Chương 1899:
Diệp Linh còn chưa phản ứng kịp, Cố Dạ Cần lại hôn một cái tới, bá đạo cạy ra hàm răng cô, công thành đoạt đất.
Thân thể mềm mại Diệp Linh đã trở nên cứng ngắc, đầy đầu cô đều là gương mặt tên chủ trọ mập mập và mặt xấu xí kia của Cố Hiền.
Ngực dâng lên nước chua, cô muốn ói.
3 n Cô Dạ Cân đã mân cảm nhận ra thân thể cô biến hóa, anh nhanh chóng buông lỏng cô ra, trầm giọng khiển trách: “Không cho phép nôn!”
Bị dọa như vậy, Diệp Linh thực sự nhịn xuống không nôn, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cố Dạ Cần xoa xoa thắt lưng mềm của cô, sau đó ôm cô vào trong ngực mình, anh thở hỗn hển khép mắt, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô bất đắc dĩ hôn một cái, khàn thanh cười nói: “Linh Linh, chỉ dựa vào dáng vẻ hiện tại của em đã chạy đến câu dẫn anh, có phải em xem anh thành hòa thượng rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh chôn trong ngực anh, cô ngửi được mùi hương nam tính thanh sạch trên người anh, hết sức dễ ngửi, cũng là mùi hương cô quen thuộc, đủ để sống dậy tất cả tình yêu say đắm và ỷ cô trao cho anh những năm xưa cũ, Diệp Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơn buồn nôn trong ngực dần dần biến mắt.
Hai người lặng lặng ôm một hồi, cũng không định buông tay, lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.
Có người đang gõ cửa.
Người nào?
Cố Dạ Cần buông lỏng Diệp Linh ra: “Anh đi mở cửa.”
ỹ Cô Dạ Cân đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng, ngoài cửa là một bóng người quen thuộc, Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên lại đến nữa rồi.
Dấu bàn tay trên má phải Trần Viên Viên nhìn thấy mà giật mình, cô ta đứng ở ngoài cửa, ánh mắt khϊếp đảm nhìn Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, cặp con ngươi đen kia đã như mực nước đậm đặc không hề thấy đáy.
Anh đã bảo Trần Viên Viên biến mắt, nhưng bây giờ Trần Viên Viên xuất hiện ở trước mắt anh, thật biết điều.
“Ai vậy?” Lúc này Diệp Linh cũng đi ra, + cô nhìn thây Trân Viên Viên cạnh cửa, bước chân cũng chậm rãi dừng lại.
“A Cần, là ta.” Lúc này một tiếng nói già nua mà uy nghiêm vang lên, Cố lão gia tử xuất hiện ở ngoài cửa.
Cố lão gia tử tới!
Cố lão gia tử mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trên tay chống gậy, đôi mắt lão trầm đυ.c rơi trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn: “A Cẩn, vừa rồi Viên Viên và Linh Linh chỉ chỉ đang vui đùa với nhau, con hà tất cho là thật?”
Nói rồi Cố lão gia tử nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, đây chính là lỗi con, con là em gái của A Cần, mà Viên Viên là bạn gái của A Cần, bây giờ vì con, A Cần cãi nhau với bạn gái của mình, con nên nghĩ lại một chút.”
Ỳ b Cô lão gia tử đột nhiên đên, phá vỡ tât cả tĩnh mịch.
Trên ngũ quan tuấn mỹ củaCó Dạ Cần cũng không biểu lộ cái gì, anh chỉ ngoái đầu nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, anh cùng ông nội đi ra ngoài nói chuyện một chút, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
Cố Dạ Cần và Cố lão gia tử rời đi.
Lúc rời đi, Cố lão gia tử có thâm ý khác liếc mắt nhìn Diệp Linh.
Diệp Linh biết ý tứ của Cố lão gia tử, từ một khắc cô cố ý đi tới bên người Cố Dạ Cần này trở đi, trận chiến của cô và ụ 4 b Cô gia trận đã dây lên tiêng trông, không chết không thôi.
Trần Viên Viên đứng ở cạnh cửa, có chút đắc ý: “Diệp Linh, mày tưởng mày thắng sao, hiện tại Cố lão gia tử tới, Cố lão gia tử chắc chắn sẽ không để cho mày và Cố tổng ở chung với nhaul”
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Lần đầu tiên Mạc Từ Tước nổi máu ghen.
Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc tay nắm tay đang đi dạo phố, rất nhanh, điện thoại của Mạc Từ Tước tới, anh đi qua một bên nghe.
