Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1158

Chương 1158:

Bởi vì Mạc Tuân căn bản cũng không nhìn cô ả, Mạc Tuân đang nhìn người khác.

Kẻ nào chứ? Thượng Quan Mật Nhi theo Mạc Tuân ánh mắt nhìn, người này không ai khác, chính là… Lê Hương.

Mạc Tuân đang nhìn Lê Hương, từ lúc anh vào cửa, ánh mắt của anh liền rơi lên người Lê Hương, chưa từng dời đi.

Trong mắt Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lóe lên, chỉ là cô ả cười nói: “Mạc tiên sinh, vị kia chính là công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc Lê Hương, cũng chính là Cửu Lăng vương phi tương lai, chúng ta đi qua em giúp anh giới thiệu một chút.”

Thượng Quan Mật Nhi và Mạc Tuân đi lên trước.

Lê Hương vẫn ở cùng Thượng Quan Húc, như thể thần giao cách cảm, cô cảm giác một ánh mắt nóng bỏng thâm trầm rơi trên người cô, cô quay đầu, lập tức thấy được Mạc Tuân.

Mạc Tuân và Thượng Quan Mật Nhi cùng đi qua đây, Thượng Quan Mật Nhi còn kéo cánh tay rắn chắc của anh, hai người thoạt nhìn hét sức vô cùng thân thiết ái muội.

Thượng Quan Húc cầm trong tay một ly rượu đỏ, nhận thấy được ánh mắt Lê Hương rơi trên người Mạc Tuân, anh ta nhấp một ngụm rượu đỏ, thấp giọng nói: “Vị kia là đệ nhất tài phiệt toàn cầu Mạc Tuân, anh ta hình như có chút chuyện xưa với Thượng Quan Mật Nhi, trên phố đều đang đồn anh ta là phò mã tương lai, nếu như anh ta thực sự đứng về phía Thượng Quan Mật Nhi, cho dù hai người chúng ta liên thủ, cũng không có phần thẳng.”

Là thế phải không? Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, ba năm trước lúc cô rời đi đã thầy Thượng Quan Mật Nhi xum xoe nịnh nọt Mạc Tuân, bây giờ bọn họ lại ở cùng nhau? Lê Hương nhìn Thượng Quan Mật Nhi từng bước đi tới, Thượng Quan Mật Nhi này cũng không phải tiểu nhân vật thông thường, đẳng cấp của cô ả vô cùng cao.

Lê Hương ưỡn thẳng tắm lưng nhỏ mềm mại, đôi mắt cô trong vắt thản nhiên mà ung dung rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Mật Nhi, cứ như vậy nhìn cô ả kéo cánh tay Mạc Tuân đi tới.

“Chị Lê Hương…” Thượng Quan Mật Nhi thân thiết gọi Lê Hương, như thể Lê Hương chính là chị ruột cô ả: “Chị Lê Hương, anh Húc, em tới giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là đệ nhất tài phiệt Mạc Tuân.”

Mạc Tuân đứng trước mặt Thượng Quan Húc và Lê Hương, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt liếc Lê Hương, sau đó rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Húc, anh vươn tay: “Cửu Lăng vương, hân hạnh.”

“Mạc tổng, chào anh.” Thượng Quan Húc cũng đưa ra bàn tay to của mình.

Hai người đàn ông nắm tay, vốn là lịch sự nắm chút rồi buông, nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã phát hiện không thích hợp, bởi vì ngón tay rõ ràng khớp xương của Mạc Tuân chậm rãi thu lực, kéo anh ta lại, đang âm thầm đọ sức với anh ta.

Thượng Quan Húc khẽ khựng lại, anh ta chưa từng tiếp xúc với Mạc Tuân, cho nên đột nhiên “nghênh đón” đố kị và địch ý của Mạc Tuân, Thượng Quan Húc có chút mạc danh kỳ diệu.

Thế nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã chậm rãi híp đôi mắt hẹp, anh ta đã mẫn cảm nhận ra được bầu không khó vi diệu giữa Mạc Tuân và Lê Hương, xem ra…

hai người kia có chuyện xưa.

Thượng Quan Húc rút tay về, giữa hai người đàn ông bắn ra tia lửa.

“Mạc tiên sinh…” lúc này Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo gọi Mạc Tuân một tiếng.

Mạc Tuân buông tay, cùng Thượng Quan Húc kết thúc trận đọ sức này.

“Mạc tiên sinh, anh Húc của em và chị Lê Hương thực sự là trời sinh một đôi nhỉ? Em còn nghe nói Chị Lê Hương muốn cử hành hôn lễ trước hạn, sớm một chút muốn thành hôn với anh Húc em đấy.” Thượng Quan Mật Nhi cười nói.