[Hồng Trần Phàm Thế] Chi Bằng Cướp Một Lão Bà

Chương 10

Nguyện vọng để lão bà tự thao mình của hắn vẫn chưa đạt thành, bởi vì một ngày phạm quá nhiều lỗi nên không dám nhắc yêu cầu, Hồng Hài Nhi thầm nghĩ, sau này chắc chắn có cơ hội.

Nhưng mà vẫn luôn lăn lộn đến sau nửa đêm, Trương Tiểu Phàm buồn ngủ vô cùng, không biết bắn bao nhiêu lần, tính nghiện lớn cũng không chịu nổi làm như vậy, sau đó tiết ra vừa loãng vừa ít, Hồng Hài Nhi vẫn không buông tha cho y, y cảm thấy thẹn cực kỳ khi bị thao tiểu trong thùng tắm, Hồng Hài Nhi dặn bên ngoài đổi một xô nước, bỏ người vào rồi thao tiếp, Trương Tiểu Phàm không cãi được hắn, mắng cũng không được, xin cũng không được, khóc cũng không được, dứt khoát ngất xỉu thôi.

Lần đầu tiên của Hồng Hài Nhi chính là với người yêu, khỏi phải nói hạnh phúc cỡ nào, bản thân hắn là kết tinh giữa yêu và tiên, du͙© vọиɠ vừa lên liền khó có thể khống chế mình, vừa mới khai trai, không có tiết chế, thao vào thật sự không có cách dừng lại.

- -----

Ngày hôm sau, hai người đều là mặt trời lên cao mới tỉnh, Trương Tiểu Phàm mệt lả, giấc ngủ đặc biệt sâu, mơ mơ màng màng liền cảm giác cổ mình ngứa, giống như có thứ gì đó đang ủi, xoa xoa đôi mắt khô khốc, liền nhìn thấy Hồng Hài Nhi với đôi tai trâu đang liếʍ cọ cần cổ y, tuy nói y biết Hồng Hài Nhi là con trai của Ngưu Ma Vương, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Hồng Hài Nhi, tò mò lại thích thú mà đi xoa nắn đôi tai trâu lông xù xù thịt núc ních kia, thỏa mãn híp híp mắt.

Hồng Hài Nhi được y sờ thoải mái, vẫn luôn ủi trên người y, thở hổn hển thở hổn hển làm nũng, "Lão bà..."

Trương Tiểu Phàm bị ủi ngứa, làm nũng chui vào trong lòng hắn, vừa thơm vừa mềm, gương mặt cũng mang theo mùi phấn, toàn thân hai người đều là hơi thở nóng hầm hập.

Lòng Hồng Hài Nhi ngứa ngáy, đi mổ miệng y, "Bây giờ nên đồng ý gả cho ta đi."

"Ừm, đồng ý rồi."

Nếu cuộc đời của Hồng Hài Nhi có xếp hạng đại sự, như vậy cưới được Trương Tiểu Phàm chính là điều đầu tiên.

Cuối cùng cũng được cái gật đầu, Hồng Hài Nhi ngoại trừ vui vẻ thì chỉ có kích động, lại ấn người cuồng hôn một trận.

Trương Tiểu Phàm bị hôn đến mức khó có thể hô hấp, đẩy nửa ngày rốt cuộc cũng đẩy ra.

Sau một hồi vuốt ve, hai người mới tính rời giường.

Hồng Hài Nhi mặc quần, cả người sảng khoái, hận không thể lại đến mỗi đỉnh núi khoe ra một lần.

Trương Tiểu Phàm chịu đựng cánh tay đau nhức, cất bước xuống giường đi lấy y phục, lại không ngờ nháy mắt quỳ trên mặt đất, "A!"

Chân mềm eo đau, mông càng là vừa động liền đau, lúc nằm không có cảm giác gì, lúc động thì cả người liền khó chịu như tan thành từng mảnh.

Hồng Hài Nhi ném vội y phục trong tay đi đỡ y, "Ta mặc cho em là được, em đi lên nghỉ ngơi đi."

Trương Tiểu Phàm nhìn chim to gục xuống lúc này mà lòng tràn đầy tức giận, được đỡ mà không đứng dậy, bẹp miệng, đau nhức nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bỗng nhiên chợt duỗi tay hung hăng bóp một cái.

"Ngao!!!" Hồng Hài Nhi che lại đống thịt lớn kia, tức khắc ngồi xổm trên mặt đất, đau kêu ngao ngao, nước mắt toát ra, "Đau muốn chết rồi!"

Hơi ấm dậy sớm đã hoàn toàn không còn.

Trương Tiểu Phàm không để ý đến hắn, đỡ giường chậm rãi bò về phía trước, bỗng nhiên thấy bắp đùi sưng đỏ, tối hôm qua vốn không dùng chân mà, y nhớ đến sáng nay dường như Hồng Hài Nhi không muốn nữa, quả nhiên là đã lén tự mình giải quyết rồi!

Giận sôi máu, tuy rằng đáy lòng y thích mãnh liệt như vậy, nhưng thật sự đau quá.

