Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2591

Chương 2591:

“Băng Băng, xin lỗi.”

Anh nói cái gì?

Anh nói — Băng Băng, xin lỗi.

“Lời xin lỗi này, anh nói nhiều lắm, tôi không muốn nghe.”

Lúc này thân thể người đàn ông nặng nề từ phía sau đè lên, đầu anh cũng đặt trên bờ vai oánh nhuận của cô.

“Diệp Minh, buông tay!”

“Băng Băng, em biết mà, anh không muốn buông, anh cho tới bây giờ chưa từng muốn buông tay em ra, dù cho chỉ còn một chân, anh cũng liều mạng lao tới bên em, hướng em mà đến, thế nhưng…” Anh không nói thêm gì nữa.

Thế nhưng cái gì?

Thế nhưng anh có trách nhiệm cùng tín ngưỡng của anh, anh có tổ quốc của anh, tất cả sự lựa chọn, buông hay bỏ đều chỉ ở một ý niệm. Song, anh dùng cả nửa quãng đời còn lại để gặm nhắm nỗi đau.

Ba năm nay, cô không dễ chịu.

Anh sao có thể sống khá chứ?

Hà Băng im lặng chốc lát, sau đó nghiêng đầu, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông đã nhắm nghiền mắt, anh đã mắt đi ý thức.

Thế nhưng, anh không ngã xuống.

Hà Băng chưa từng gặp được người đàn ông nào giống như anh vậy, hiện tại anh chỉ đứng một chân trên mặt đắt, bị xe đυ.ng phải, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được, đã hôn mê, thế nhưng anh vẫn đội trời đạp đất đứng nghiêm, thậm chí cánh tay cường tráng bên hông cô kia vẫn mạnh mẽ siết chặt như trước.

Anh như chỉ là đang mệt mỏi, nhắm mắt lại một chút mà thôi.

E rằng, đây chính là nguyên nhân cô thương anh.

Trên người anh có một loại sức mạnh sâu đậm hấp dẫn cô, khiến cô gần như thành tín mến mộ nhìn lên.

Sau khi Diệp Minh đên, không còn một Diệp Minh nào khác, cuối cùng cả đời cô cũng không cách nào thích những người đàn ông khác.

Hà Băng run rấy đưa ngón tay ra, sờ lên khuôn mặt tuấn tú đã lạnh lẽo đầy tang thương ấy.

Trong căn hộ.

Trong phòng nồng nặc mùi nước khử trùng gay mũi, bác sĩ lui ra: “Đã băng bó kỹ cho bệnh nhân, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không có trở ngại nào nữa.”

Diệp Minh bị xe đυ.ng cũng không sao, người đàn ông này xương cứng, mạng rât lớn.

Hà Băng nhìn người đàn ông nằm trên giường: “Anh có thể tra ra nguyên nhân cắt bỏ chân của anh ấy không?”

Chân của anh đang yên đang lành sao tự dưng lại biến mắt?

Ba năm trước đây anh rõ ràng còn rất tốt.

Bác sĩ suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Bệnh nhân cắt đùi phải hẳn là do vết thương bị đạn bắn, song… vết tổn thương từ đạn không đủ để khiến bệnh nhân cắt chân, hẳn còn có nguyên nhân quan trọng khác, cô có thể tự hỏi bệnh nhân.”

Hà Băng không nói gì.

“Bệnh nhân dị ứng với chân giả, mang chân giả sẽ sưng đỏ nhiễm trùng, tôi nghe nói nước ngoài đã nghiên cứu ra một loại chân giả như người máy, loại này rất hiện đại, sau khi mang có thể hoạt động giống như người bình thường, tôi thấy Đại tiểu thư có thể thử liên lạc với bác sĩ nước ngoài đó.”