Chờ lúc anh trở lại liền thấy bên cạnh Ặ Liêu Anh Lạc xuât hiện một tên con lai trông cũng đẹp trai, tên kia còn cách rất gần cô.
Liễu Anh Lạc cũng không cự tuyệt, còn đang nói chuyện trời đất gì với tên đó, không biết cô đang nói cái gì, trên khuôn mặt nhỏ đều là cười.
Bước chân của Mạc Từ Tước cứng đờ.
Anh chàng con lai tuấn tú kia đi xa, Liễu Anh Lạc chậm rãi đi đến bên người Mạc Từ Tước: “A Tước, anh đã đến rồi? Áy, trong tay anh là cái gì thế?”
Mạc Từ Tước vừa mới đi nghe điện thoại, lúc trở lại trong tay đã xuất hiện một nhánh hoa hồng đỏ.
Liễu Anh Lạc nhận lấy hoa hồng đỏ: “Tặng em?”
Mạc Từ Tước gật đầu: “Ừ.”
Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều nhé!
Lúm đồng tiền Liễu Anh Lạc như hoa, nhưng cô cũng phát hiện Mạc Từ Tước mím đôi môi mỏng, có chút không vui.
“A Tước, anh làm sao vậy?”
“Vừa rồi…. em nói gì với thằng con lai đó?”
Đôi mắt Liễu Anh Lạc lấp lánh ánh nước, chợt nở nụ cười: “Ghen à?”
“Anh không có.”
“Anh có.” Liễu Anh Lạc xoay người chạy.
Thê nhưng chạy hai bước, Mạc Từ Tước từ phía sau đuổi tới, ôm vòng eo mềm mại đẩy cô đến trên vách tường, ở đây ánh sáng rất kém, anh bá đạo đè nặng cô, không cho cô chạy trốn, trầm giọng hỏi lại cô: “Anh hỏi em, vừa rồi em nói gì với thằng kia?”
Mạc Từ Tước bá đạo như vậy làm cho Liễu Anh Lạc cảm thấy anh của kiếp trước đã trở về.
Trong lòng Liễu Anh Lạc ngọt ngào, vẫn chưa nói.
Mạc Từ Tước tức ngực, bình giắm cũng vỡ òa, rất khó chịu, nhưng nhìn cô trong lòng còn nhỏ lại không đành lòng phát tác, sợ dọa cô, chỉ có thể đen mặt khiển trách: “Liễu Anh Lạc, yêu anh rồi, s thì không thê thích người khác nữa, anh không thích em nói chuyện với thằng nào khác!”
Đôi mắt yêu mị của Diệp Linh nhàn nhạt mà lười biếng rơi trên mặt Trần Viên Viên: “Tao có thắng hay không tao không biết, tao chỉ biết mày sẽ là con hạ màn thảm nhát, tin tao, ban nãy để mày biến mất như vậy đã là nhân từ lớn nhất của Có Dạ Cần đối với mày.”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Diệp Linh vào phòng tắm tắm nước nóng, đợi cô lúc đi ra điện thoại vừa lúc vang lên, điện thoại của Cố lão gia tử.
Chương 1901:
Cuộc gọi này, nằm trong dự liệu.
Ẻ Diệp Linh ân phím nhận nghe, giọng của Cố lão gia tử nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh, tối nay tắm rồi ngủ đi! A Cần sẽ không về phòng của cô.”
Diệp Linh dùng khăn mặt tùy ý lau mái tóc dài ẩm ướt của mình: “Được thôi.”
Thấy cô sảng khoái như vậy, Cố lão gia tử “ah” một cái tiếng: “Linh Linh, lẽ nào cô không hiếu kỳ vừa rồi tôi và A Cần đã nói những gì sao?”
“Cái này còn cần hỏi sao, đơn giản chính là đưa ra lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân.”
“Đúng vậy, tôi đã nói với A Cần, nếu như nó muốn đi cùng với cô, vậy lập tức từ xuống khỏi vị trí chủ tịch Cố thị, j A Cân là một kỳ tài thương giới, mây năm nay Cố thị ở trong tay của nó nhanh chóng đi lêи đỉиɦ phong, thế nhưng người quá mạnh mẽ, rất dễ dàng thoát khỏi kiểm soát. Cho nên tôi để lại một tay, cổ đông trong hội đồng quản trị của Cố thị đều là người của tôi, nếu như nó muốn đi cùng cô, cổ đông trong hội đồng sẽ bỏ phiếu tập thiếu, để A Cần hạ vị.”