Chậm rãi bò lên giường, Trương Tiểu Phàm chịu đựng cơn đau, đắp chăn đàng hoàng cho mình, hôm nay không đứng dậy nổi.

Hồng Hài Nhi còn có chút lương tâm duy nhất chính là rửa sạch cho y, thật ra còn bôi thuốc nữa, chẳng qua là y không cảm giác được, may là sáng nay Hồng Hài Nhi thấy chỗ đó sưng đỏ vô cùng nên chọn tạm nhân nhượng mà dùng chân, nếu không mông thật sự phải phế đi.

Hồng Hài Nhi vẫn ngồi xổm trên mặt đất hòa hoãn, nhìn từ vẻ mặt, đã hoãn lại một chút, nâng cặp mắt cẩu cẩu kia ủy ủy khuất khuất mở miệng, "Lần sau có thể nhẹ chút không?"

Trương Tiểu Phàm cũng oán giận: "Tối hôm qua ta cũng muốn chàng nhẹ chút đó."

"Ta nhịn không được." Hồng Hài Nhi ủy khuất

"Không để ý đến chàng nữa." Trương Tiểu Phàm nghiêng đầu qua một bên.

"Lão bà." Hồng Hài Nhi che chim lại, run run rẩy rẩy đi tới.

"Câm miệng a, đừng đến đây." Trương Tiểu Phàm hơi ghét bỏ mà dùng mền che đầu lại, y cũng không khóc, Hồng Hài Nhi vẫn ủy khuất, dựa vào cái gì a.

Hồng Hài Nhi gặp phải sự ghét bỏ, trong lòng bị đả kích lớn, nước mắt ào ào hiện ra, "Có phải em ghét ta không?"

"Ta không có, chàng ra ngoài đi."

"Vì sao a..."

"Chàng mau ra ngoài!"

Nội tâm Hồng Hài Nhi sụp đổ, hắn không hiểu, lòng tràn đầy ủy khuất và thê lương.

Dong dong dài dài mặc y phục, dong dong dài dài đi ra ngoài múc cơm cho Trương Tiểu Phàm.

Cho dù Trương Tiểu Phàm ghét bỏ hắn, vẫn không thể để lão bà đói bụng được.

Rốt cuộc bên tai Trương Tiểu Phàm cũng thanh tĩnh, thở phào một cái, từ trong chăn đi ra, tùy tay cầm một quyển thoại bản bên mép giường xem, cái này thoạt nhìn không mới, hẳn là trước kia Hồng Hài Nhi đã tự mình vơ vét đến đây.

Mấy khắc qua đi, Trương Tiểu Phàm cũng trầm mê vào, oán giận chuyện xưa tra nam si nữ, y luôn nhịn không được mà nhập tâm vào nhân vật nữ kia, tưởng tượng nếu Hồng Hài Nhi như vậy, y phải làm sao bây giờ, trong lòng vừa tức vừa muốn khóc, nhịn không được mắng to, "Phi, tra nam!"

Hồng Hài Nhi vừa lúc bưng cơm đến liền cứng lại, hắn thật sự không biết mình đã làm gì, không dám đi vào.

Cuối cùng lo lắng cho Trương Tiểu Phàm vẫn chiếm thượng phong, nhanh như chớp chạy đến xin lỗi, "Ta sai gì thì em nói thẳng, ta chắc chắn sẽ sửa, đừng không gả cho ta là được."

Trương Tiểu Phàm sửng sốt một chút, cho rằng hắn đang nói chuyện tối hôm qua, nhưng cơn tức đã sớm tan rồi.

"Sau này nhẹ chút là được."

"Hả? Vậy vừa nãy em đang nói tra nam gì thế?" Hồng Hài Nhi lờ mờ, trừ hắn ra, Trương Tiểu Phàm còn có thể mắng ai là tra nam nữa?!

"Trong sách, thoại bản chàng từng xem qua, chính là cái này." Trương Tiểu Phàm giơ sách cho hắn xem.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra không phải mắng hắn a, yên tâm rồi, đứng dậy đặt mâm lên bàn, "Không xem cái này nữa, cái này không hay."

"Không xem nữa, đôi mắt cũng đau xót, mặc y phục cho ta được không, phía sau của ta đau, không nhúc nhích được."

"Ngoan, ta thoa thuốc cho em, một lát sẽ hết đau, lần sau nhất định nhẹ chút, mặc y phục nằm không thoải mái, chi bằng không mặc." Hồng Hài Nhi cảm thấy vẫn là ngủ trần thoải mái hơn.

"Có phải chàng không vui khi hầu ta mặc không?"

"Ai u, sao em luôn nói oan cho ta vậy, ta là suy nghĩ cho em mà, aiz." Hồng Hài Nhi bẹp miệng giải thích.

"Được rồi... Thế nhưng chàng vẫn mặc vào cho ta đi, ta nghỉ ngơi một lát, thử xuống giường đi một chút, cả ngày ở trong phòng thật buồn bực." Lúc này Trương Tiểu Phàm bọc chăn lộ ra bả vai và cánh tay, tóc rải rác không giấu được những dấu vết ái muội đó.

