Dưới sự kiên trì lần nữa của Lăng Túc, đưa Lộ Vi Vi đến ký túc xá nữ, Lăng Túc đứng ở dưới lầu nhìn theo cô lên lầu lúc này mới an tâm.
Nghiêng người ra phía sau, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Lấy đồ của tôi từ thư viện về chưa?”
“Lấy về rồi lấy về rồi! Túc ca ngài như thế nào đột nhiên nhớ tới đi……”
Lăng Túc không chờ hắn nói xong, lạnh mắt vô tình cắt đứt điện thoại.
Ký túc xá đại học nguyên thân cơ bản không ở được, Lộ Vi Vi hiện tại bất đồng, không chỗ đi tạm thời ở lại trước.
Bạn cùng phòng ký túc xá cơ hồ cũng không ở đây, mọi người kinh tế độc lập ai không muốn ở bên ngoài thuê nhà đợi.
Lộ Vi Vi cảm thán một tiếng, cũng bắt đầu xuống tay chuẩn bị con đường kiếm tiền của cô.
Lấy ra notebook nghiêm túc tìm kiếm bài viết bản thảo ước định vẽ tay trên mạng, so sánh mấy cái, cuối cùng quyết định một nhà trong đó rồi, tìm được người liên hệ trò chuyện cụ thể nội dung.
Lộ Vi Vi sở dĩ coi trọng nhà này là bởi vì ra giá thích hợp, thời gian giao bản thảo cũng tự do, đơn cũng tương đối nhiều, rất thích hợp với cô loại người nhu cầu tiền cấp bách này.
Sau khi hiểu biết mới biết được, đây là một nhà truyện tranh người lớn, muốn vẽ lớn chừng mực.
Lộ Vi Vi cắn môi rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là đồng ý, người phụ trách bên kia cũng rất cấp bách, để cô hiện tại vẽ mấy bức ra nhìn xem hiệu quả.
Cô vốn dĩ muốn nói khuya khoắt hay là thôi đi, đối phương trực tiếp trả lời một câu: Em hẳn là không có bạn trai, sinh hoạt ban đêm nhỉ? Thời gian tốt không kiếm tiền, em muốn làm gì?
Lời này chặn đứng Lộ Vi Vi, cô tìm tìm hành lý nguyên thân, phát hiện đồ cũng còn rất đủ, đại khái chuyên ngành còn tính là cùng.
Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, rửa sạch mặt đắp lên mặt nạ chuẩn bị thức đêm nay.
Rốt cuộc đuổi tới trước mười hai giờ, phân kính tô màu đều làm xong, đại công cáo thành.
Đối phương không nghĩ tới tốc độ cô nhanh như vậy, gửi tới số WeChat, để cô gửi bản thảo vẽ qua.
Lộ Vi Vi dẫn xuất bản vẽ ra rồi lưu trong album, khi lựa chọn người liên hệ gửi đi ra ngoài, náo loạn cái ô long.
Bức vẽ gửi rất nhanh, đối phương cơ hồ giây lát trả lời.
Lộ Vi Vi đối với hoạ sĩ chính mình vẫn là có tự tin, cho rằng sẽ được đối phương khích lệ, không nghĩ tới đối phương đã gửi cái trống rỗng.
"Ác thảo!”
Lộ Vi Vi luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại nhanh chóng rút về tin nhắn này, cô là như thế nào tay run gửi đến Lăng Túc nơi đó đi?
Nhân gian xã chết!
Lăng Túc: 【 học tỷ, chị còn chưa ngủ sao? 】
Lộ Vi Vi ổn ổn tâm thần, thở hắt ra:【 gửi nhầm rồi, quấy rầy đến cậu nghỉ ngơi sao? 】
Lăng Túc trở về giao diện, nhìn bản vẽ sớm bị cậu lưu xuống, nữ nhân toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mở lớn chân ra, côn ŧᏂịŧ nam nhân thô dài hung hăng cắm vào miệng huyệt cô, dâʍ ŧᏂủy̠ văng tung toé ra vãi đến khắp nơi.
Cậu từ từ nắm chặt ngón tay, đôi mắt dần dần nhiễm màu đỏ.
