Lộ Vi Vi kinh ngạc đồng tử mắt khẽ mở, cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
Ngón tay nam nhân thăm dò vào càng sâu trong tiểu huyệt, ngón tay đặt ở trên đầṳ ѵú cô lay động cảm giác du͙© vọиɠ của cô.
Lộ Vi Vi nhịn không được muốn khom bộ ngực tới gần hắn, không có đoán không sai, hắn chính là Dung Vân Sâm đi, lớn lên thật sự văn nhã bại hoại, chỉ là nhìn thấy diện mạo hắn dưới thân liền giống như mất khống chế, như thế nào cũng không khống chế được tốc độ nước chảy.
Nam nhân khẽ nâng mi tâm lên, “Hử? Thoải mái? Nước chảy nhiều như vậy.”
Lộ Vi Vi hai má ửng hồng, khó nhịn mà ưỡn nửa người dưới, “Bác sĩ Dung, anh có thể nhanh lên nữa không?"
“Biết tôi?” Dung Vân Sâm liễm khởi thâm mắt.
Lộ Vi Vi nghĩ thầm, đâu chỉ là biết, mỗi ngày còn ý da^ʍ hắn sẽ đùa bỡn cô như thế nào, thao cô, thậm chí cô hận không thể thay thế nữ chính đi khẩu giao cho hắn.
Bàn tay cô phủ lên mu bàn tay hắn, xúc cảm ấm lạnh giống như chạm vào cấm kỵ. Nam thần ngày đêm mơ ước lúc này rốt cuộc được như ý nguyện đùa bỡn cô, đối với dĩ vãng đại khái chỉ có thể ở trong mơ mới có thể thực hiện.
“Ưʍ... Bác sĩ Dung sự nghiệp thành công, làm người khiêm tốn, ai sẽ không thích anh.”
“Thích tôi sao?”
Lộ Vi Vi nằm ở dưới thân, nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tới gần cô, thân thể trắng nõn như ngọc tựa như tô lên một tầng mật sắc, nhìn càng thêm mê người.
Cô trịnh trọng gật gật đầu, cô thích, đương nhiên thích, người cô thích nhất chính là hắn.
“Ưʍ... Ặc...”
Hai tay ngó sen trắng gắt gao ôm lấy cổ hắn, dưới thân ngón tay thứ ba của hắn bỗng nhiên không có báo hiệu trước cắm vào.
Lộ Vi Vi sảng khoái nhắm mắt, lông mi dày run rẩy, dụng tâm cảm thụ ba ngón tay dài ngắn có chút chênh lệch kia, là như thế nào ở trong huyệt cô nhấc lên sóng tình.
Cô muốn kề sát vào Dung Vân Sâm, muốn lột sạch quần áo hắn, dùng đầṳ ѵú ác ý cọ xát ngực hắn, muốn để côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn cắm vào tiểu bức cô, mặc kệ hung ác cỡ nào chỉ lo ở trong thông đạo của cô thọc vào rút ra, cô biết Dung Vân Sâm có bao nhiêu sạch sẽ, căn bản không lo lắng hắn chạm qua nữ nhân nào.
Có một số hành vi cô có thể dùng ánh mắt ý bảo, có một số lời lại không thể trực tiếp nói rõ ràng.
Hai chân Lộ Vi Vi tách ra càng rộng, thuận tiện ngón tay hắn không có trở ngại đùa bỡn, nhưng hắn thật sự chỉ là bác sĩ phục vụ bệnh nhân vô điều kiện, ngoại trừ lấy ra cái gì cũng sẽ không làm.
Cô mở mắt cắt ra, thân thể vẫn còn đong đưa, tháo xuống khẩu trang của hắn lộ ra khuôn mặt thanh nhuận tuấn mỹ, cánh môi kia nhấp chặt màu môi bạc nhạt, dụ hoặc đến trong lòng cô phát ngứa.
“Bác sĩ Dung, có bạn gái không?”
Hắn tựa hồ còn đang không vui Lộ Vi Vi lấy khẩu trang của hắn xuống, đối với vấn đề này của cô xác thật cũng không có gì hay trả lời.
