Chương 1887:
Ba đứa con này của Mạc Tuân và Lê Hương, con cả Mạc Thần Dịch chính là đứa con của rồng, từ nhỏ đã là đề vương, con gái út Mạc Họa là công chúa của thế gian này, trong mệnh cao sang không gì sánh bằng.
Ngoại truyện ngọt ngào.
Hôn lễ cận kề, Lê Hương cũng đặc biệt bận rộn, cô mang hạt đậu đỏ và quyền sổ y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, trở thành bác sĩ chân chính.
Cô tiếp nhận đoàn đội y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, đồng thời nhanh chóng mở rộng, những thứ này Mạc Tuân cũng không để ý, Mạc Tử Tiễn không chỉ là người cô yêu thương, cũng là người mà anh yêu, Mạc Tuân để ý là… trong đoàn đội y học này có rất nhiều tinh anh… soái ca tuổi trẻ tài cao!
Mấy ngày nay Mạc Tuân không ngừng sửa soạn cho mình, nhìn dung nhan tuấn tú càng thêm sang trọng rong gương, tự tin của anh cuối cùng cũng đã trở về.
Lấy điện thoại ra, anh lướt vòng bạn bè.
Liền thấy Lê Hương cập nhật trạng hái.
Phía trên có mấy tắm ảnh, có một tấm, Lê Hương ngồi ở trên ghế sa lon, cầm cahi rượu trong tay, một đám tiểu thịt tươi(*) nhan sắc cao vây quanh ở bên người cô, vây quanh cô, mà cô hướng về phía màn ảnh vui vẻ giơ tay chữ V.
(*) Tiểu thịt tươi: là chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisεメ).
Tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Mạc Tuân lập tức dập tắt, một màn này đâm tròng mắt anh đau nhức.
Trong ngực anh nhanh chóng cuồn cuộn ra nước chua, giống như bình giấm chua bị đổ, bàn tay siết lấy di động, anh trực tiếp mở cửa phòng, hướng về phía dưới lầu hô: “Thím AI Thím AI”
“Tiên sinh, tôi tới rôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Thím A vội vã chạy lên lầu, nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân mím môi mỏng, trầm giọng phân phó nói: “Gọi điện thoại cho thái thái, bảo tim tôi đau, bảo cô ấy lập tức trở về.”
“Hả?” Thím A ngu người, bà mờ mịt nhìn Mạc Tuân đang khỏe mạnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân trầm hơn: “Nghe không hiểu?”
“Ah.” Thím A xoay người chạy, oán phụ khuê phòng thật sự rất quá đáng sợ: “Tôi gọi ngay đây!”
Mạc Tuân ở trong phòng liền nghe được tiếng Lê Hương chạy về: “Thím A, tiên sinh đâu, anh ấy vẫn khỏe chứ, có gọi bác sĩ đến chưa?”
“Thái thái, tôi… tôi… ừm, tiên sinh…”
Thím A cả đời không có nói dối, lắp ba lắp bắp.
“Thím A, thím sao không nói chuyện?
Thôi không thèm nghe thím nói nữa, tôi lên lầu xem Mạc tiên sinh trước!”
“Trời ơi thái thái, cô chạy chậm chút, cô chạy mất một chiếc giày rồi này!” Thím A ở phía sau kêu lên.
Nghe được tiếng bước chân, Mạc Tuân nhanh chóng lên giường, nằm ở : Ề trên giường, nhăm mất lại.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra, Lê Hương chạy vào: “Mạc tlên sinh, anh làm sao vậy?”
Lê Hương ngồi ở bên giường, đôi mắt sáng vội vã cuống cuồng nhìn Mạc Tuân.
Chương 1888:
Mạc Tuân yếu ớt lặng lẽ mở mắt, bàn tay đè lên tim mình: “Lê Hương, nơi này có hơi đau.”
Lê Hương nhanh chóng chẩn mạch cho Mạc Tuân, nhưng mạch đập của anh… mạnh mẽ mà…..
Cô đã biết, anh đang nói dồi.
“Mạc tiên sinh, ngực anh đau, em hôn một cái.” Lê Hương chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực anh, sau đó giống như mèo con chui vào bên trong, chui vào anh trong áo ngủ lụa đen của anh, hôn nơi trái tim anh.
