trans & edit: Camellia
Về đến khách sạn, Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau tắm. Đợi đến khi Trì Chiêu ôm người ra khỏi phòng thì nước trong bồn đã lạnh từ lâu, Khương Bạch Trà sớm mơ màng sắp ngủ, phía dưới vừa đau vừa sưng, Trì Chiêu ngay từ đầu chỉ biết dã man đâm vào, cô làm sao có thể chịu nổi.
Vốn dĩ Khương Bạch Trà muốn lôi kéo Trì Chiêu tắm chung nhưng cậu không đồng ý. Đối với Khương Bạch Trà, định lực của Trì Chiêu đã vô cùng kém, đến cậu cũng không biết liệu bản thân có thể kiềm chế không tiến vào cơ thể cô hay không.
Thời điểm cùng Khương Bạch Trà trần trụi dán vào nhau, Trì Chiêu liền biết lần này mình xong rồi. Cũng may khách sạn có sẵn áo mưa, tuy kích cỡ hơi nhỏ nhưng thà có còn hơn không.
Trì Chiêu hít một hơi, cả người đều cứng đờ, cậu có hơi hoài nghi là Khương Bạch Trà đang cố ý câu dẫn mình. Làn da tinh tế dán vào da thịt thiếu niên, mềm mại không xương toả ra hơi ấm, có lẽ "noãn ngọc ôn hương" được viết trong sách là thế này.
Đôi mắt Trì Chiêu khép hờ, khoé mắt đỏ lên, sợi tóc đen nhánh mướt mồ hôi dính trên má, đũng quần đã sớm ngạnh trướng, ý chí cậu bị du͙© vọиɠ mãnh liệt thiêu đốt.
"Trà Trà... Em cố ý..." Tiếng nói trầm thấp lành lạnh vang bên tai khiến Khương Bạch Trà run lên. Trì Chiêu vùi đầu vào cổ cô vừa hôn vừa mυ'ŧ, chọc cho Khương Bạch Trà ngứa ngáy. Trì thần thường ngày cao lãnh cấm dục thì ra cũng lúc gợϊ ȶìиᏂ như bây giờ.
"Trì Chiêu... Ân a..." Khương Bạch Trà thoải mái ngâm nga, kỹ thuật của Trì Chiêu càng ngày càng lợi hại, xoa đến cả người cô mềm nhũn, đôi vυ' thỏ trắng trước ngực bị nắn bóp đã có không ít dấu tay.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng cộm trên quần tây như khúc gậy dài, qυყ đầυ thô to hùng hổ từ mép ngoài xông ra. Cự vật bị che đậy bành trướng, dù nhìn qua vẫn thoạt ngây ngô, nhạt màu như cũ.
Khi cơ thể trần trụi của hai người dính vào nhau thì du͙© vọиɠ đã khó kìm chế. Trì Chiêu lấy áo mưa ở bên cạnh đeo vào, nhưng vì kích cỡ bao hơi nhỏ, động tác cũng không thuần thục nên làm thế nào cũng không mang vào được.
"Trì Chiêu... Trực tiếp tiến vào được không... Không cần.. áo mưa..." Khương Bạch Trà hôn hôn khoé miệng Trì Chiêu làm nũng.
"Trà Trà... Anh sẽ không bắn vào." Trì Chiêu tựa vào trán Khương Bạch Trà, trong lòng đã thành một mảnh.
Khương Bạch Trà sẽ không mang thai, bởi vì cô không phải người của tiểu thế giới này, cô chỉ là một người phụ trách duy trì cốt truyện. Căn bản người phụ trách không cần lo lắng việc mang thai sinh con, trừ khi nhân vật ở cốt truyện có thai, nếu không thì cô không có cách nào thụ thai được.
Thời điểm Khương Bạch Trà bị tiến vào, cả người đều không thoải mái. Cảm giác đau đớn xé rách khiến cô hối hận muốn đổi ý, tay nhỏ chống đẩy không cho Trì Chiêu đâm vào. Mà Trì Chiêu cũng không dễ chịu gì hơn, lúc qυყ đầυ mới đi vào được một nửa thì đã không chịu được, nơi đó vừa nhỏ vừa chặt, cho dù có chất lỏng bôi trơn thì cũng rất khó khăn.