Thật ra Hồng Hài Nhi thật sự không muốn mặc cho y chút nào, cứ trần trụi như vậy, sau đó nhốt lại chỉ cho chính mình xem, muốn thao liền thao, ngẫm lại liền quá sướиɠ, đương nhiên, hắn cũng chỉ dám ngẫm lại. Không biết vì sao, rõ ràng Trương Tiểu Phàm là đứa bé ngoan, chỉ có bị chọc nóng nảy mới có thể bướng bỉnh như lửa, nhưng Hồng Hài Nhi lại đặc biệt nghe lời Trương Tiểu Phàm.

Đi chầm chậm chọn một chiếc thường phục màu đỏ, Chức Nữ dùng tơ trời dệt, vuốt liền trơn mượt thoải mái, kiểu dáng màu sắc cũng cực kỳ đẹp.

Hắn cầm y phục, kéo mền ra, nháy mắt người trần trụi liền ánh vào mi mắt, thân thể bóng loáng trắng nõn nhiều vết tím tím xanh xanh, sau khi bị làm nhục càng đẹp kinh tâm động phách, Hồng Hài Nhi cuộn hầu kết, chìm nước bọt, y là thiên tiên gì thế này.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng bởi ánh mắt cực nóng, "Đừng nhìn... Tất cả đều do chàng làm."

"Có thể thao thêm một lần không?" Hồng Hài Nhi con mắt cũng thẳng.

"Ta khuyên chàng đừng quá phận." Trương Tiểu Phàm tức giận liền muốn với tay lấy y phục trong tay hắn.

"Không không không, ta tới ta tới." Bàn tay to lướt qua chân thon dài, sờ eo lại sờ ngực, y phục tơ lụa rũ xuống, kề sát trên người hết sức mát mẻ thoải mái, rõ ràng kiểu dáng đơn giản nhưng không mặc vào được.

"Đừng sờ được không, trên người đau." Trương Tiểu Phàm không được tự nhiên vặn vẹo người.

"Đang mặc." Hồng Hài Nhi ức hϊếp Trương Tiểu Phàm không thể di chuyển thân thể, tuy rằng đồng ý nhưng vẫn sờ chỗ này chỗ kia, phải qua canh ba mới mặc xong y phục.

- -------

Thật ra ngày đó bôi thuốc qua một canh giờ liền không sao nữa, nhưng Trương Tiểu Phàm yếu ớt, hai ngày này vẫn luôn không cho Hồng Hài Nhi chạm vào, buổi tối chỉ cho phép ôm ngủ. Hồng Hài Nhi nóng vội nhưng không dám cãi lời, liền vẫn luôn đỉnh cách y phục, Trương Tiểu Phàm bất đắc dĩ, tùy hắn lăn lộn.

Mấy ngày này các tiểu yêu quái cũng là nhìn nhau không nói gì.

Từng bước nhìn Đại vương nhà mình từ tiểu thiếu gia điên cuồng bạo ngược chim lớn vô địch biến thành thê nô để lão bà nhéo tai.

Sinh thần của Tây Hải nhị thái tử đúng hạn đến, Hồng Hài Nhi dẫn Trương Tiểu Phàm cùng dự tiệc, Trương Tiểu Phàm vẫn luôn được Hồng Hài Nhi nuông chiều, thuốc bổ tiên đan không sót cái nào, dù là tư chất kém tu tiên khó, nhưng chầu đại bổ tiểu bổ này cũng ít nhiều bồi dưỡng cho y thể chất bán tiên. Lúc nãy Hồng Hài Nhi lại đưa cho y một viên đan dược, sau khi nuốt vào liền tự do hành động trong nước.

Trương Tiểu Phàm bị Hồng Hài Nhi kéo ngồi ở Tây Hải Long Cung trang trí long trọng hoa lệ, chớp mắt to tò mò nhìn tới nhìn lui con cá bơi qua lại và các tiên gia, một cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động, rồi lại vỗ vỗ Hồng Hài Nhi bên cạnh, "Phu quân, chàng xem, rồng kia thật xinh đẹp."

Ngay tại lúc đó, trong điện xuất hiện lời khen liên tiếp, tổng kết lại chẳng qua là rất uy mãnh, rất có tiền đồ, dáng vẻ đường đường.

Hồng Hài Nhi theo ánh mắt của y nhìn qua, hắc long to lớn dạo chơi trong biển, ánh mặt trời chiếu vào trong nước, phủ một lớp vàng trên lưng rồng. Thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu xa xăm.

Hồng Hài Nhi hung hung dữ dữ xoay mặt nhỏ của y qua, "Đừng nhìn, xấu muốn chết, chẳng qua là một con trùng khá lớn mà thôi."

Lúc này hắc long đã bơi lại đây, nghe thấy đánh giá này, bất đắc dĩ đỡ trán biến về hình người, "Thánh Anh, ngươi cũng thật không cho ta mặt mũi mà."

"Sinh thần thì sinh thần, ngươi da^ʍ cái gì?" Hồng Hài Nhi giận lại.