Mạc Tuân lúc đầu không nghĩ gì, thế nhưng cái đầu nhỏ đen nhánh của cô trêu lửa khắp nơi, anh bỗng muốn ngồi dậy.
“Mạc tiên sinh, anh không đau à?”
Mạc tiên sinh liền nhắm mắt ngược trở lại: “A, lại đau.”
“Vậy làm sao bây giờ? Em hôn tiếp nha?”
“UIT Vậy được!..” Mạc Tuân gắng gượng.
ñ Lê Hương đã cảm thây Mạc Tuân càng lớn càng giống như trẻ con, cần dỗ, cô giống như mèo con khẽ động dưới chân, một đường đi xuống thân anh…
“Mạc tiên sinh, em không biết hôn, không biết hôn có đúng hay không đó…
*“A.” Mạc Tuân gợi cảm rên lên một tiếng.
Nhật ký sắm vai nhân vật.
Lê Hương một ngày lại một ngày bận rộn, nhưng cô giảm đi rất nhiều cuộc liên hoan, nhất là cơ hội tiếp Xúc cùng nhóm tiểu thịt tươi này, cô có thể miễn thì miễn.
Vị chủ tịch bá đạo ở nhà là bình giấm chua hạng nặng, cái này thật đúng là…gánh nặng ngọt ngào nhát.
Thân thể Mạc Tuân đã khỏe hết, lúc đi kiểm tra, vết thương nơi trái tim anh đã không thấy đâu, tự động khỏi rồi.
Có một ngày, Lê Hương ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Mạc Tuân đây cửa vào.
Lê Hương nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”
Mạc Tuân nhàm chán nhìn cô một cái.
“Anh đừng tới đây!” Lê Hương đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…
tôi là là người đã có chồng đó!”
Mạc Tuân hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.
Lê Hương nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Mạc tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.
Cô muốn mở miệng gọi anh lại.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?
Mạc Tuân quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.
Hàng mi như răng lược của Lê Hương run lên, cô choáng váng: “Anh…
ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”
Chương 1889:
Mạc Tuân đã đi tới, đầu gối đặt dưới đất, vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô: “Được lắm, cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!”
“Nhanh một chút, vợ tôi lát nữa sẽ về đói”
Mạc tiên sinh đúng là con sói xám!
Cuộc sống của bọn họ trong mật thêm dầu, giống như Mạc Tuân từng nói qua, mỗi một ngày đi cùng với cô đều như đang hẹn hò.
Nhật ký lần có thai mạo hiểm thứ hai.
Mấy ngày nay Lê Hương cảm thấy khẩu vị không tốt, còn thích ngủ, làm một bác sĩ, trong lòng cô gióng lên tiếng chuông lón.
Cô chẩn mạch cho mình, không biết có phải hay không do gần đây quá mệt mỏi, mạch tượng của cô hơi loạn.
Vì lý do an toàn, cô định ngày mai đi bệnh viện siêu âm thử.
Buổi tối, Lê Hương liền mơ thấy ác mộng.
Cô một mình ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh Ỷ 4 ra Mạc Thần Dịch, Lục Huyên Gia và Tiểu Mạc Họa, thời điểm đó Mạc tiên sinh không ở bên cạnh cô, cô rất đau rất sợ, nhưng phải cắn răng kiên cường.
Lê Hương mở mắt ra, phát hiện trên mặt ẩm ướt, cô khóc.
Hiện tại đã là đêm khuya, cô vẫn đỗ lại trong lòng Mạc Tuân như cũ, cánh tay anh tráng kiện gối dưới đầu cô, ôm cô rất có lực.
Giây phút ấy, Lê Hương nương theo sự mềm yếu trong lòng, xê dịch vào l*иg ngực ấm áp của anh, chôn khuôn mặt nhỏ mang nước mắt vào hết trong ngực anh.
Độ ấm của anh, mùi hương của anh, làm cô có cảm giác an toàn.
Mạc Tuân rất nhanh đã tỉnh: “Lê Hương, sao vậy em?”
Anh giơ bàn tay to lên sờ khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay ướŧ áŧ.
