Chương 2064:
Lúc này Phạm Tư Minh xoay người, lập tức liền thấy Diệp Linh đang ở trên bậc thang cấp, anh ta mừng rỡ, chạy đến: NIỄIHÌIN, Sứ Tiếng “em Linh Linh” còn chưa ra khỏi miệng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi ô tô, Phạm Tư Minh dừng bước lại, chỉ thấy một chiếc Maybach sang trọng chạy nhanh đến.
Đó là… xe của Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần tới.
Phạm Tư Minh hơi kinh ngạc, anh không biết sao chú Cố lại tới?
Phạm Tư Minh không thích chú Có, bởi vì.. chú Cố đối với Diệp Linh có một loại chiếm hữu biếи ŧɦái, làm anh ta sâu đậm không thích.
Lúc này cửa xe Maybach mở ra, một thân áo khoác đen mỏng Có Dạ Cần xuất hiện ở trong tầm mắt.
Phạm Tư Minh định tới lên tiếng chào, thế nhưng Cố Dạ Cẩn đi ra, anh nhìn Diệp Linh trên bậc thang, mở rộng hai cánh tay của mình: “Linh Linh, qua đây, ôm một cái.”
Phạm Tư Minh đột nhiên cứng đờ.
Diệp Linh đang ở trên bậc thang còn không biết tình huống của Phạm Tư Minh, cô chỉ thấy được Có Dạ Cần, dáng vẻ bá đạo muôn ôm của Cô Dạ Cần.
Diệp Linh đạp giày cao gót xuống bậc thang, sau đó đầu chui vào trong ngực anh – đón lấy tiểu tiên nữ của anh đi!!
Môi mỏng cọ trên mái tóc thơm mềm của cô, Cố Dạ Cẩn ôm chặt thân thể nhuyễn ngọc trong lòng, thấp giọng cười nói: “Nghe lời vậy à.”
“Chứ sao, hầu hạ kim chủ đại nhân em rất nghiêm túc đó.”
“Vậy hôn anh một cái.”
“Dạ.” Diệp Linh nhón chân lên, dùng sức hôn lên gò má anh tuần ấy.
Có Dạ Cần tâm tình rất tốt nhướng mày.
“Cố tổng, được chưa! Chúng ta vào thôi, em là đại minh tinh đó, anh đừng để mai hai ta lên đầu đề!” Diệp Linh dí dỏm chớp mắt.
Cố Dạ Cần ôm eo thon của cô: “Được, chúng ta đi vào.”
Cố Dạ Cần và Diệp Linh biến mắt trong khách sạn.
Phạm Tư Minh hóa đá tại chỗ, anh ta khϊếp sợ mờ mịt nhìn hướng hai người biến mắt, anh không thể tin được mình đã nhìn thấy cái gì.
Vừa rồi, Diệp Linh và Có Dạ Cần ở trên đường cái ôm hôn.
Hiện tại, Diệp Linh và Cô Dạ Cân vào khách sạn.
Đầu Phạm Tư Minh “oanh” một tiếng toàn bộ nổ tung, anh ta lắc đầu, không ngừng lắc đầu, làm sao có thể, Cố Dạ Cần là anh trai trên danh nghĩa của Diệp Linh, bọn họ làm sao có thể?
Không phải.
Đây không phải là thật.
Phạm Tư Minh nhanh chóng vọt vào khách sạn, anh ta hai mắt đỏ bừng nhìn tiếp tân,“Vừa rồi hai người kia đi đâu?
Bọn họ là tới dùng cơm hay là tới…ngủ?”