Diệp Linh lặng lặng nghe, sau đó nhếch môi một cái: “Vậy thật tốt, cho dù đêm nay Cố Dạ Cần tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không mở cửa cho anh ấy, Cố Dạ Cần mắt đi hết thảy ở chỗ này của tôi không đáng một đồng, chúng tôi nếu như ở cùng một chỗ, khẳng định còn có thể gặp phải sự phản công của con.”
Nói rồi Diệp Linh ngước mắt nhìn mình đã trang điêm nhẹ trong gương, cô nhàn nhạt mà lười biếng bật cười: “Cố lão gia tử, tôi cũng không phải là đứa con gái vì yêu mà mờ mắt, đồng dạng, Cố Dạ Cẩn cũng không phải là kẻ vì yêu mà vứt bỏ hết tất cả, cho nên, chớ cùng chúng tôi chơi mấy vở kịch tình yêu này, chúng tôi đều rất hiện thực.”
Bên kia Cố lão gia tử im lặng vài giây, kỳ thực mấy năm nay cũng tính là lão nhìn Diệp Linh lớn lên, thế nhưng Diệp Linh sau 18 tuổi vẫn luôn thay đổi, làm cho lão cũng sinh ra vài phần bắt an và cảm giác nguy cơ.
Diệp Linh của bây giờ chắc chắn không có bất kỳ uy hϊếp gì với lão, dù cô là đại minh tinh vòng giải trí, thế nhưng một chút tiếng gió thổi ngược liền có thể đập chết cô.
_ : h Cô đã mât đi tât cả, thê nhưng, cô còn có bản thân mình.
“Diệp Linh, đã như vậy, cô còn phần thắng nào nữa? A Cần là tự tay tôi nuôi dưỡng mà lón, trong xương nó thờ ơ lại bạc tình, thứ đáng giá nhất trên người nó chính là – tỉnh táo.”
Diệp Linh buông khăn mặt xuống, cô nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt diễm mềm mị trong gương, bình tính nói: “Thiên hạ này xô bồ, đều sống vì lợi ích, một ván này của tôi với ông, thứ đặt cược chính là Cố Dạ Cần, ông từ nhỏ nuôi lớn Cố Dạ Cần giáo, dạy anh phải tỉnh táo, ông tưởng rằng giữa giang sơn và mỹ nhân ông đã dạy, anh ấy sẽ tỉnh táo mà chọn giang sơn ư? Tôi lại cho rằng, anh ấy giữa giang sơn và mỹ nhân, sẽ tỉnh táo chọn…. cả giang sơn và mỹ nhân.”
“Cố Dạ Cẩn, chính là một con chó sói, về phần ai có thể thuần phục anh ấy, ông và tôi cứ xem bản lĩnh của mỗi người.”
Nói xong, Diệp Linh cúp điện thoại.
Trong phòng trở nên rất an tĩnh, Diệp Linh không có bất kỳ cảm xúc nào lớn, sấy khô tóc, cô bắt đầu dưỡng da, bởi vậy có thể thấy được mỹ nhân tuy đẹp cũng cần phải chú trọng việc dưỡng da, nếu không… liền phụ nhan sắc mà ông trời ban cho.
Một lát sau, một chuỗi chuông du dương đột nhiên vang lên, lại có điện thoại tới.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại nhảy ra ba chữ – Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần gọi điện tới rồi.
Diệp Linh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cũng không nhận.
“Ding” một tiếng, tin Wechat, là Cố Dạ Cần gửi tới – sao không nghe máy?
Diệp Linh không trả lời.
Chuông điện thoại lại vang lên, lại có cuộc gọi.
Anh vẫn đang gọi.
Chương 1902:
Lần này Diệp Linh cầm điện thoại lên, nhưng không nghe máy, mà là trực tiếp tắt nguồn.
Lúc này ở bên kia, Cố Dạ Cẩn đứng trong hành lang mờ tối, điện thoại dán bên tai, anh nghe được giọng nữ máy móc truyền tới – xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.
„ : Cô vậy mà đã tát nguôn.
Một tay Cố Dạ Cần kẹp điều thuốc, anh đưa thuốc lá đến bên môi hít một hơi, anh tức đến bật cười, lúc phun khói ra trong l*иg ngực phát ra tiếng cười thật lớn, dáng vẻ nhã nhặn ấy lại thêm hai chữ “bại hoại” này.
Ngậm điếu thuốc trên môi, anh rủ mí mắt tuần mỹ dùng hai tay gõ tin nhắn – ngàn vạn lần đừng để em rơi vào tay anh, nếu không… anh sẽ gϊếŧ chết em.