"Trì Chiêu... Đau..." Khương Bạch Trà không phải giả bộ đáng thương, cô thật sự rất đau. Cảm giác đau nhức và tê dại từ bên dưới truyền tới, xen lẫn với đau đớn như giày vò cô.
"Trà Trà..." Trì Chiêu không tiếp tục tiến vào nữa, ngón tay tìm đến những điểm mẫn cảm của Khương Bạch Trà trêu đùa. Đầṳ ѵú phấn nộn đứng thẳng như đoá hồng mai nở rộ trong trận tuyết đầu mùa, hai bầu vυ' trắng nõn cong cong hình bán nguyệt khẽ run rẩy.
Trên mặt Trì Chiêu ẩn nhẫn mồ hôi, qυყ đầυ nhẹ nhàng đỉnh vào tấm màng mỏng manh như dò xét. Khương Bạch Trà nhìn cậu bằng đôi mắt phiếm hồng, quả thực cô bị người phía trên làm cho vừa đau vừa thoải mái.
"Trực tiếp tiến vào... Không sao đâu..." Khương Bạch Trà lau mồ hôi trên trán Trì Chiêu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Đau thì cắn anh... Trà Trà..." Những lần thân mật trước kia, Trì Chiêu cùng lắm là ở giữa hai bắp đùi cô cọ cọ nên căn bản không có kinh nghiệm, mà những kinh nghiệm ít ỏi đó đều là làm với Khương Bạch Trà.
Thắt lưng Trì Chiêu dùng sức, côn ŧᏂịŧ thẳng tắp đâm vào khiến Khương Bạch Trà trực tiếp khóc lên, cô chỉ cảm thấy cả người mình đau muốn ngất đi, càng ra sức cắn cánh tay Trì Chiêu đến rướm máu.
Nhìn cô gái nhỏ cắn tay mình, Trì Chiêu lại như không cảm giác được đau mà ôn nhu dỗ dành người trong ngực, nội tâm vừa thoả mãn lại đau lòng.
Chờ Khương Bạch Trà hoà hoãn được một lúc, cảm giác đường đi bên trong không còn gắt gao cắn chặt như trước, Trì Chiêu mới chậm rãi di chuyển thắt lưng. Hoa huyệt hoàn toàn bị chọc khai, thịt non liều mạng bao lấy cự vật, mật hoa bên trong theo động tác đưa đẩy tràn ra ngoài, mơ hồ còn đem theo một ít tơ máu.
Du͙© vọиɠ thô cứng từng tấc lại từng tấc đâm vào huyệt thịt phấn nộn. Sau vài cú đâm thọc, Trì Chiêu ôm Khương Bạch Trà bước ra khỏi bồn tắm đã lạnh, bật vòi sen lên, phòng tắm lập tức bị hơi nước mờ mịt bao phủ.
Khương Bạch Trà bị đè trên vách tường trong phòng tắm mãnh liệt thao, đôi chân dài trắng mịn đung đưa bên hông người đàn ông. Cả người mất điểm tựa khiến cô như ngồi trên côn ŧᏂịŧ, làm Trì Chiêu đâm vào càng sâu, cuối cùng chỉ có thể phát run cầu xin cậu chậm lại.
"A... a... Trì Chiêu... Ha... a... Trì... Chiêu..." Khương Bạch Trà bị đâm đến thoải mái, tiếng rêи ɾỉ câu người làm nhục bổng bên trong càng thêm hưng phấn.
Một đôi tay thon dài tinh tế đem hai đùi mềm mại của Khương Bạch Trà tách ra, côn ŧᏂịŧ "phụt phụt" cắm sâu vào hoa huyệt. Hai chỉ đào tiên trắng muốt đung đưa tạo thành những gợn sóng tròn trịa.
Trì Chiêu sấn tới, đôi thỏ ngọc non mềm lập tức đè lên cơ ngực căng phồng xinh đẹp của cậu, bộ ngực cao vυ't bị ép như bánh ngô phủ bột.
"Trà Trà..." Trì Chiêu hôn lên môi Khương Bạch Trà, đầu lưỡi hai người triền miên quấn vào nhau.
Cự vật thô cứng nóng hổi từng chút đỉnh vào trong cơ thể Khương Bạch Trà, tầng tầng lớp lớp mị thịt tham lam liếʍ mυ'ŧ kẻ xâm lấn to lớn hung hãn kia, một lượng lớn mật dịch thỉnh thoảng chảy ra giúp kẻ xâm lấn mạnh mẽ càng thêm suôn sẻ đâm vào.
