Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1146

Chương 1146:

“Thiếu chủ.” Sùng Văn đi tới bên cạnh Mạc Tuân.

Mạc Tuân híp cặp mắt thâm thúy nhìn Tiểu Bì Bì đứng cách đó mấy bước, thấp giọng nói: “Trong tay nó mặc dủ là súng đồ chơi, nhưng thuật bắn súng của nó… là bách phát bách trúng.”

Cái gì? Sùng Văn khϊếp sợ nhìn Tiểu Bì Bì, một đứa trẻ còn búng mùi sữa nhìn cũng trạc tuổi Dịch Dịch tiểu thiếu gia nhà mình, Sùng Văn vẫn cho là Dịch Dịch tiểu thiếu gia đã rất biếи ŧɦái rồi, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ ba tuổi khác, thuật bắn súng đã xuất thần nhập hóa.

Trời ạ, thế giới này làm sao vậy, lẽ nào đã là đứa trẻ từ trên trời xuống sao? Sùng Văn lui xuống, Mạc Tuân ngược lại thản nhiên giơ hai tay lên, anh từ trên cao nhìn xuống Tiểu Bì Bì: ‘Bạn nhỏ, người bảo chú giơ hai tay lên, con tuyệt đối là người thứ nhất!”

Tiểu Bì Bì câu môi, trên khuôn mặt nhỏ tuần mỹ lộ ra ý cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ bất hảo: “Vậy thì thật là vinh hạnh của con.”

“Anh trai…” Lúc này Tiểu Tinh Tinh chạy tới, níu Tiểu Bì Bì lại, nóng nảy giải thích: “Anh ơi, anh hiểu lầm rồi, chú này.

là người tốt đó, vừa rồi chú mang giày cho em, còn mua kẹo que cho em.”

Tiểu Bì Bì thế mới biết mình hiểu lầm, cậu cất súng đồ chơi lại, động tác lưu loát cắm về trong túi bên hông mình, cậu ngắng khuôn mặt nhỏ nhìn Mạc Tuân: “Chú ơi, hóa ra là hiểu lầm, xin lỗi ạ.”

Mạc Tuân thấy Tiểu Bì Bì và Tiểu Tinh Tinh trạc tuổi nhau, chắc là Long Phượng thai, anh gật đầu: “Không Sao.”

Lúc này dì Trương vội vã chạy tới: “Tiểu thiếu gia, tiểu thư: nhỏ, cô cậu sao lại chạy đến sân bay, mau củng tôi trở về đi, vừa rồi tìm không được hai cô cậu thực sự là làm tôi sợ muốn chết.”

Tiểu Bì Bì dắt tay Tiểu Tinh Tinh: “Em gái, chúng ta về nhà đi, chú, tạm biệt.”

Tiểu Tinh Tinh cũng lưu luyến nhìn về phía Mạc Tuân: “Chú ơi tạm biệt ạ.”

Dì Trương mang theo Tiểu Bì Bì Tiểu Tinh Tinh rời đi.

Ba người lên xe, Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía dì Trương: “Di Trương, bố là cái gì thế ạ?”

Nghe được Tiểu Tinh Tinh hỏi câu hỏi này, trong lòng dì Trương đau xót.

Bà sờ sờ mái tóc mềm mại củaTiểu Tinh Tinh, dịu dàng giải thích: “Bố và mẹ là một đôi, có hai người bọn họ mới có được tiểu thư nhỏ và tiểu thiếu gia…”

Dì Trương không dám nhiều lời, sợ làmTiểu Tinh Tinh buồn.

*“A..” Tiểu Tỉnh Tỉnh mềm nhũn ghé vào đầu vai dì Trương: “Con biết có ý gì rồi, Cầu Cầu hàng xóm của chúng ta á, bạn ấy có bó cũng có mẹ, bố bạn ấy mỗi ngày.

trở về đều có thể đêm Cầu Cầu ôm thật là cao thật là cao.”

Tiểu Tinh Tinh từ sinh ra đến bây giờ chỉ có mẹ, cô bé nhìn bạn tốt Cầu Cầu được bố ôm cao như vậy lại không hè hâm mộ, cô bé rất thích mái ấm hiện tại của mình.

Nhưng hôm nay khi chú kia bề cô bé mang giày cho cô bé, chú thật là cao nha, cánh tay chú rất có lực, khác xa cảm giác được mẹ ôm. Tiểu Tinh Tinh bây giờ còn không biết đó là một loại sức mạnh đặc biệt thuộc bố, nhưng bản năng cô bé khát vọng và ỷ lại sức mạnh này.

Di Trương không biết nên làm sao để dỗ cô bé, từ khi Bì Bì Tinh Tinh sinh ra bà đã bắt đầu chăm sóc hai đứa trẻ này, nhưng bà cũng không biết bố hai đứa trẻ là ai.

Lúc này dì Trương nhớ lại người đàn ông ban nãy, người đàn ông kia rất anh tuần, bà tưởng tượng đến công chúa điện hạ nhà mình đứng cạnh người đàn ông đó, quả thật là cảnh đẹp nhân gian, trời đất tạo nên một đôi.