Triệu Phong bị chọc trúng tim đen, xấu hổ sờ sờ mũi, xa xa liền nhìn thấy mỹ nhân đứng bên cạnh Hồng Hài Nhi, tuy thấy không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra được nhất định là tuyệt sắc, cho nên liền cợt nhả một phen, huênh hoang biến về nguyên hình, hắn ta không chạm vào bảo bối của Hồng Hài Nhi được, nhưng có thể hấp dẫn ánh mắt của mỹ nhân một phen cũng có thể khiến tâm tình thoải mái.

"Đây là Tiểu Phàm công tử đi, ta là Tây Hải nhị thái tử Triệu Phong, hiện giờ xem như nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân rồi, quả thật Thánh Anh rất có phúc!" Triệu Phong dời đề tài, tuy hắn ta gặp qua nhiều mỹ nhân, nhưng thật sự vẫn bị kinh diễm một phen.

"Cảm ơn." Trương Tiểu Phàm gãi gãi đầu.

"Đừng miệng lưỡi trơn tru nữa, mau làm tiệc của ngươi đi, lại nói với ngươi một lần nữa, y là lão bà của bổn vương, dám mù ước thì bổn vương sẽ đánh chết ngươi!" Triệu Phong phong lưu quen, Hồng Hài Nhi cuối cùng vẫn không yên tâm.

"Keo kiệt!" Triệu Phong bĩu môi, lại cười nói với Trương Tiểu Phàm, "Ta đây đi làm việc trước, Tiểu Phàm công tử hôm nay chơi vui nhé."

"Cút cút cút!" Hồng Hài Nhi ngăn cách hai người, đạp nhẹ Triệu Phong một cước, cuối cùng người cũng đi.

Trong yến hội người đến người đi, ai cũng là nhân vật có máu mặt, dĩ nhiên khách sáo và kính rượu là điều cần thiết, không ít người đều chú ý đến mỹ nhân trước mặt Hồng Hài Nhi, mượn cơ hội kính rượu để tiến đến gần, mấy vòng liên tục, vẫn luôn hỏi thăm lão bà của hắn, Hồng Hài Nhi hoàn toàn bị làm phiền, liền nóng nảy lên, ai cũng biết tính tình của Hồng Hài Nhi, sợ hắn xúc động một cái lại gây sự ầm ĩ, vì thế trong lòng có khó chịu cũng không dám đi về phía trước nữa.

Rốt cuộc cũng thanh tĩnh.

Hồng Hài Nhi mặc kệ người khác giao tiếp khách sáo như thế nào, dù sao hắn cũng đã tặng lễ vật xong, định mang Trương Tiểu Phàm cơm nước xong liền đi, hắn duỗi tay kẹp thức ăn tinh xảo trước mắt bỏ vào trong chén Trương Tiểu Phàm, ôn nhu nói, "Cái này không tồi, nếm thử đi."

"Đã ăn nhiều rồi, ăn không nổi nữa, có thể không ăn không?" Đồ trong miệng Trương Tiểu Phàm còn chưa nuốt xuống, rải rác đã bị Hồng Hài Nhi đút hết một chén.

Hồng Hài Nhi không cam lòng, luôn cảm thấy Trương Tiểu Phàm quá gầy, tiếp tục dỗ, "Không nhiều lắm đâu, em nhìn xem em đã gầy thành cái dạng gì rồi, ăn thêm một chút đi?"

Chiếc đũa đưa đến bên miệng rồi, Trương Tiểu Phàm đành phải mở miệng.

Hồng Hài Nhi vốn định uống một ly rượu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trương Tiểu Phàm, đành phải chặt đứt ý định này.

Triệu Phong ở một bên nhìn thú vị, xa xa nhìn hai người đùa giỡn.

Trương Tiểu Phàm đôi mắt cong thành trăng non, hi hi ha ha đánh Hồng Hài Nhi, sau đó không biết Hồng Hài Nhi nói cái gì, lại đột nhiên bắt đầu nhe răng, hai cái răng thỏ nhỏ xinh nhảy ra khỏi miệng nhỏ non hồng, chọc Hồng Hài Nhi cười ha ha, y sam màu trắng phác họa ra dáng người đẹp, lúc này đang gục vào trong lòng Hồng Hài Nhi làm nũng.

Triệu Phong ngồi ở chủ vị chống đầu, cười uống rượu, chậc, đột nhiên còn hơi hâm mộ tiểu tử ngốc Hồng Hài Nhi này.

- ------

Yến hội sắp kết thúc, người cũng tản đi không ít, Hồng Hài Nhi kéo Trương Tiểu Phàm cũng tính rời đi, Trương Tiểu Phàm cầu mà không được, cái bụng của y đã căng bạo rồi, lại bị Triệu Phong ngăn lại, Triệu Phong hơi hơi say, từ ống tay áo lấy ra một cây trâm tao nhã, Hồng Hài Nhi đen mặt nhìn hắn ta muốn làm gì, quả nhiên, Triệu Phong cười hì hì đối hướng sang Trương Tiểu Phàm nói, "Cái này, tặng cho ngươi, ta giúp ngươi cài lên, đẹp lắm!"

