Diệp An

Chương 20: | Có biến

Tiếng vỡ vụn vang lên, hai vòng tay bằng băng khóa cổ tay Diệp An lại, cứng rắn ghim cậu xuống đất, hạn chế hành động của cậu. Cổ tay bị khóa không thể di chuyển, Diệp An bị bắt ngửa cằm lên, đối mặt với đôi con ngươi trong suốt. Trong một thoáng kinh hãi, bàn tay còn lại của Tiêu Môn chạm lên sườn mặt cậu, ngón tay men theo khóe môi trượt xuống, cuối cùng dừng nơi bả vai, lạnh đến thấu xương.

"Quả nhiên, là ấm."

Diệp An không hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương, đùi phải đã mất cảm giác, Tiêu Môn thì ghé sát lại, cả người bị hơi lạnh bao phủ, đến cả suy nghĩ chớp mắt cũng khựng lại.

Tiêu Môn nhìn thấy xương cá rơi vãi ở bên cạnh, ánh mắt lướt qua răng cá sấu được cột trên đó, đường nhìn quay trở lại gương mặt Diệp An lần nữa, cúi người dựa sát, tham lam hấp thu hơi ấm gần như không mấy chân thật này.

"Cậu đã đi qua vịnh cá sấu?"

Diệp An lạnh đến nỗi răng run lập cập, vang lên tiếng va chạm rất nhỏ. Vòng băng cực kỳ cứng rắn, cổ tay giãy dụa mãi khiến vết sưng phù lên. Chân trái đột nhiên cong lên, đầu gối húc về phía eo Tiêu Môn, nhưng lại dễ dàng bị bắt lại.

Cậu biết mình không phải đối thủ của đối phương, liều mạng tới mức đầu đau như muốn nứt ra, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại nào đó có thể giúp đỡ được. Máu trào ra từ mũi và tai, tụ lại thành dòng suối nhỏ màu đỏ, nhỏ giọt xuống bụi cỏ, mau chóng tan biến không còn vết tích.

Nhìn thấy tình hình của Diệp An, Tiêu Môn đột nhiên ghé sát lại, giữ chặt gò má cậu, hơi thở gần ngay tại chóp mũi cậu: "Dừng lại."

Diệp An không dừng lại, máu chảy càng nhanh hơn, đầu đau như muốn vỡ tung.

Tiêu Môn hiểu tình trạng của cậu là gì, lấy một bình thuốc từ trên người ra, đổ ra hai viên muốn đút vào miệng cậu.

Đôi mắt Diệp An chuyển thành màu đen thăm thẳm, đối diện với Tiêu Môn, thoáng như một vực sáu không thấy đáy.

Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ Tiêu Môn đột nhiên khựng lại, giống như bị một sợi dây vô hình dẫn dắt, hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của mình. Ra sức lắc đầu, Tiêu Môn nắm cằm Diệp An, bắt cậu há miệng, cưỡng chế nhét thuốc vào trong miệng cậu, ngón tay đẩy viên thuốc vào sâu trong yết hầu đối phương, mặc kệ Diệp An nôn khan không ngừng, mãi đến khi viên thuốc tan ra mới thu tay lại.

Liếʍ vụn thuốc còn sót lại, Tiêu Môn nhìn xuống Diệp An, vẻ mặt khó lường.

Diệp An ho khan không ngừng, ấy vậy mà tình trạng đau đầu lại dần nhẹ đi. cậu không tin nổi mà nhìn Tiêu Môn, máu đỏ tươi chảy qua gò má, để lại vệt đỏ còn sót.

"Cậu là biến dị giả." Tiêu Môn nâng cằm Diệp An lên, một đầu gối đè lên đùi cậu, khống chế hành động của cậu.

Lời tương tự thế này Diệp An đã nghe hai lần, hai lần đều là khi mạng sống bị uy hϊếp, gần như bước tới bờ vực sụp đổ.

Cậu không rõ động cơ của Tiêu Môn, người này đã từng muốn gϊếŧ cậu, nhưng bây giờ lại cho cậu uống thuốc, hành vi mâu thuẫn thế này làm cậu rất khó hiểu, càng khiến cậu ngờ vực không thôi.

Đây là một thế giới rất tàn nhẫn, ảo tương cầu xin kẻ khác thương hại sẽ chỉ khiến mình yếu hơn mà thôi. Muốn sống nhất định phải tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức làm kẻ địch run rẩy sợ hãi!

Trong quá trình đồng hóa với cá biến dị, suy nghĩ của Diệp An khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Sự biến đổi này khó mà nói là tốt hay xấu, nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh sinh tồn, chỉ có thể nói là lợi nhiều hơn hại.

Đôi mắt Diệp An biến thành màu đen thăm thẳm lần nữa. Ngay vừa nãy, cậu cảm nhận được một ý chí cực kỳ mãnh liệt, mạnh đến mức gần như muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn.

Đất đai dưới chân đột nhiên bắt đầu rung động, lắc lư không thôi, tròng trành trái phải, giống như sắp xảy ra động đất.

Tiêu Môn cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, tháo bỏ vòng băng trói tay Diệp An ra, vứt dây thừng trong tay, chuẩn bị mang cậu ra khỏi khu rừng.

Không đợi anh kịp bắt Diệp An lại, ngay khoảnh khắc vòng băng trói buộc được phá bỏ, Diệp An nghiêng người lăn mình, mặc kệ cỏ hình răng cưa làm xước khắp người, máu tươi lấm tấm văng lên trong bụi cỏ, ngay cả một tiếng rên cũng không thèm vang lên.

