Trình Lệ Lệ vừa ăn cơm tối xong, đang đi bộ đến trường, chợt trông thấy hình ảnh như vậy.
Cô còn định nói lòi đâu ra hai anh chàng đẹp trai thế này, trong đó còn có một người là học sinh trường họ, chạy vèo vèo trên phố như hận không thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người trên đường lại ấy.
Giây tiếp theo cô nhìn thấy hai anh chàng được mình khen đẹp trai dừng trước cổng Trường Trung học số 2.
Đậu má! Đây chẳng phải là khối băng lớn nổi danh mặt thối thân cao chân dài muốn chết lại không vướng khói lửa trần gian của trường bọn họ hay sao?!
Ấy vậy mà thật sự được người khác lái mô tô chở đến trường học?!
Dây thần kinh có tên “Lòng cảnh giác” trong đầu Trình Lệ Lệ nhảy lên một cách mất kiểm soát.
Chỉ thấy thiếu niên mặc đồng phục ngồi sau gọn gàng bước xuống xe. Người đàn ông ngồi trước “cực kỳ tự nhiên lại thuần thục” giúp cậu tháo mũ bảo hiểm, cười nói với thiếu niên điều gì đó.
Trình Lệ Lệ trợn tròn mắt, lần đầu tiên cô bắt gặp khối băng lớn vậy mà không quay đầu bỏ đi, còn đang “kiên nhẫn” nghe người đàn ông tuôn hết lời.
Người đàn ông vẫn tươi cười, chốc lát sau lại “thân mật” vỗ nhẹ vào cánh tay trái của cậu thiếu niên rồi quay đầu liếc về phía cổng trường một hồi, lơ đãng đυ.ng phải đôi mắt đang trừng to của Trình Lệ Lệ.
Được, ánh mắt vô cùng có “sát khí”.
Trình Lệ Lệ không nhúc nhích, giống như bị đông cứng tại chỗ, tiếp theo đối diện với cặp mắt của người đàn ông.
Thiếu niên cũng nhận ra gì đó nên xoay người lại trông thấy cô, đôi mắt bình tĩnh chẳng chút gợn sóng.
Tề Nhiên phản ứng lại, cong môi cười với Trình Lệ Lệ lại vỗ vai Lục Khuynh, hỏi cậu: “Bạn học của em?”
Lục Khuynh gật đầu.
“… Ồ.” Tề Nhiên không nói nữa, đôi mắt quan sát lướt qua Trình Lệ Lệ từ đầu tới chân một vòng, khiến da đầu Trình Lệ Lệ tê dại.
Hắn nhếch mép cười với Trình Lệ Lệ, nhưng tay làm bộ tùy ý xoa nhẹ trên đầu Lục Khuynh, làm mái tóc vốn có hơi rối của cậu nhóc càng loạn hơn.
Chưa đợi Lục Khuynh lên tiếng, Tề Nhiên đã khởi động xe rồi để lại một câu: “Chăm chỉ học hành nhé.” Hắn liền cưỡi chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn Lục Khuynh đang ngơ ngác và Trình Lệ Lệ đã hoàn toàn hóa đá.
Lục Khuynh dừng ở ven đường chốc lát, tựa như hồi tưởng lại động tác vừa nãy của Tề Nhiên, không lâu sau liền xoay người, chuẩn bị nhấc chân bước vào cổng trường.
Trình Lệ Lệ hơi do dự, nhưng vẫn lấy hết can đảm ôm sách vở trong tay đi về phía Lục Khuynh, ngập ngừng mở miệng: “… Lục Khuynh, cậu có quan hệ gì với ông chú kia? Sao tớ chưa từng thấy chú ấy đưa đón cậu vậy.”
Lục Khuynh liếc qua cô, trả lời: “Không phải chú, là anh, anh ấy đâu già như thế.”
Hiển nhiên trọng điểm của bạn nhỏ Lục Khuynh đã hoàn toàn chệch hướng.
“Hả?” Trình Lệ Lệ vốn muốn hỏi gì đó nhưng vô cùng thuận lợi bị Lục Khuynh chuyển hướng, cô hơi kinh ngạc, “Nhưng anh ta trông già quá!”
Lục Khuynh hình như hơi mất kiên nhẫn, cậu lơ đãng “chậc” một tiếng, “Đó là do anh ấy không cạo râu.”
“Oh.”
Nhìn thiếu niên lại không có phản ứng, Trình Lệ Lệ bắt đầu bắn liên thanh: “Lục Khuynh, hôm nay tâm tình cậu rất tốt phải không? Tớ thấy bình thường cậu hay mặc kệ tớ, mà hôm nay tớ nói câu đầu tiên đã được cậu đáp lại rồi.”
“… Không có.”
Trình Lệ Lệ càng chắc chắn rằng hôm nay tâm tình của Lục Khuynh không tệ lắm, nếu là mọi khi, cô còn chưa nói xong một đoạn dài thì Lục Khuynh đã sớm thoát khỏi phạm vi tầm mắt cô luôn rồi ấy chứ.
Thế là cô hơi thấp thỏm thốt ra lời mời mọc của mình, “Vậy, tớ có thể mời cậu ăn cơm không? Tớ biết có một quán cơm trước cổng trường ngon lắm…”
“Không thể.”
Trình Lệ Lệ chưa kịp nói xong, Lục Khuynh đã từ chối vô cùng dứt khoát, “Tôi ăn rồi.”
“Đúng ha, tớ cũng ăn rồi.” Cô phản ứng lại, lúng túng sờ đầu, “Vậy, vậy tớ mua chút trái cây cho cậu nhé?”
Trả lời cô là sự im lặng của Lục Khuynh và tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.
Lục Khuynh chẳng quan tâm, càng ngày càng cách xa Trình Lệ Lệ, cậu đi thẳng vào phòng học rồi ngồi xuống chỗ của mình, suy nghĩ một lát, lại móc điện thoại trong túi ra.
Hôm nay Tề Nhiên lái mô tô chở cậu, nhanh hơn bình thường rất nhiều, bây giờ còn ba mươi phút nữa lớp tự học buổi tối mới bắt đầu.
Tề Nhiên chạy xe quá nhanh, lúc này nghĩ lại, Lục Khuynh dường như có thể cảm nhận được tiếng “vù vù” khi gió lướt nhẹ qua tai.
Cậu nhớ tới lúc mình lo lắng đặt tay lên eo Tề Nhiên, nhớ tới mình đã kề sát sau lưng hắn, nhớ tới ánh mắt hờ hững lúc Tề Nhiên chống cằm nhìn mình trong bữa tối.
Ma xui quỷ khiến, cậu mở WeChat rồi nhấp vào giao diện trò chuyện với Tề Nhiên.
Giao diện trò chuyện vẫn dừng ở trạng thái “Bạn đã thành công thêm Nhiên, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.” Tên WeChat của đối phương hết sức đơn giản, chỉ một chữ “Nhiên”.