Nói xong liền muốn cắm lên đầu Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm trốn không thoát, từ chối liên tục, Triệu Phong vẫn không buông tay, trực tiếp muốn đưa tay bắt lấy y, Hồng Hài Nhi đi tới liền cho Triệu Phong một quyền, cây trâm không cầm chắc, rơi xuống mặt đất, nát rồi. Khóe miệng Triệu Phong cũng chảy máu.

"Ngươi mẹ nó tỉnh rượu tốt nhất cho bổn vương một lời giải thích!" Hồng Hài Nhi chưa hết giận mà lại muốn đi đá hắn ta, liền bị người bên cạnh ngăn lại.

"Ngươi nóng nảy như vậy làm gì, mỹ nhân người người đều yêu, nếu hai người các ngươi chưa thành hôn, thì ta vẫn có cơ hội." Triệu Phong bị đánh cũng không giận, khuyên tai xộc xệch nhìn Hồng Hài Nhi.

"Ngươi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta à?!" Hồng Hài Nhi hất người bên cạnh ra.

Tam Muội Chân Hỏa nháy mắt thổi quét Long Cung, nước biển không đè được nghiệp hỏa, Long Cung loạn thành một đoàn, Triệu Phong lại không thèm để ý.

Duỗi tay nhặt cây trâm trên mặt đất về, "Cái này nát rồi, sau này ta tặng ngươi cái tốt hơn."

Trương Tiểu Phàm đột nhiên có chút chán ghét, "Không cần, phu quân của ta không thiếu mấy thứ này."

Hồng Hài Nhi túm Triệu Phong qua một phát rồi đẩy vào trong lửa, luận thực lực Triệu Phong kém xa Hồng Hài Nhi, lúc này Hồng Hài Nhi đã phát giận càng không có sức chống cự, Đại Thông Minh sợ huyên náo quá lớn, nhắc nhở Trương Tiểu Phàm cản một chút.

Trương Tiểu Phàm nhìn khí thế này cũng sốt ruột, lập tức từ phía sau ôm lấy Hồng Hài Nhi dỗ nói, "Phu quân, chúng ta về nhà được không, ta muốn về nhà."

"Tiểu mỹ nhân cũng ngăn cản, ta thật là vinh hạnh."

Nội tâm Trương Tiểu Phàm chán ghét cực kỳ, không tính để ý đến hắn ta, Hồng Hài Nhi nắm tay một cái lại tiếp tục đấm mạnh vào mặt hắn ta.

"Ngoan, ta giải quyết hắn ta rồi về." Hồng Hài Nhi bị lửa giận xông lên đầu óc choáng váng, cách làm của Triệu Phong chắc chắn chính là sự phản bội giữa huynh đệ, hơn nữa còn không tôn trọng Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm gấp vô cùng, "Chàng mau mang ta về nhà đi, ta sợ."

Hồng Hài Nhi nhìn y một cái, không lên tiếng, tiếp tục động tác trong tay, mãi đến khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc nức nở, lúc này mới buông lỏng tay.

"Sao lại khóc?"

"Ta đã nói ta sợ, chàng dập lửa đi, ta muốn về nhà!"

- ------

Dọc theo đường đi, Hồng Hài Nhi cũng không nói chuyện, tay Trương Tiểu Phàm bị nắm chặt sinh đau, vừa về nhà liền ném y lên giường hôn, quần nửa cởi, bạo lực xé nát tiết khố của y, cứ như vậy đâm qυყ đầυ vào.

"A!" Trương Tiểu Phàm rất đau, quay lại trốn về sau.

Hồng Hài Nhi bắt lấy cổ chân nhỏ gầy của y túm lại, ngón tay lướt qua gương mặt y, nhẹ ngửi cổ y, nguy hiểm giống như tùy thời sẽ cắn nát người.

Trong mắt Trương Tiểu Phàm đầy sương mù, ngẩng đầu dùng hết toàn lực chống lại hắn, "Chàng làm gì a!"

Hồng Hài Nhi cau mày cúi đầu, kiềm chế mình bình tĩnh lại, trên cánh tay nổi gân xanh uốn lượn.

Trương Tiểu Phàm đỏ hốc mắt, Hồng Hài Nhi động một chút là không quản được tính tình của mình, bây giờ rải cơn tức với người khác lên đầu y, càng khiến y ủy khuất, "Chàng hung ác đi, chàng trực tiếp làm chết ta là được."

Trong lòng Hồng Hài Nhi hơi áy náy, muốn đi ôm y nhưng bị đẩy ra một phát.

"Xin lỗi, ta không đúng, đừng."

Trương Tiểu Phàm không nói câu nào, ngồi dậy từ trên giường, đi đến trước tủ quần áo, vẫn luôn lật tìm đồ.

Hồng Hài Nhi không biết y muốn làm gì, nhắm mắt theo đuôi phía sau, không hiểu sao bầu không khí hơi khiến người không dám nói chuyện.

Cuối cùng Trương Tiểu Phàm lật ra một chiếc áo gai rách nát.

Đúng là cái y mặc vào ngày đầu tiên bị bắt đến đây.

Hồng Hài Nhi nháy mắt tỉnh táo lại, đánh bạo đoạt lấy y phục trong tay y đưa ra sau lưng, "Không thể..."