Bỗng “cốc cốc”, cửa hành lang bị gõ, chú rễ Mạc Tuân tới.
Mạc Tuân đứng ở cạnh cửa nhìn Có Dạ Cần lúc này, người đàn ông tuần mỹ nhã nhặn đứng ở đó hút thuốc, ngón tay thon dài đặt trên điện thoại, gõ gõ được một nửa rồi lại xóa, không đang gửi cái gì, anh nhướng đuôi mắt hẹp dài, trong lúc lơ đãng lại tràn ra mùi vị vừa tà vừa mị của người đàn ông trưởng thành, lúc này nếu có vài cô gái đứng đây, nhất định sẽ bởi vì anh mà mặt đỏ tới mang tai.
Mạc Tuân: “Được rồi, đừng có nói mấy lời tục tĩu đó nữa.”
Cố Dạ Cẩn quay đầu, trong khói mù lượn quanh thản nhiên liếc mắt Mạc Tuân: “Lời tục tĩu? Tớ có biểu hiện rõ ràng như vậy?”
Mạc Tuân nhìn một chút cái gạt tàn thuốc, lúc này trong cái gạt tàn thuốc đã rơi xuống rất nhiều tàn thuốc, anh nhún vai: “Gần đây cậu hút nhiều như thế, – : 3 ¿ n vừa nhìn liên biêt dục câu bât mãn rôi, tớ thấy cậu thay vì ngồi nói mấy lời tục ấy thì nên đi tìm người nào đó phát dục đi.”
Cố Dạ Cẩn cất điện thoại về trong túi quần, sau đó bắt gõ gõ điếu thuốc lá, anh cười một cái, không phủ nhận.
Ai cũng biết anh muốn cô.
“Đối với Diệp Linh, cậu có tính toán gì không?” Mạc Tuân đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Cậu nói tớ đang hỏi cái gì? Rất nhiều, mẹ cậu, ông nội cậu, chính cậu… cùng Diệp Linh vướng víu không rõ như vậy, cậu cũng không suy nghĩ một chút, cậu cũng trưởng thành rồi, đầu ba rồi, chẳng lẽ không nghĩ tới an định lại, tìm một người phụ nữ tốt để lập gia đình San Mạc Tuân với anh là anh em tốt quấn chung bỉm mà lớn, hiện tại hỏi cũng là thật tâm.
Cố Dạ Cẩn ngửa đầu, từ trong môi chậm rãi phun ra làn khói, sau đó câu môi cười nói: “Cái gì người phụ nữ tốt, cậu còn chả đi guốc trong bụng tớ, tớ không thích phụ nữ tốt, tớ chỉ thích phụ nữ xấu, phụ nữ đẹp người xấu tính.”
Mạc Tuân tức đến cười, anh tiến lên, đạp Cố Dạ Cần một cước: “Tớ thấy cậu đã bị Diệp Linh mê đảo thần hồn rồi.”
Phụ nữ đẹp người xấu tính, ngoại trừ : Diệp Linh, còn có thê là ai?
Trên quần tây đen của Cố Dạ Cẩn dài nhanh chóng xuất hiện dấu chân, nhưng anh không để ý, anh híp đôi mắt lạnh nhìn về hướng xa xăm: “Trước đây lúc còn rất nhỏ tớ đến công ty tìm bố tớ, thấy bó tớ lăn lộn cùng thư ký trên ghế salon, khi đó tớ đã cảm thấy sau này tớ sẽ trở thành người như ông ta.”
“Trong nhận thức của tớ, nương theo quyền thế tiền tài chính là thanh sắc khuyên mã*, phụ nữ chính là món đồ chơi mua vui giải trí.”
*Thanh sắc = múa hát và sắc đẹp.
“Sau đó, tớ gặp Diệp Linh, sau khi gặp phải Diệp Linh tớ liền phát hiện, tớ không hẳn là loại người như bố tớ vậy, bởi vì tương lai tớ không có dự định kết hôn, cũng không muốn sinh con, tớ biết gen của chính mình có bao nhiêu tỉ tiện, không muốn gieo thêm tai họa đời tiếp nữa.”
Mạc Tuân đứng ở bên cạnh Cố Dạ Cần, anh biết Cố Dạ Cẩn là lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, sỉ tình là gen của người Mạc gia, cũng là ảnh hưởng của gia đình nguyên sinh thái”, nếu như cuộc đời chưa từng xuất hiện bất ngờ, Cố Dạ Cần chắc chắn là Có Hiền thứ hai, tung hoành thanh sắc khuyển mã, thế nhưng, Diệp Linh đã xuất hiện.
