Biết rõ cố hỏi!
Thấy anh có chút không vui, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể nghiêng sang hôn nhẹ một cái ở trên mặt anh.
Vẻ mặt Kỷ Hạo Du lúc đầu vẫn còn không vui đã tan biến rất nhiều.
Đúng lúc này, một thư ký bước xuống, mời Đinh Tâm Nguyệt đi lên. Đinh Tâm Nguyệt liếc nhìn Kỷ Hạo Du một cái, liền đi theo thư kí.
Kỷ Thần Vĩ hiện tại ngồi văn phòng mà lúc trước chính là của Kỷ Hạo Du, ở tầng cao nhất.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đang dựa vào ghế. Thấy Đinh Tâm Nguyệt tiến vào, cũng không có đứng dậy, chỉ là hơi nhíu mày, "Sao em lại tới đây?"
Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười, giơ tay lên, "Tôi mang cho anh chút đồ ăn, sợ anh ở chỗ này ăn không ngon."
Đi lên trước, đang chuẩn bị đem ăn lấy ra, lại bị Kỷ Thần Vĩ ngăn lại, "Anh đã ăn rồi."
Đinh Tâm Nguyệt sững người trong giây lát, theo sau khẽ cười một tiếng, "Có vẻ như tôi đã đến muộn."
Cô không lấy đồ ăn nữa, cầm lấy túi trong tay, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Vĩ một cái, "Vậy tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, đi trước!"
Mới vừa đi tới cửa, lại bị Kỷ Thần Vĩ gọi lại, "Chờ đã!"
Kỷ Thần Vĩ vòng qua cái bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, vòng qua cô, "Xem ra em đã nhận rõ con đường của mình, chỉ là về sau không cần đến đây nữa, nơi này không phải là nơi em nên tới."
Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu khi ngửi thấy làn khói dày đặc trên người anh ta, nhưng cô vẫn kiềm chế và nhìn anh ta, không chút sợ hãi, "Đúng vậy, tôi nhận rõ, nhưng nếu có chướng ngại vật cản đường tôi nhìn rõ, có lẽ tôi có thể quay đầu lại và tìm một con đường khác."
Nhìn xuống đôi mắt kiêu ngạo của cô, Kỷ Thần Vĩ cười lạnh, "Cô còn cách nào khác không?"
Anh ta chính là con đường duy nhất của cô.
Đinh Tâm Nguyệt vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên người cô, xoay người, đem túi đặt ở trên bàn trà, thuận thế ngồi xuống sô pha, "Hôm nay tôi đến đây đưa đồ ăn cho anh, chỉ là bởi vì con đường này đối với anh và tôi đều là lựa chọn tốt nhất. Vì anh đã có thái độ này, thì tôi cũng có thể chọn cách thứ hai, tuy không tốt bằng cách này, nhưng ít nhất một mình tôi cũng được lợi."
"Em cho rằng bây giờ em còn có tư cách thương lượng với anh?"
"Có hay không chẳng lẽ anh không rõ sao?" Đinh Tâm Nguyệt nhướng mày, "Tuy rằng hiện tại anh đang quản lý công ty, nhưng chính tôi mới là sở hữu thực sự ở đây. Chủ là cố định, quản lý có thể chọn người khác!"
"Chỉ bằng em?"
"Đúng vậy, chỉ bằng tôi."
"Em tin hay không anh..."
"Không tin, nếu tôi chết ở chỗ này, đừng nói anh có được này công ty, anh cũng phải ngồi tù."
Trên mặt Đinh Tâm Nguyệt không nhìn ra chút sợ hãi nào, đó là bởi vì bên cạnh có Kỷ Hạo Du, cho cô lời khuyên hết lần này đến lần khác. Trên thực tế, lòng bàn tay cô đã sớm đổ mồ hôi.
Từ chuyện Kỷ Thần Vĩ gϊếŧ Kỷ Hạo Du, có thể biết Kỷ Thần Vĩ có bao nhiêu tàn nhẫn.
"Em..." Kỷ Thần Vĩ tức giận đến mức đầu bốc khói.
Anh ta ghét Đinh Tâm Nguyệt xuất hiện ở chỗ này, cô xuất hiện chính là nhắc nhở anh, nơi này không thuộc về anh.
"Nếu không có việc gì, tôi về trước." Đinh Tâm Nguyệt đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại, "Anh có chút đói bụng, nếm thử tay nghề của em xem."
Vừa nói, anh ta đã mở túi, chuẩn bị ăn.
Trái tim của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nhìn Kỷ Thần Vĩ ăn, Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn nôn. Vừa mới còn một bộ cao cao tại thượng, lúc này liền bắt đầu cười lấy lòng.
Đinh Tâm Nguyệt hướng bên cạnh Kỷ Hạo Du chớp chớp mắt, nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Kỷ Hạo Du cúi xuống và chạm nhẹ vào má cô, Đinh Tâm Nguyệt hơi ngượng ngùng, cô nhìn lên liền đối diện với đôi mắt của Kỷ Thần Vĩ .
"Anh ăn cơm rất đẹp sao?"
Phốc!
Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn ói, người này cũng quá tự luyến đi?
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Không có ai nghĩ như vậy sao?
Editor: Nghiên Di (27/2)