Lộ Vi Vi thấy mày tuấn lãng của hắn nhăn lại, khóe môi khẽ động, thanh âm ỏn ẻn hỏi, “Nếu có mà nói, cô ấy biết bác sĩ Dung đùa bỡn tiểu huyệt người ta như vậy, có tức giận không? Buổi tối trở về còn có thể để anh thao sao?”
“Lộ Vi Vi!”
Cô chấn động không thôi, đầu lưỡi đều sắp kết lại, “Anh, sao anh biết tôi......”
Gương mặt đẹp cao thâm khó đoán củ Dương Vân Sâm không lộ ra nửa phần cảm xúc, nhàn nhạt nói, “Buông nắm tay ra.”
“Không buông! Vậy anh nói làm sao chúng ta lại biết nhau?”
Lộ Vi Vi nhìn chằm chằm mắt hắn, sợ bỏ lỡ biểu tình cô không tìm hiểu được.
Nguyên văn, căn bản là chưa từng viết qua Lộ Vi Vi quen biết Dung Vân Sâm, hắn lên sàn làm nam chính đều là xuất hiện sau khi nam chính khác thao qua một vòng, lúc ấy Lộ Vi Vi đã sớm logout không biết bị làm đi nơi nào.
Chẳng lẽ nói, người Dung Vân Sâm ngay từ đầu muốn tìm là Lộ Vi Vi, sau lại bởi vì tìm lầm người cho nên thành hạ thần dưới váy Tần Mộ Yên.
Bởi vì cô đến, bối cảnh thời đại này cũng theo hiệu ứng bươm bướm xảy ra cải biến rồi, cô sớm gặp Dung Vân Sâm.
Có lẽ người nam nhân trước mắt này sẽ là bước ngoặt thay đổi cuộc đời bi thảm của nữ phụ.
Lộ Vi Vi cắn chặt hàm răng, thế giới hiện thực cô không muốn đi về, cho dù là một giấc mộng, cô cũng không muốn tỉnh lại nữa.
“Vậy anh trả lời tôi trước, có bạn gái không? Có từng bị thao qua hay không?”
Dung Vân Sâm thân là bác sĩ cho nên đối mặt với các bộ phận trên cơ thể hắn đều đối xử bình đẳng, cho dù hắn không thể không thừa nhận trên người cô mỗi một chỗ đều đẹp đến mức khiến cho người ta tán thưởng.
Nhưng nữ nhân này quả thực không theo kịch bản ra bài, có thể phân rõ quan hệ chủ thứ hay không? Ai là người bị thao kia?
Cô thừa dịp hắn không chú ý, dùng sức đè thấp thân thể hắn, hai người gần trong gang tấc hô hấp đan xen. Cái miệng nhỏ hôn hôn hắn, trêu chọc cười nói, “Biết bác sĩ Dung công việc bận rộn, khẳng định không có thời gian yêu đương đúng không?”
Dung Vân Sâm suýt nữa bị nghẹn đến, xúc cảm nữ nhân mềm mại thơm ngọt rất thoải mái, tất cả ý thức chủ quan của hắn đều không tự chủ được phụ họa cô, đi theo cô.
Ý thức được điểm này, ánh mắt hắn khẽ động, ngón tay nghỉ tạm lại lần nữa tiến vào tác chiến.
“Ưʍ... Bác sĩ Dung không phải tức giận chứ? Chẳng qua là không nói qua yêu đương mà thôi, có cái gì to tát, chưa từng thao nữ nhân cũng không sao cả, tôi có thể cho anh thao mà!”
Môi nam nhân ôn lương ngăn chặn cái miệng nhỏ lải nhải của cô gái, Lộ Vi Vi đầu tiên là bị sửng sốt, mắt hạnh trừng đến cực đại, rất nhanh cô buộc chặt cánh tay gia tăng giới hạn cái ôm hôn này.