Trương Tiểu Phàm nhìn hắn một cái, không nói lời nào, trực tiếp chân trần cất bước trốn đi.

"Điên rồi sao?!" Hồng Hài Nhi vội vàng ôm phía sau y, đặt y lên giường, hơi tức giận.

Người trên giường vẫn không nói lời nào, không nhìn hắn.

Hồng Hài Nhi không đành lòng, thả ánh mắt mềm nhũn ngồi xổm xuống nói với y, "Bảo bảo nói chuyện đi, xin lỗi, là ta không khống chế tốt tính khí, đừng tức giận." Hồng Hài Nhi muốn đi bắt tay y, lại bị né tránh.

Trương Tiểu Phàm không để ý đến hắn, thò tay, ý muốn chiếc áo gai kia.

Hồng Hài Nhi vẫn không cho y, Trương Tiểu Phàm tiếp tục bò dậy muốn ra cửa.

Hồng Hài Nhi đè y lại, thở dài, hết cách, đành phải đưa y phục trong tay cho y.

Trương Tiểu Phàm cởi bộ y phục trên người ra ngay trước mặt hắn, thay chiếc áo gai rách nát kia, gỡ trâm ngọc trên đầu xuống, lấy cây trâm gỗ sư tỷ cho mình ra cắm vào.

"Có phải em không cần ta nữa không?" Hồng Hài Nhi thoáng cái đỏ mắt.

Trương Tiểu Phàm không nói gì, tránh khỏi hắn muốn đi.

Hồng Hài Nhi kịp thời ôm lấy y, vòng y ở mép giường, luống cuống tay chân nói, "Đừng đi."

Trương Tiểu Phàm cuộn tròn đưa lưng về phía hắn, chính là rất yếu ớt, trước kia bị nhiều người cười nhạo ức hϊếp như vậy, y vẫn không cảm thấy khổ sở nhiều, nhưng mà chỉ cần Hồng Hài Nhi dữ với y một chút là y đã ủy khuất muốn chết muốn sống rồi.

Phía sau kề sát thân thể ấm áp, bỗng chốc bị ôm lấy cường thế mà ôn nhu, bàn tay to dùng sức bao lại bàn tay nhỏ đang ngược đãi ngực mình của y, không cho y thương tổn chính mình.

"Chàng quá dữ, ta sợ... hức. Ta sắp bị dọa chết rồi." Trương Tiểu Phàm nhịn không được quay đầu lại chui vào trong lòng hắn khóc, tiếng khóc nức nở ẩn nhẫn tựa như kim đâm vào trong lòng Hồng Hài Nhi.

"Xin lỗi, ta lại tức giận lung tung." Hồng Hài Nhi vùi đầu vào hõm vai y, dùng chân dài nhốt chặt y, cả người đều muốn đè lên.

"Nhìn thấy người khác đến gần em, ta liền ghen ghét vô cùng."

"Nhưng mà chàng cũng rất dữ với ta." Người trong ngực lệ quang lập lòe.

Hồng Hài Nhi chồng trên người y cùng y đan mười ngón tay vào nhau, ngón tay khẽ vuốt cổ tay xanh tím bị hắn nắm chặt, trong mắt tràn đầy thương tiếc, Hồng Hài Nhi hôn nhẹ cổ y, rồi cúi đầu dán sát vào mặt y, "Lúc nãy ta thật sự không khống chế được, bảo bảo đánh ta mấy tát được không, ta thật sự không tức giận lung tung nữa."

Trương Tiểu Phàm xúc động một chút, biết Hồng Hài Nhi chỉ là nhất thời không khống chế tốt chính mình, nhưng lại cố ý khiến hắn sốt ruột, dùng cái này để thỏa mãn cảm giác an toàn xông ra từ nội tâm và tầm quan trọng của mình, "Ta rất ghét hắn ta."

Nhắc tới Triệu Phong, Hồng Hài Nhi liền tức cành hông.

"Bây giờ ta thật mẹ nó muốn gϊếŧ hắn ta!" Một quyền nện bên cạnh giường, phản ứng lại là gì, nháy mắt héo xuống, thật cẩn thận nói, "Không phải phát giận với em, đừng hiểu lầm."

Trương Tiểu Phàm không kiềm chế được mà cong khóe miệng, dùng tính khí nhỏ quật cường không dừng được ý xấu, cố ý xụ mặt.

"Đừng giận, lúc nãy ta thật sự không phải phát giận với em."

Ủi đến ủi đi làm nũng trên người Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm bị nhột bật cười, "Chàng thật phiền a."

Y cười, Hồng Hài Nhi cũng yên lòng rồi.

"Chỉ làm phiền em."

"Vậy còn phải cảm ơn chàng rồi?"

"Hôn một cái là được."

Trương Tiểu Phàm nắm lại bàn tay to của hắn, cùng hắn mười ngón quấn lấy nhau, hôn môi hắn, mí mắt hơi mỏng của Trương Tiểu Phàm nhiễm hồng nhạt, lông mi treo giọt giọt nước mắt nho nhỏ, Hồng Hài Nhi vuốt vuốt mí mắt hồng hồng của Trương Tiểu Phàm, lau nước mắt, Trương Tiểu Phàm tách ra một chút, khẽ lẩm bẩm, "Vậy hôn một cái..."

