"Chị dâu, em đang nghĩ đến sự an toàn của chị, em..." Ánh mắt Dương Hoa Hoa đột nhiên nhìn về phía giường, nghi ngờ nhìn Đinh Tâm Nguyệt, "Chị dâu, em tin tưởng chị như vậy, làm sao chị có thể tìm người đàn ông khác?"
"Hoa Hoa, em vẫn là một đứa trẻ, em..."
"Em đúng là trẻ con, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng đều không hiểu! Em cho rằng chị khác với những người phụ nữ khác, sẽ chung thủy với anh trai, cho dù anh trai có rời đi, chị cũng không nên sau khi anh trai đi không bao lâu thì làm ra chuyện này!" Dương Hoa Hoa kích động, cho rằng Đinh Tâm Nguyệt phản bội Kỷ Hạo Du.
"Em nói cho con bé đi!" Đột nhiên, Kỷ Hạo Du ngồi dậy, nhẹ nhàng nói, có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Đinh Tâm Nguyệt mím môi, nửa ngồi xổm xuống, đi kéo Dương Hoa Hoa, nhưng lại bị cô bé tránh đi với vẻ ghét bỏ.
Bất lực, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể kiên nhẫn nói, "Hoa Hoa, anh trai em đang ở chỗ này!"
Dương Hoa Hoa khịt mũi coi thường, "Đừng nghĩ chuyện đem chuyện này đổ lên người anh trai em!"
"Hoa Hoa, nếu em không tin, em đi đến bên giường đi, anh ấy đang ở trên giường!"
Dương Hoa Hoa nghi ngờ một chút rồi đi tới, trên giường không ai, cô bé cũng không sợ hãi.
Mới vừa đi đến bên giường, cô bé liền thấy chăn đột nhiên bị nhấc lên, nhưng trên giường không có người.
"Điều này..."
Sau đó, giống như có một trận gió lướt qua mặt cô bé, có chút lạnh.
"Hoa Hoa, anh trai em đang sờ mặt em!"
"Thật sao?" Dương Hoa Hoa vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, nhưng Dương Hoa Hoa lại lắc đầu, "Làm sao có thể! Em muốn tận mắt nhìn thấy."
"Trên lưng em có một vết bớt hình tròn, em sợ sấm sét đánh, sợ ngủ một mình, mỗi năm em sẽ cùng anh trai đi đến sau núi để săn thú và ăn món ăn hoang!"
Dương Hoa Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, "Làm sao chị biết?"
"Anh trai em mới vừa nói cho chị biết!"
Lần này Dương Hoa Hoa tin, những chuyện này ngoại trừ bố và mẹ, chỉ có anh trai biết, thậm chí ngay cả dì cũng không biết.
"Vậy em có thể nhìn thấy anh trai không?"
Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, nhưng cô cũng không thể làm gì được, nhìn thấy Dương Hoa Hoa mất mát, cô đột nhiên nở nụ cười, "Nếu em muốn nói gì với anh ấy, chị có thể giúp em truyền đạt!"
Dương Hoa Hoa đã hỏi rất nhiều câu hỏi, Đinh Tâm Nguyệt đều đều trả lời đúng, điều này càng làm cho Dương Hoa Hoa càng thêm tin tưởng Kỷ Hạo Du đang ở chỗ này.
Sau khi ở lại trong một thời gian dài, Đinh Tâm Nguyệt trở thành người chuyển lời để bọn họ có thể trò chuyện.
Lúc đầu cô bé còn nghi ngờ Đinh Tâm Nguyệt, nhưng sau này lại nói chuyện rất thoải mái, có lẽ đều là bởi vì có Kỷ Hạo Du.
Không biết có phải bởi vì Kỷ Hạo Du đang ở đây không, nhưng thái độ của Dương Hoa Hoa đối với Đinh Tâm Nguyệt dần dần tốt hơn.
"Hạo Du, sao anh đột nhiên lại bị như vậy?" Sau khi Dương Hoa Hoa rời đi, Đinh Tâm Nguyệt nhớ tới dáng vẻ lúc trước của Kỷ Hạo Du, cô có chút sợ hãi, vội vàng hỏi.
Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Tâm Nguyệt, anh xin lỗi!"
"Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nếu không phải vì anh, em sẽ không bị cuốn vào chuyện này, có lẽ em sẽ chết!"
"Anh đã chụp cho em rất nhiều bức ảnh đẹp. Ở nhà em cũng không có nhiều ảnh như của anh, em nghĩ mình đã may mắn như thế nào mới có thể gặp được anh?" Đinh Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa tay lên chạm vào mặt anh, "Nếu em thật sự chết, như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Mùi vị âm dương tách biệt thật khó chịu.
Trước đây, cô rất sợ, rất sợ ma.
Bây giờ, cô sợ, sợ một ngày anh sẽ đột ngột biến mất và không bao giờ quay trở lại.
"Sẽ không, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt." Kỷ Hạo Du đột nhiên ôm chặt lấy cô, tựa hồ muốn đem cô nhập vào trong người mình, không cho cô rời đi, cũng không để cô bị tổn thương.
Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22 tại dembuon