Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1046

Chương 1046:

Kỳ thực Mạc Tuân biết rõ chứng lầm lì và không nói chuyện của Tiểu Dịch Dịch có liên trực tiếp với anh, nhưng, anh nên làm cái gì bây giờ? Mạc Tuân đi tới sân thượng, gió lạnh bên ngoài thổi tung vạt áo khoác, anh không biết nên làm gì bây giờ, anh ngay cả mình cũng không cứu rỗi được, lại lấy cái gì đi cứu vớt Tiểu Dịch Dịch? Ba năm trước, anh không nên muốn Tiểu Dịch Dịch.

Ba năm trước anh sống lại sau cái đâm kia, mấy tháng sau, bố anh Mạc Tư Tước ôm Tiểu Dịch Dịch vừa mới sinh ra cho anh, nói đây là con trai ruột của anh.

Tự dưng có một đứa con trai, Mạc Tuân là không thể tiếp nhận.

Tất cả mọi người đều cho là anh rất thích con nít, rất coi trọng huyết mạch của mình và con nối dòng, kỳ thực bọn họ cũng không biết, anh chỉ muốn người kia sinh con cho anh thôi.

Những người khác sinh, anh không cần.

Thế nhưng bố anh Mạc Tư Tước lại vứt một tờ giám định ADN cho anh, trừ chứng minh anh là bố ruột Tiểu Dịch Dịch ra, còn nói cho anh biết, mẹ của Tiểu Dịch Dịch là… Lê Hương?

Anh lúc đó khϊếp sợ không gì sánh nỗi, làm sao có thể?

Thế nhưng Mạc Từ Tước đưa ra giải thích hợp lý: “A Đình, bố đã nói rồi, con và Lê Hương sẽ không có kết quả, bởi vì sớm muộn cũng có một ngày Lê Hương sẽ rời khỏi con trở về quê hương mình. Con cũng thấy rồi đó, bây giờ con bị thương rất nặng, về sau e rằng đến cuối đời cũng sẽ không kết hôn sinh con nữa. Nhưng Mạc gia chúng ta cần người thừa kế, cho nên bố đã để lại một tay trước đó, đông lạnh trứng Lê Hương, sau đó lại sai người lấy gen của con, giao cho người mang thai hộ sinh ra đứa con trai này cho các con.”

“A Đình, con nhìn đứa con trai này đi, ánh mắt của nó giống hệt mẹ nó.”

Lúc đó anh đi tới, Tiêu Dịch Dịch được ông nội Mạc Từ Tước ôm vào trong ngực, lần đầu tiên anh thấy Tiểu Dịch Dịch, Tiểu Dịch Dịch cũng đúng lúc mở mắt ra, đôi mắt của Tiểu Dịch Dịch thực sự cùng Lê Hương giống nhau như đúc.

Đây là con trai của anh và Lê Hương.

Ba năm trôi qua, mỗi khi Mạc Tuân nhìn Tiểu Dịch Dịch, cũng sẽ nhớ đến đứa con năm đó Lê Hương sảy mắt, con của anh, nếu như còn ở đó, có phải cũng giống với Tiểu Dịch Dịch không? Có dung mạo của anh, có đôi mắt của Lê Hương, là hợp thể hoàn mỹ nhất của bọn họ? Tiểu Dịch Dịch bù đắp tất cả tiếc nuối của anh với đứa con kia.

Trong ba năm đằng đẳng này, có thể anh và Tiểu Dịch Dịch đều sống không như ý muốn, nhưng bọn họ sưởi ấm lẫn nhau, làm bạn lẫn nhau, hai bố con sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc này một chuôi du dương vang lên, điện thoại tới.

Mạc Tuân ấn phím nhận: “Alo.”

Bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt đè thấp của Sùng Văn: “Thiếu chủ, mới vừa nhận được tin tức, Diệp Linh ở sân bay đón… một người…”

Con ngươi sâu thẳm của Mạc Tuân kịch liệt co rụt: “Người nào?”

“Lê Hương! Thiếu chủ, Lê Hương đã trở về!”

Ba năm qua đi, Lê Hương rốt cục đã trở về?

Một hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, cuộc sống yên bìnhtrọn ba năm bị đánh vỡ, Sùng Văn cảm giác có chút lạnh, dường như một hồi to lớn mưa rền gió dữ đã tới rồi, lần này sẽ phá hủy tất cả.

Đêm nổi gió, cố nhân trở về.

“Thiếu chủ…” Sùng Văn ngừng thở, thận trọng mở miệng: “Anh có ôn không?”

“Tút tút” hai tiếng, Mạc Tuân đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.