Mạc Tuân luống cuống, nhanh chóng mở đèn bàn, bàn tay xuyên vào mái tóc đen của cô, nâng khuôn mặt hoa lê đái vũ thương cảm của cô lên, sốt ruột hỏi: “Sao vậy em, có phải mơ thấy ác mộng hay không, đừng sợ đừng sợ, nói anh nghe đi nào.”
Lê Hương níu lấy đồ ngủ của anh, cúi cái đầu nhỏ: “Mạc tiên sinh, em thấy em hình như mang thai rồi, nên em mơ thấy ác mộng… em không muốn sinh con nữa, sinh một lần là đủ rồi…”
Vê vân đê mang thai lân thứ hai, cô vân chưa nói chuyện với anh, Mạc Tuân là một người bố tốt, thực lực kinh tế lại hùng hậu, hai người còn trẻ, sinh thêm lần nữa cũng có thẻ.
Thế nhưng, cô không muốn sinh.
“Hóa ra là cái này à…” Mạc Tuân nhếch môi mỏng: “Được, Lê Hương, chúng ta không sinh nữa.”
“Thực sự?”
“Thực sự.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Tuân liền theo Lê Hương đi siêu âm, kiểm tra biểu hiện, cô không mang thai.
Lê Hương vui vẻ đi ra, nhưng không phát hiện Mạc Tuân đâu.
Cô tìm một vòng, sau đó phát hiện Mạc Tuân từ một trong một phòng giải phẫu đi ra.
Chương 1890:
“Mạc tiên sinh, anh sao lại vào phòng giải phẫu?”
Lúc này bác sĩ đi ra: “Prof. Hạ, Mạc tổng vừa rồi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh.”
Giải phẫu thắt ống dẫn tinh?
Đàn ông một khi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh, sẽ không còn năng lực sinh sản nữa.
Lê Hương khϊếp sợ nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân ôm bờ vai oánh nhuận của cô, ôm cô một đường về nhà, anh thấp giọng nói: “Lê Hương, chúng ta không sinh nữa, em mới là cục cưng trong lòng bàn tay anh.”
Cuối cùng, hát vang bài ca tình yêu.
Đêm trước hôn lễ đột nhiên bùng ra một chuyện rất xấu, khu E đột nhiên xuất hiện bệnh truyền nhiễm, trong một đêm lây rất nhiều người.
Lê Hương có được tin tức đầu tiên, nhanh chóng chạy tới khu E.
Toàn bộ khu E cũng bắt đầu phong bế cách ly, Lê Hương và Mạc Tuân chặt đứt tất cả liên hệ.
Bây giò đang là trời đông giá rét, tuyết lớn phủ kín đường, đủ loại trắc trở làm vật tư chữa bệnh thiếu hụt nghiêm trọng, tuyên cảnh báo lân nữa kéo vang.
Khó khăn này chẳng mấy chốc đã được giải quyết, một số lượng lớn vật tư y tế đã được bay qua bằng đường hàng không, trên mặt có khắc một chữ “Lục” lớn.
Lê Hương nhìn chữ “Lục” này, lòng bàn tay mềm mại từng lần một vuốt lên, trái tim của cô đều mềm nhũn.
*Prof. Hạ, cần phải đi rồi.”
“Ừ.” Lê Hương thu hồi ánh mắt, xoay người đi nhanh tới.
Rất nhanh, Lê Hương liền mệt đến ngất xỉu, làm việc cao độ mỗi ngày cộng thêm luôn tiếp xúc với bệnh nhân, ` cô bãt đâu sôt nhẹ, rât có thê bị lây bệnh rồi.
Lê Hương từ chối mọi người, bắt đầu tự mình cách ly.
Cô nằm trên giường bệnh, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng bỗng cảm giác cửa bị đầy ra, có người đi đến.
Lê Hương mở mắt ra, thấy được thân thể đồ sô.
Mạc Tuân tói.
Anh mặc đồ cách ly màu trắng, cúi mặt thấp xuống, đang dịu dàng nhìn cô.
Con ngươi Lê Hương co rụt, anh sao lại tới rồi?
Đây chính là khu bệnh!
Một khi tiến đến liền có khả năng bị lây bệnh!