Một tiếng động lớn vang lên, phần đất giữa hai người tựa như bị một cái rìu lớn bổ đôi, đứt gãy tạo thành một khe hở hình răng cưa. Khe hở không ngừng mở rộng thêm, mau chóng kéo dài thành một khe nứt sâu thăm thẳm. Rễ cây cạnh khe bị gãy lìa, cây cối cao to rơi xuống khe nứt, cả cỏ biến dị và bùn đất cũng ào ào đổ xuống như thác nước.

Khe nứt cứ kéo dài mãi, toàn bộ ngọn cô đảo như muốn bị xẻ đôi.

Giữa hàng loạt tiếng vang nhức óc, cây to không ngừng đổ rạp, đá vụn lăn từ trên cao xuống, làm kinh sợ chim thủy sinh trên đảo. Đàn chim vỗ cánh bay lên, bay lòng vòng trong mưa kêu lên mấy tiếng sợ hãi.

Cạnh cô đảo, sóng nước dâng trào, cuốn đi những thân gỗ tròn và đá vụn. Cột nước cao mấy mét vọt lên trời, đỉnh cột nước tan ra, xen lẫn cùng nước mưa rào rạt.

Sóng nước cuồn cuộn, đàn ếch chen chúc xung quanh trên cô đảo không có đường trốn, bị hất văng khắp nơi, lục tục rơi xuống nước.

Bầy cá kinh hoàng tản ra, liên tiếp bị xoáy nước dưới đáy sông cuốn đi.

Đối mặt với tình huống thế này, hung hãn như cá xương cũng không dám ở lại lâu hơn. Trước khi rời đi, cá lớn màu xanh đen do dự vòng quanh cô đảo, muốn đến gần đài đá nửa chìm trong nước. Nhưng sau vài lần tốn công vô ích, còn bị sóng nước dập ra xa không tới gần được, mới đành phải bơi xuống hạ du tránh đi.

Xe cải tạo không chống lại được nước sông dâng trào mãnh liệt, lục tục bị chìm vào trong nước. Đám Jason và Rose rốii rít vứt hết dây thừng trên người, dùng mọi khả năng tìm đồ vật để chống đỡ, sợ bị sóng nước cuốn đi.

Mọi người vội tìm cách giữ mạng, ếch biến dị bắt được và cả lưới kim loại đều bị dòng nước cuốn trôi, mau chóng mất hút.

"Thành chủ!"

Thành Thợ Săn tập trung toàn mấy kẻ điên, hở chút là chém gϊếŧ. Tiêu Môn là sự tồn tại quan trọng nhất, không phải chỉ vì anh mạnh, mà còn vì anh có sức thống trị tuyệt đối. Nếu là Tiêu Môn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành Thợ Săn lập tức sẽ bị chia năm xẻ bảy, các thế lực lớn nhỏ đều tự mình đấu nhau, nếu bị thế lực bên ngoài thừa nước đυ.c thả câu, sự hùng mạnh hiện nhất định sẽ tan thành bong bóng.

"Thành chủ còn ở trên đảo!"

Nước sông dâng trào mãnh liệt, một câu ngắn ngủi, Jason lại gào rất chi là gắng sức, suýt nữa còn bị sặc chết.

"Hết cách rồi." Rose cắm đao lá liễu lên tảng đá lớn gần nhất, rồi dùng dây thừng quấn từng vòng, sau đó lập tức ném dây thừng cho đồng bạn đang giãy dụa trong nước.

"Không qua được, qua đó chỉ có thể đi chịu chết."

Tại trung tâm cô đảo, một khe nứt to tới mức khiến người nhìn sợ hãi đang vắt ngang khu rừng, một con mãng xà biến dị dài hơn mười mét tỉnh dậy từ giấc ngủ say, cái đầu cực lớn xuất hiện ngay mép khe nứt. Hiện tại không phải thời điểm nó tỉnh giấc, vốn là đang nằm trong hang động dưới nước ngủ say đợi mùa khô đến. Nhưng suy nghĩ và cảm xúc của Diệp An đã quấy nhiễu nó, khiến nó không thể ngủ được.

Mưa to tầm tã, gột sạch bùn lầy trên người mãng xà biến dị.

Mãng xà biến dị ngẩng đầu, chính giữa cặp mắt vàng óng là hai con ngươi hẹp dài. Cái lưỡi màu đen phun ra, tỏa định* Diệp An nằm giữa bụi cỏ.

*tỏa định có nghĩa là tập trung, phong tỏa, từ này được lặp lại xuyên suốt bộ truyện, tùy tình huống Ngạn sẽ chuyển sang từ thích hợp hơn hoặc giữ nguyên

Cơ thể khổng lồ chậm chạp bò ra khỏi khe nứt, dựa theo sự dẫn dắt khi mỏng manh khi mãnh liệt mà tìm đến mục tiêu, quan sát một chốc, bỗng nhiên há miệng, tránh đi răng nanh sắc bén đầy nọc độc, ngậm Diệp An bê bết máu vào trong miệng, vòng vèo trườn trở về khe nứt.

Cơ thể mãng xà biến dị khổng lồ vòng vèo trườn đi, để lại vết lõm rộng chừng hai mét.

Tiêu Môn rút trường đao ra, thả người xông đến cạnh khe nứt, đang muốn chém một đao, mãng xà biến dị đã chui xuống khe nứt, không thấy đâu nữa. Bùn lầy đυ.c ngầu lập tức trồi lên, hòa với nước mưa, mau chóng lấp đầy khe nứt nọ.

Dọc theo hướng vết nứt của cái khe, ngọn cô đảo bị phân làm đôi, sát mép vết nứt, một vài sợi xích bạc bay xuống theo chiều thẳng đứng tạo thành một thác nước đổ ào ạt, toàn bộ ngọn núi đã còn không hình dáng như cũ, địa hình đã thay đổi.