Hồng Hài Nhi lập tức thở hổn hển thở hổn hển chủ động hôn y, kích động bế y lên ngồi trên người mình, tàn sát bừa bãi trong miệng y, quấn quanh lưỡi non mềm liếʍ láp dây dưa, hút nước bọt nuốt xuống, lại gặm cắи ʍút̼ cánh môi.

"Ưm, ưm, muốn... Muốn hô hấp." Âm thanh nhỏ vụn truyền ra trong tiếng hôn môi chậc chậc.

Hồng Hài Nhi buông y ra, không tha cắn vài cái, dán trán y, thở hổn hển thô nặng.

Trương Tiểu Phàm cong mắt, tựa như trăng non sáng ngời, Hồng Hài Nhi bị mê hoặc muốn thò lại gần, háng đã bị chân trắng nõn giẫm lên.

Khuôn mặt thanh thuần đầy nét quyến rũ, "Phu quân."

Hồng Hài Nhi hút không khí.

Trương Tiểu Phàm lại cởi bỏ áo gai, đường cong gợi cảm nửa lộ nửa giấu, hơi hơi cúi người, đỏ ửng trước ngực còn lặng lẽ hiện ra, nâng cổ tay mềm mại không xương lên, phía trên tím tím xanh xanh, chu miệng nhỏ phúng phính ánh nước, "Chàng nhìn đi, đau quá."

Hai mắt Hồng Hài Nhi đều lóe sáng, vội vàng bò qua, sắc mị mị sờ tay nhỏ của y, đau lòng thổi khí vào cổ tay xanh tím bị nắm chặt, "Xin lỗi."

Người lại bị câu ngũ mê tam đạo, hạ thân nôn nóng đỉnh chân y, Trương Tiểu Phàm vừa giẫm vừa cọ háng căng phồng của hắn, "Thoải mái không?"

(Ngũ mê tam đạo 五迷三道: hình dung dáng vẻ thần chí không rõ, hoặc khiến người ta không hiểu rõ.)

Đôi mắt ngước lên hỏi hắn kia thật sự khiến người sống không bằng chết.

Giọng nói của Hồng Hài Nhi nhiễm tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, hầu kết lăn lộn "Thoải mái."

"Học từ đâu?"

"Trong sách ~" Âm thanh đáng yêu lại nghịch ngợm, bộ dáng muốn được khen.

Hồng Hài Nhi quét quét mũi cao thẳng của y, bóp khuôn mặt nhỏ của y, "Giỏi quá!"

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, kế tiếp liền không thế nào đáng yêu nữa, Trương Tiểu Phàm được khen, cả người đều vui sướиɠ, trên chân cậy mạnh, vải vóc tuy tốt, dương v*t tuy mạnh, nhưng cũng không chịu nổi giẫm như vậy.

"A... Đừng" Hồng Hài Nhi thống khổ lấy chân y ra, nhanh chóng cởϊ qυầи, hai chân nửa quỳ kẹp lấy chân Trương Tiểu Phàm, hạ thể ướt dầm dề, đỉnh chóp đã bị mài ra nước, Trương Tiểu Phàm dùng sức quá mạnh, trên người thật sự thể hiện nhuần nhuyễn vô cùng, thêm mấy đá nữa, qυყ đầυ liền sưng đỏ vô cùng.

"Chàng không thích sao?" Trương Tiểu Phàm ngây thơ nhìn hắn, thuần dục kết hợp với nhau, Hồng Hài Nhi thích cực kỳ.

"Rất thích." Hồng Hài Nhi bó chân y lại với nhau, lộ ra khe hở giữa hai chân, nhét dương v*t vào, gan bàn chân mềm mại bao lấy vật của hắn, căng chặt thoải mái, Hồng Hài Nhi vừa thọc vào rút ra, vừa xoa bóp hai viên trứng trứng lớn, yếu mềm thoải mái quấn quanh cả người, người phía trên than thở, thở dốc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sa vào bức tranh tươi đẹp không thể chê vào đâu được, Trương Tiểu Phàm si mê nhìn hắn động tình vung lên cổ, nhìn mồ hôi lướt qua hầu kết cấm dục của hắn, bàn chân bị đối xử thô bạo, cảm nhận trụ thể cực nóng cọ xát và gân xanh dữ tợn phía trên, y đã hưởng qua thân thể của người này rồi, thể hội hắn điên cuồng bạo ngược và quấn quýt ôn nhu.

Trương Tiểu Phàm liếʍ liếʍ môi lưỡi, như là mở ra điểm mấu chốt gì đó, dùng tư thế này đi liếʍ ngón tay của Hồng Hài Nhi, vươn đầu lưỡi non hồng lưu luyến trên ngón tay thô dài, Hồng Hài Nhi nhìn mà hô hấp căng thẳng, buông chân y ra liền cắm vào trong miệng Trương Tiểu Phàm, dường như Trương Tiểu Phàm ăn được món ngon gì đó, liếʍ một chút liền mυ'ŧ ái dịch vào bên trong, còn muốn thâm nhập dọc theo nếp uốn của côn th*t và gân xanh, Hồng Hài Nhi sướиɠ đến mức da đầu tê dại, trong miệng ướt nóng thoải mái, Hồng Hài Nhi ấn đầu y đẩy đưa nhẹ nhàng.