Lê Hương mắp máy môi, muốn nói chuyện, muốn lớn tiếng quát anh, muốn anh lập tức rời đi.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Mạc Tuân vươn tay tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Suyt, đừng nói chuyện. Em bây giờ không phải Prof. Hạ, mà là Lê Hương của anh, anh chỉ là đưa em cho bọn họ mượn dùng một hồi, hiện tại, anh phải lấy lại.”
Chương 1891:
May mãn chính là, Lê Hương cũng không bị lây bệnh, mà là quá kiệt sức mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lê Hương tiếp tục làm việc, Mạc Tuân ở ngoại vận chuyển vật tư.
Lúc tất cả kết thúc đã là mùa xuân năm sau, cánh cổng lớn bị niêm phong kia “oanh” một tiếng được mở ra, Lê Hương tháo xuống khẩu trang phòng hộ, đi ra ngoài.
Lúc này quang đãng vạn dặm, dương quang xán lạn, bên ngoài đều là người, tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Trong đám người, Lê Hương liếc mắt liên thây được thân ảnh quen thuộc tận xương kia.
Mạc Tuân đứng ở nơi đó, chẳng bao giờ vắng mặt.
Hôm nay anh mặc áo khoác đen mỏng, ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân anh ánh vàng sáng rực, anh mềm mại nhìn cô cười, sau đó hướng cô chậm rãi mở rộng cánh tay: “Mạc thái Thái, hoan nghênh về nhà.”
Lê Hương chạy tới, nhào vào trong ngực anh.
Nụ hôn của anh, rơi trên nước mắt của cô.
Trong cuộc sống hoa thơm ngàn vạn, chỉ có em là nơi trái tim hướng tới, tình đã say nông.
Lúc này, anh hôn lệ của cô, ngân vang lên bài ca ái tình cuối cùng.
Em đang đợi gió.
Em đang chờ anh.
Em tặng mình cho anh.
Lời người dịch: Vậy là truyện của Lê Hương và Tuân đã kết thúc, nhưng vẫn còn ngoại truyện về các nhân vật khác, hai người họ sẽ là nhân vật khách mời đặc biệt.
Hôn lễ của Mạc Tuân và Lê Hương sắp tới, làm phù dâu, Diệp Linh rất sớm đã đến, đi chứng kiến hạnh phúc của cô bạn thân.
Diệp Linh đang thử đồ phù dâu, Lê Hương chọn một chiếc váy phù dâu màu lam nhạt hở lưng và đưa cho Diệp Linh: “Linh Linh, mặc cái này đi.”
Diệp Linh nhìn kiểu dáng hở lứng rất nhanh liền nhướng mày liễu: “Lê Hương, tớ mặc cái này cậu không sợ tớ chiếm spotlight của cậu?”
Lê Hương che miệng cười trộm: “Linh Linh, tớ có chồng rồi, các chàng trai độc thân toàn trường đều là của cậu, tùy cậu chọn luôn đó.”
3 Diệp Linh sao lại cảm thây Lê Hương đang lấy le mình là người “ đã có chồng” rồi ấy nhỉ, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Dạ dạ dạ, chị gái đã có chồng!”
“Linh Linh, mau vào thay đi.” Chị gái đã có chồng Lê Hương đầy Diệp Linh tới phòng thay đồ.
Diệp Linh thay xong, nhưng khóa kéo phía sau không với tới, nên cô dẫn theo làn váy đi ra ngoài: “Lê Hương, mượn tay cậu, giúp tớ kéo khóa kéo xuống với.”
Phía sau, có người đã đi tới.
Thế nhưng, không phải Lê Hương, mà là… Có Dạ Cần.
Lê Hương mới vừa đi ra, Cô Dạ Cần liền đi vào, vừa lúc đυ.ng phải…một màn hương diễm không gì sánh được này.
Hiện tại trên người Diệp Linh là chiếc váy lụa lam mỏng đó, cô cong người, vốn đây là váy hở lưng nên chỉ còn sót lại một đoạn nhỏ khóa kéo cũng không bị lộ hàng. Chiếc váy hoàn toàn là hở lưng, khung xương cô mềm mị, băng cơ ngọc cốt, vòng eo như thắt đáy lưng ong ấy khiến người ta hận không thể bóp gãy.