Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2166

Chương 2166:

Diệp Linh ngồi nghiêm chỉnh, nhướng tinh xảo mày liễu nhìn anh một cái: “Tạm thời muốn ăn chua trước, đợi em muốn ăn cay rồi sẽ nói cho anh biết.”

“,.” Suy nghĩ muôn đè cô xuông dưới thân nghiêm khắc dạy dỗ một trận của Cố Dạ Cần cũng có: “Được, bà cố nội vui vẻ là được rồi.”

“Ừm, anh đi đi, đi nhanh về nhanh.”

Thật sự xem mình là “bà cố nội ” Diệp Linh ra lệnh nói.

CO 0a cảm: ˆ Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đây ra Lê Hương bưng tô mỳ đến: “Linh Linh, mỳ nấu xong rồi, tớ bảo đầu bếp làm trứng chần nước sôi và chút món rau, khẩu vị thanh đạm một ít…”

Nói rồi Lê Hương hơi ngừng lại, bởi vì cô thây được Cô Dạ Cân: “O… Cô tổng, thì ra anh đã ở đây à.”

Cố Dạ Cần nâng mi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lê Hương: “Bác sĩ Hạ, lần sau vào cửa trước có thể gõ cửa trước hay không, cô không cảm thấy cô hay quấy rối hai vợ chồng chúng tôi à?”

Lê Hương: “…” Đây là bệnh viện đó cha nội!

Lê Hương nỗ lực duy trì nụ cười: “Linh Linh, đói bụng rồi nhỉ! Ăn mỳ trước nè.”

“Cô ấy đã ăn rồi, vừa rồi tôi đút.” Cố Dạ Cần thả một câu.

Lê Hương khựng lại, cô nhìn canh Cố Dạ Cần mang tới, bên trong đã trông không, lại nhìn một chút tô mỳ trên tay mình,…

Diệp Linh đã đã nhận ra không khí vi diệu, cô hung dữ liếc mắt Cố Dạ Cẩn: “Anh có thể đi rồi đó.”

Cố Dạ Cần lúc này mới rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn sót hai cô gái, Lê Hương đặt mông ngồi bên người Diệp Linh: “Linh Linh, chuyện gì xảy ra thế?”

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?”

“Đã nói là không đói bụng mà? Vì sao Có Dạ Cần đút cậu, cậu liền ăn?”

Diệp Linh đánh lản mắt, không nói gì.

“Còn có Cô Dạ Cân này bị gì thê, tại sao tớ cảm giác anh ta đối với tớ tràn đầy ác ý và địch ý? Tớ rõ ràng là bạn tốt của cậu, lại có cảm giác thành tình địch của anh ta. ” Lê Hương một lời nói chuẩn ra tình cảnh của mình.

Diệp Linh chớp hàng mi như lông vũ, Cố Dạ Cần cái bình dắm kia, anh ngay cả Lê Hương cũng ghen.

Mùi dắm chua quá rõ ràng, Lê Hương cũng nhận ra được.

“Aiya Quán oản, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu đi làm việc đi! Tớ muốn đi ngủ rồi.” Diệp Linh trốn tránh nói.

“Vậy được rồi Linh Linh, tớ đi trước, tô mì này cậu không ăn, vậy tớ ăn.” Lê Hương bưng tô mỳ đi.

Lê Hương đi rồi, Diệp Linh ở trên giường bệnh lăn lộn một hồi, đầy đầu cô đêu nghĩ đên Tiêu Thành kia, cô nhanh chóng ngồi dậy, đi ra ngoài.

Diệp Linh đi tới phòng bệnh cách vách, cửa phòng bệnh có rất nhiều hộ vệ áo đen canh gác, một con con ruồi cũng không lọt vào được.

Cố Dạ Cẩn nói Tiêu gia làm ăn phát đạt, hiện tại các bến tàu, tụ điểm ăn chơi … của Hong Kong đều do một nhà Tiêu gia độc quyền, Tiêu Thành tuyệt đối là một tên sừng sỏ tàn nhẫn, cũng là một lão đại.

Diệp Linh không chắc, cô không chắc Tiêu Thành này đến cùng là có đúng là… anh trai của cô hay không!