Trương Tiểu Phàm ngồi quỳ dưới hạ thân hắn, bàn chân trắng mịn chìm trong bờ mông mềm mại, ra sức liếʍ láp và nuốt đứng người, một tay đi vuốt ve phần dương v*t chưa ngậm vào, một tay khác đi loát động vật của mình, đoạn trước được âu yếm ra nước, y tích góp xem như bôi trơn, duỗi tay bôi lên tiểu huyệt sóng thịt, moi lộng nếp uốn, từng ngón tay thao vào, y không ngừng run rẩy.

"Bảo bảo, muốn dương v*t lớn cắm mông em không?" Âm thanh tràn ngập từ tính truyền đến từ phía trên, biết rõ còn cố hỏi, câu hồn người.

Trương Tiểu Phàm vói vào trọn ba ngón tay, không ngừng thọc vào rút ra tiểu huyệt của mình, thường thao mình đến co rút, nhưng lại không buông dương v*t trong miệng ra, âm thanh mơ hồ cầu xin, "Muốn..... Cho ta."

Hồng Hài Nhi đã sớm bị màn lẳиɠ ɭơ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ mắt sôi máu rồi, không quan tâm mà ấn Trương Tiểu Phàm làm mấy cái thâm hầu, rút ra khỏi miệng y, bạo lực lật người qua, nằm sấp dán sát vào y, trực tiếp thao vào tiểu huyệt đã nát nhừ, nước thịt thủy mật đào mơ hồ một mảnh, cửa vào đỏ bừng mê người, phát ra lũ lụt, không một khắc nào không câu dẫn hắn đi vào.

Hai người thích nhất tư thế vào phía sau, giao phối nguyên thủy có thể khiến du͙© vọиɠ đạt được phát tiết lớn nhất, giờ khắc này chỉ có phát tiết tìиɧ ɖu͙©, một người đĩnh động điên cuồng, một người nỗ lực nghênh hợp, trứng dái đánh kịch liệt vào tiểu huyệt, hận không thể nhét vào, bắp đùi ôm sát vào bờ mông mềm mại chín đỏ, bọn họ đắm chìm trong làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, không buông tha lẫn nhau.

Tính dục đạt được một lần thỏa mãn, mới mài ép tình cảm, Hồng Hài Nhi thích mυ'ŧ vυ', thích tiểu huyệt nhiều nước căng chặt, thích mông to béo mập cong vểnh, Trương Tiểu Phàm thích dương v*t thô to, bọn họ thỏa mãn nhau, y ép hai bầu vυ' lại với nhau đưa cho Hồng Hài Nhi mυ'ŧ vào cho y, mông ngồi trên háng hắn mài cọ hầu hạ, Hồng Hài Nhi giấu trong cơ thể y không ra, tiếp tục phồng lớn lại sơ giải, Trương Tiểu Phàm ôm cái đầu đang tàn sát bừa bãi ngực mình, gương mặt chống trên đầu tóc đỏ rối, môi đỏ khẽ nhếch, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, nhỏ giọt trên tóc đỏ, bị đỉnh lên lại rơi xuống, một tay vuốt ve bả vai và sống lưng rộng lớn của hắn, thuận thế đi xuống dưới nách, chen vào hai thân thể đều thấm mồ hôi dán chặt vào nhau, đi xoa bóp l*иg ngực mềm mại của Hồng Hài Nhi, thở dốc rêи ɾỉ, vỗ vào rung động.

Hồng Hài Nhi rời khỏi nụ hôn với y, nóng bỏng làm càn.

Tình đến chỗ sâu lại là một hồi kịch liệt phiên vân phúc vũ.

- ------

Hai canh giờ qua đi, một đôi người yêu nằm liệt trên giường, vui sướиɠ tràn trề, trần trụi nằm thẳng trên giường thở dốc.

Đây là một trận tình ái buông thả lại khắc chế.

Hồng Hài Nhi xoay qua, đôi tay vòng lấy Trương Tiểu Phàm, khoác chân lên người y, cọ tới cọ lui muốn dỗ dành.

Trương Tiểu Phàm sờ sờ đầu hắn, dỗ nói, "Ta rất yêu chàng."

Tiểu Ngưu nhất thời vui vẻ, đi cọ bờ vai y.

"Ta cũng vậy, thật sự."

"Ta biết." Trương Tiểu Phàm xoay qua cười với hắn.

Hồng Hài Nhi sờ sờ mặt y hôn một cái, đối diện với y, hai đôi mắt đều là tình yêu.

Trương Tiểu Phàm ôm lại hắn, sa vào tình yêu và thỏa mãn.

Lúc Trương Tiểu Phàm được Hồng Hài Nhi bỏ vào trong thùng tắm, mơ mơ màng màng nghe thấy hắn nói, "Chúng ta phải sớm thành hôn một chút."

Y ngâm mình trong nước, thoải mái híp híp mắt nói, "Được ~"