Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1579

Chương 1580:

Qua thật lâu, bài hát đó cuối cùng kết thúc, Lâm Thủy Dao cười nói: “Silly dịch ra nghĩ là ‘ngu’ đấy, cặp vợ chồng sát vách tiêu 600 vạn mua một bài ‘kẻ ngu sỉ’ nghe, xem ra thực sự tri âm bài hát đó nhỉ, chúng ta vì bọn họ vỗ tay nào.”

Bốp bốp bốp, Lâm Thủy Dao dẫn đầu vỗ tay, mọi người nhanh chóng vỗ theo, toàn trường vang lên vỗ tay như: sóng, còn “ha ha ha” cười to.

vietwriter.vn

Mặt của Bố Trầm mẹ Trầm lần nữa trướng hồng, lần này là bị nhục nhã, bọn họ cảm giác mình chính là tên hè, tiêu tiền mua vui cho người khác.

Mười sáu ngàn vạn nháy mắt tiêu sạch, chỉ để mua một tảng đá vụn và một bài hát, bố Trầm Mẹ Trầm hồi hận phát điên rồi.

“Hội đấu giá này chẳng có chút thú vị nào, chúng ta đi!”

“Đúng thế, cho dù chúng mình có rất có tiền cũng sẽ không tới chỗ này tiêu!”

vietwriter.vn

Bố Trầm Mẹ Trằm thông suốt đứng dậy, miệng thì nói hùng hồn, nhưng thân thể lại thành thực bị toàn trường gây áp lực cúi gầm đầu chạy trốn.

Chạy trối chết.

Bố Trầm Mẹ Trầm đi, buổi đấu giá này liền an tĩnh, Lê Hương nhìn Lâm Thủy Dao: “Mẹ, mẹ thực sự rất lợi hại.”

Lâm Thủy Dao nhếch đôi môi đỏ mọng: “Dám bắt nạt con gái mẹ, mẹ nhất định phải dạy dỗ bọn họ.”

Lúc này Lê Hương cũng cảm giác thân thể Liễu Anh Lạc khó chịu, bởi vì tay Liễu Anh Lạc đè lên lòng bàn tay cô, mi tâm nhíu chặt, dáng vẻ như muốn nôn mửa.

“Dì Anh Lạc, dì sao vậy?” Lê Hương quan tâm hỏi.

Liễu Anh Lạc nhanh chóng đứng dậy: “Lê Hương, dì đi vệ sinh chút.”

Liễu Anh Lạc đi.

“Anh Lạc, có phải cơ thể cậu khó chịu hay không, chờ tớ: một chút…” Lâm Thủy Dao muốn theo sau.

Lê Hương nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc rời đi như có điều suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cô vươn tay kéo lại Lâm Thủy Dao: “Mẹ, mẹ ở lại chỗ này, con đi xem dì Anh lạc: “Nhưng…” Lâm Thủy Dao lo lắng.

“Mẹ, mẹ không muốn quyển ‘giang hồ bí tịch’ kia à?”

Nhắc tới “giang hồ bí tịch” Lâm Thủy Dao liền dao động, lúc này Lê Hương đã đứng dậy: “Mẹ, có con ở đây, mẹ cứ yên tâm đi.”

Lê Hương đi tới nhà vệ sinh, cô thấy Liễu Anh Lạc khom lưng đang nôn mửa, sắc mặt rất yếu ớt.

“Dì Anh Lạc, dì sao vậy?” Lê Hương hỏi.

Liễu Anh Lạc dừng nôn: “Lê Hương, dì cũng không biết dì làm sao nữa, gần đây khẩu vị của dì không tốt lắm, thường xuyên muốn nôn.”

“Di Anh Lạc, dì vươn tay ra đi, con bắt mạch cho dì.”

Liễu Anh Lạc đưa bàn tay qua.

Ngón tay mảnh khảnh của Lê Hương đặt lên, bắt đầu bắt mạch, rất nhanh cô nhẹ nhàng vặn chau hàng mày thanh tú.

“Lê Hương dì bị làm gì vậy, lẽ nào dì bị bệnh?” _ Lê Hương thu tay về, sau đó chậm rãi câu môi: “Dì Anh Lạc, thân thể dì cũng không có trở ngại, có thể là gần đây khí trời chuyển lạnh, e là dì nhiễm lạnh ban đêm, dẫn tới chán ăn, giấc ngủ không sâu, con về kê đơn thuốc cho dì uống, điều chỉnh một chút là được.”

“Vậy thì tốt rồi.”