Lăng Túc: 【 không có, học tỷ… Là muốn gửi cho ai đó? 】
Lăng Túc: 【 em biết em không có quyền hỏi câu này, học tỷ cũng có thể không nói. 】
Lộ Vi Vi gãi tóc, “Xong rồi xong rồi, tiểu học đệ sẽ không cho rằng mình là cố ý chứ? Nếu không giải thích hiểu lầm có phải nháo lớn hay không, về sau gặp mặt không phải rất xấu hổ.”
Lộ Vi Vi: 【 mọi người đều là người trưởng thành, có nhu cầu sao, tự cấp tự túc, cống hiến sản lượng lương thực. 】
Sau khi Lộ Vi Vi trả lời những lời này rốt cuộc không thấy cậu hồi phục lại, vội vàng một lần nữa gửi bức vẽ cho người phụ trách truyện tranh, mệt mỏi lên đầu, ghé vào trên giường ngủ rồi.
Cô ngủ được ngược lại là thơm, nhưng cô không biết có người chịu đủ mộng xuân dây dưa, trong mộng tất cả đều là cô như thế nào trằn trọc dưới thân, nhu tình như nước, từng lần một đón ý nói hùa cậu mãnh liệt tiến công.
Hôm sau, cô nhìn thấy truyện tranh bên kia trả lời, nguyện ý mời cô làm hoạ sĩ của bọn họ, hơn nữa thù lao không thấp.
Có công tác bên thân, eo Lộ Vi Vi cũng có thể thẳng thắn, buổi chiều hẹn người môi giới đi xem nhà, ngại với kiếp trước cũng coi như người có kinh nghiệm tìm nhà, cuối cùng quyết định một căn một phòng ở chung cư, tiền thuê một tháng một ngàn năm ở thành phố này cũng coi như có thể tiếp thu.
Lăng Túc hẹn cơm rất tích cực, Lộ Vi Vi trước khi đáp ứng nhận được điện thoại của Tần Mộ Yên.
“Vi Vi, hai ngày nay sao cậu cũng chưa liên hệ cho tớ, có biết tớ lo lắng cho cậu bao nhiêu không? Nghe nói cậu đi ở ký túc xá? Cái chỗ kia người như thế nào có thể ở lại!”
“Yên Yên không cần lo lắng cho tớ, tớ đã ở bên ngoài thuê được nhà, không thành vấn đề.”
Tần Mộ Yên cảm thấy không thể tưởng tượng, “Cái gì? Ở bên ngoài thuê nhà? Không định về nhà sao? Vi Vi cậu có phải gặp khó khăn không? Cậu nói với tớ tớ đều có thể giúp cậu giải quyết.”
“Tớ cảm thấy tớ đã lớn như vậy, từ nhỏ không cha không mẹ cũng tới đây, hẳn là phải học được tự lực cánh sinh.”
Tần Mộ Yên trầm mặc một lát cũng không có từ chối, lo lắng tài chính cô không đủ, muốn chuyển tiền cho cô, Lộ Vi Vi hết sức ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là nhìn thấy một khoản chuyển khoản hai vạn nhân dân tệ.
“Giữa chúng ta còn phân cái gì lẫn nhau, tiền tớ cho cậu, cậu dám trả về tớ sẽ không để ý cậu người bạn này nữa. Đúng rồi Vi Vi, buổi tối có một buổi rượu ở phụ cận trường học cậu, cậu không có việc gì thì cùng đi.”
Lộ Vi Vi nhất thời thật đúng là không biết nên từ chối như thế nào, thật giống như bắt người tay ngắn, tuy rằng đây là bị bắt.
Rơi vào đường cùng, cô cũng chỉ đáp ứng được.
Sau khi trò chuyện với Tần Mộ Yên kết thúc, Lộ Vi Vi còn không quên lời mời của tiểu học đệ, gửi giọng nói vô cùng xin lỗi.
“Thực xin lỗi học đệ, học tỷ đêm nay có việc không đi được phải thả bồ câu cậu, chờ chị bận xong sau có rảnh mời cậu ăn cơm, biểu đạt thành ý của chị đi.”
Lăng Túc kiên nhẫn chờ đợi một lát nhận được một tin nhắn như vậy, cậu nghiêm nghị nhăn lại mi, sau nhiều lần ẩn nhẫn cảm xúc, cầm điện thoại trả lời nói.
Lăng Túc: 【 vậy được rồi, học tỷ đêm nay chơi vui vẻ. 】
(Lăng Túc: Rất tức, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười! )