Hoa tâm sâu thẳm của Khương Bạch Trà bị hung hăng cắm rất lâu, lúc này vừa mềm lại ướŧ áŧ tham lam mυ'ŧ lấy qυყ đầυ thô to.
Trì Chiêu thao đến sảng khoái, Khương Bạch Trà cũng nhanh chóng run rẩy nghênh đón cao trào, sống lưng mảnh mai căng thẳng, những ngón chân đáng yêu cũng vô thức cuộn tròn.
Miệng huyệt nhỏ nhắn phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, tiếng nước lép nhép vang lớn hơn.
Trì Chiêu mấy lần đỉnh đến cái miệng nhỏ sâu trong cơ thể Khương Bạch Trà, tê mỏi đau nhức lập tức khiến Khương Bạch Trà đang trong lốc xoáy du͙© vọиɠ tỉnh lại. Bộ dáng bị cắm đau ra sức kẹp chặt đôi chân dài, như muốn nói với Trì Chiêu không cần đâm đến nơi đó.
Trì Chiêu vốn định nghĩ tiến thật sâu vào cơ thể Khương Bạch Trà, để qυყ đầυ chạm đến cổ tử ©υиɠ yếu ớt. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có phần sợ hãi của cô thì lại kiềm nén xúc động lui về.
Trà Trà là lần đầu tiên, cậu không nên lỗ mãng như vậy.
Khương Bạch Trà vừa trải qua một đợt cao trào, cả người mềm như nước, hai bên đùi run rẩy không chịu nổi muốn chạy trốn lại bị Trì Chiêu kéo trở về.
Lúc đầu Trì Chiêu tiến vào chỉ biết ngang ngược đâm lung tung, thao Khương Bạch Trà vừa sảng lại vừa đau. May mắn khả năng học tập của cậu rất mạnh, sau nhiều lần bị Khương Bạch Trà khóc lóc cự tuyệt, cuối cùng cũng giữ được tần suất chín nông một sâu đâm vào.
Côn ŧᏂịŧ ngạnh trướng bị hoa phùng ra sức ngậm chặt, vách thịt nóng ấm như muốn hút luôn cả linh hồn cậu, ướŧ áŧ không chịu được.
Trì Chiêu ánh mắt thâm trầm, đuôi mắt hơi rũ xuống phiếm màu tìиɧ ɖu͙©. Nhìn Khương Bạch Trà nằm dưới thân mình bất giác ngâm nga rêи ɾỉ, lúc đến cao trào liền co quắp chân khóc kêu tên cậu, huyệt thịt bên dưới càng gắt gao cắn chặt không buông.
Thắt lưng Trì Chiêu di chuyển nhanh hơn, Khương Bạch Trà sắp bị cắm hỏng. Sau vào lần thúc vào mãnh liệt, Trì Chiêu hô một tiếng, nhanh chóng rút cự vật chống ngay bắp bùi cô bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vừa nhiều vừa dính, dọc theo đùi trong của Khương Bạch Trà chảy xuống.
Kɧoáı ©ảʍ chồng chất ập đến, Trì Chiêu chôn ở cần cổ Khương Bạch Trà bình phục hô hấp, côn ŧᏂịŧ cũng chưa mềm xuống. Khương Bạch Trà đẩy đẩy Trì Chiêu, lúc này cô đã mệt không chịu được.
"Trà Trà... Chờ anh một chút..." Trì Chiêu cắn vành tai trắng ngọc của Khương Bạch Trà, ở giữa bắp đùi cô tiếp tục đâm thọc.
"Ô... Nhanh lên... Ân a..." Giọng Khương Bạch Trà khàn khàn, chống ngực Trì Chiêu ý bảo mau một chút.
Côn ŧᏂịŧ cứng như thép một lần nữa đâm vào miệng huyệt sưng đỏ. Đợi đến khi Trì Chiêu phóng thích lần cuối thì Khương Bạch Trà đã mê mang trong vòng tay cậu từ lúc nào.
Thời điểm Trì Chiêu ôm Khương Bạch Trà ra khỏi phòng tắm đã là một giờ sáng. Thiếu niêu lại không có chút cảm giác mệt mỏi, ôm Khương Bạch Trà, tỉnh táo nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say của cô, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ cùng thoả mãn.
Hết chương.