Cảm thụ được, kỹ thuật hôn môi của bác sĩ Dung rất mới lạ, nói vậy hắn cả ngày giao tiếp với bệnh tật không có thời gian yêu đương là thật sự.
Lộ Vi Vi như là nhặt được bảo bối, thể xác và tinh thần sung sướиɠ, hai tròng mắt cong đến giống phật Di Lặc, di chuyển ra khe hở dán ở bên môi hắn.
“Bác sĩ Dung hôn môi cũng không biết sao? Tôi dạy cho anh.”
Sau khi lòng hiếu thắng của nam nhân bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hậu quả không chịu hồi tưởng lại, mắt phượng xinh đẹp của hắn cực thâm cực đen, môi mỏng vốn là nhạt đến không có màu sắc giống như nhiễm son phấn hiện ra màu đỏ.
Hắn bẻ hàm dưới cô không cho cự tuyệt cắn trên môi cô, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, giống như tuyên cáo hậu quả hắn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lộ Vi Vi bị hôn đến sảng khoái, ngón tay lung tung xoa nắn quần áo hắn, giữa môi phát ra tiếng rêи ɾỉ giống như mèo con.
Ngón tay Dung Vân Sâm phảng phất đã thông linh, Lộ Vi Vi cũng không nghĩ tới cao trào sẽ đến nhanh như vậy, kɧoáı ©ảʍ nháy mắt xông lêи đỉиɦ đầu.
“Ân a......”
Khuôn mặt nhỏ của Lộ Vi Vi lộ ra một cổ mị hồng, cố gắng đi tìm kiếm môi mỏng của hắn, muốn để hắn đau lòng cô, an ủi cô.
Dung Vân Sâm cảm nhận được đường đi nhỏ hẹp của cô khẩn bí như thế, huyệt thịt run rẩy dồn lại đầu ngón tay hắn, hắn không có bởi vậy lui bước, ngược lại càng thêm hung ác.
Một dòng nhiệt triều phun trào ra, ngón tay hắn kẹp lấy quả nho mượt mà kia.
Dung Vân Sâm sau khi nhiệm vụ hoàn thành, khôi phục lại trạng thái vốn là nghiêm túc không chút cẩu thả, cúi đầu nhìn lại, trên áo dài trắng tinh một bãi chất lỏng không rõ tẩm ướt một mảnh.
Hắn nhíu nhíu mày, im miệng không nói, ném quả nho trong tay vào thùng rác đứng ở bồn rửa tay từ từ rửa sạch ngón tay.
Lộ Vi Vi nhìn bóng dáng cao dài, liếʍ liếʍ môi, “Bác sĩ Dung, anh muốn thao người ta không!”
Dung Vân Sâm nhàn nhạt ngoái đầu nhìn lại, “Sau khi trở về cẩn thận rửa sạch một lần, chú ý vệ sinh nơi riêng tư, mấy ngày này tốt nhất đừng có quan hệ tìиɧ ɖu͙©.”
“Tôi biết bác sĩ Dung rất sạch sẽ, tôi không ngại.”
Dung Vân Sâm rút khăn giấy, tựa hồ không quá muốn để ý cô, nhấc chân muốn đi.
Lộ Vi Vi vội vàng mặc xong quần áo đuổi theo, “Bác sĩ Dung, hôm nay thật sự thật cám ơn anh, tuy nói bác sĩ cứu chữa người bệnh là thiên kinh địa nghĩa, nhưng có thể cho phép tôi tiêu pha mời bác sĩ ăn bữa cơm thường không?”
“Không cần phiền như vậy.”
Lộ Vi Vi túm chặt góc áo hắn, nhìn chỗ ghềnh lên rất nổi bật kia của hắn, “Đương nhiên không phiền, số điện thoại bác sĩ Dung là bao nhiêu? Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”
Hắn tựa hồ có chút tức giận, giọng điệu vẫn là thanh đạm trước sau như một, “Lộ Vi Vi buông tay!”
“Vậy để lại một dãy số đi ~”
“Có việc xin gọi 120.”
(Thục nam cũng có một mặt đáng yêu nga ~)