Chương 1903:
*Gia đình nguyên sinh thái: Là gia đình mà trong đó con cái chưa kết hôn và vẫn sống với cha mẹ.
Diệp Linh là một tắc dương quang trong cuộc đời Cố Dạ Cần.
Mạc Tuân hai tay đút trong túi quần: “Nhưng… tớ thấy thái độ Diệp Linh hiện tại, chỉ là muốn chơi đùa với cậu.”
Cố Dạ Cẩn không biết nghĩ tới chuyện buồn cười gì, anh nâng lên đuôi mắt k ệ hẹp dài: “Vậy thì thật tốt, tớ muôn chơi cô ấy rất lâu rồi.”
“” Nhìn vẻ mặt lưu manh của Cố Dạ Cần, Mạc Tuân chỉ có thể… lại đạp anh một cái, mau tỉnh lại đi!I Hôn lễ chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, Lê Hương rất sốt ruột, bởi vì bố và mẹ cô cô vẫn chưa đến.
Lần trước đó Lê Hương thấy bố mẹ vẫn là lúc ở Phượng Vũ Cung, sau đó nghe tin tức của Tử Tiễn, cô và Mạc Tuân liền vội vã rời đi.
Lê Hương lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Thủy Dao.
Ũ Đâu bên kia rât nhanh đã tiệp thông, giọng của Lâm Thủy Dao rất nhanh truyền tới: “Alo, con gái cưng của mẹ.”
“Mẹ, mẹ chừng nào qua đây thế, con chờ mẹ lâu rồi đó.”
“Con gái cưng à, mẹ đã và đang trên đường, rất nhanh sẽ đến.”
“Mẹ, mẹ gặp bồ rồi đúng không?”
“Lệ Quân Mặc? Không có nha, lần trước ông ta phẩy tay áo bỏ đi, mẹ cũng không gặp lại ông ta.”
Lê Hương chộp được trọng điểm, đó chính là năm chữ “phẩy tay áo bỏ đi”
này: “Mẹ, mẹ lại cãi nhau với bố ở Phượng Vũ Cung rồi?”
“Mẹ chưa từng cãi luôn đó, mà ông ta lại ngăn mẹ kiếm tiền.”
Kiếm tiền…
Lại là kiếm tiền…
Lê Hương biết mình mẹ chính là một kẻ tham tiền, nhưng mà, đây đều là có nguyên nhân.
Lan Lâu Cổ Quốc mấy năm nay sinh sống có bao nhiêu gian nan, làm Nữ Vương đời thứ bảy, Lâm Thủy Dao đã từng chạy trốn, nhưng bà cũng đã trở vê.
Bà bà chưởng giới khi còn tại thế đã từng nói, trong số những Nữ Vương, 3 P Lâm Thủy Dao là tệ nhât, thê nhưng bà tệ có điểm mắấu chốt, trong vẻ không tim không phổi lại cất giấu chí thiện thành tâm thành ý với nhân gian, e rằng Lâm Thủy Dao không phải là Nữ Vương xuất sắc nhất, nhưng bà ở trong năm tháng gian nan nhất mang về rất nhiều rất nhiều tiền, lấp đầy cái bụng đói lạnh của người dân Lan Lâu, làm cho người không chỗ nương thân, người già con nít bị bệnh có một mái nhà an ổn, bà làm cho đất nghèo nở ra hoa đẹp trái ngọt, bà một mình nuôi mọi người, cũng là Nữ Vương tốt nhất của Lan Lâu.
“Mẹ, hiện tại chúng ta đã phục hưng Lan Lâu rồi, chúng ta có tiền, mẹ còn có một chàng con rễ rất có tiền rất có tiền đó, không cần phải kiếm tiền thêm đâu.” Lê Hương cười nói.
Lúc này Lâm Thủy Dao mới vừa xuông phi cơ, nghe được những lời này bà liền nhếch đôi môi đỏ mọng, hài lòng thở dài một tiếng, các con của bà, rốt cuộc cũng đã lớn.
Vì nuôi những đứa trẻ này, bà tốn biết bao nhiều công sức, bà mở trường học, thành lập bệnh viện, làm qua Đường võ thuật… Trên giang hồ đều là truyền thuyết của bà.
Mấy năm nay bà một mực kiếm tiền, khổ cực lao lực làm việc.
Cho dù hiện tại đã có tiền, thế nhưng cũng đã quen rồi, bà phải có tiền mới có cảm giác an toàn.