Bình Định

Chương 7

Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Dòng màu xanh là lời tác giả

Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, gần đến giờ Tiểu Đào có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đi qua ai hai tiếng: “Xin lỗi để chờ lâu.”

Đôi mắt Chu Thù Cẩm dưới làn khói lượn lờ liếc tôi một cái, Thiệu Hợp Cảnh đưa tay vỗ vỗ vị trí giữa hắn và Chu Thù Cẩm: “Đến, anh Đường, ngồi.”

Động tác tư thái kia không khác gì tư thế của tú bà kéo khách, tôi nhấc chân chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Chu Thù Cẩm, điện thoại trong túi lập tức vang lên, lúc nghe điện thoại nhìn thấy thời gian cảm thấy Tiểu Đào thật sự có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không nhanh không chậm phút nào, điện thoại đến thật đúng lúc.

“Anh Đường?”

“Cái gì?!”

“……”

“Được, bây giờ tôi lập tức trở về xem một chút.”

“……”

“Ừm, giữ bọn họ lại một chút, tôi lập tức đến.”

“Được, anh Đường.”

Tôi cúp điện thoại và thu lại chân mình, lời nói rất chân thành nói với họ: “Thật sự là công ty có chuyện, tôi không trở về không được.” “Nói xong lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, “Thật sự, lần sau tôi làm chủ mời mọi người ăn cơm, thật ngại quá. ”

Thiệu Hợp Cảnh cười một chút: “Được, vậy lần sau lại hẹn ăn cơm?”

Ngược lại Trương Thịnh không nói gì, nhận điếu thuốc tôi đưa qua, sờ sờ trên người, quay đầu mượn lửa với Chu Thù Cẩm: “Thù Cẩm mượn lửa.”

Chu Thù Cẩm đem điếu thuốc ngậm trong miệng hút hơn phân nửa, nắm lấy miệng thuốc xuống đưa cho hắn, sau đó nhìn mặt tôi không chút thay đổi hỏi: “Gì vậy?”

Tôi giơ tay lên hút một điếu thuốc mới mà hắn lấy ra từ hộp thuốc lá, chuẩn bị nhét lại vào miệng, nói với hắn: “Ít hút thuốc đi.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, cầm hộp thuốc lá trên bàn ném lên người tôi: “Cút.”

Tôi khom lưng nhặt hộp thuốc lá hắn ném xuống, đặt trở lại trên bàn cười với Thiệu Hợp Cảnh: “Tôi về làm việc trước, hai người đi ăn cơm sớm một chút, tối qua cậu ấy không ngủ ngon, buổi chiều tốt nhất nên để cậu ta ngủ một chút.”

Thiệu Hợp Cảnh nhướng mày, tôi nhìn về phía Chu Thù Cẩm: “Tôi đi trước, nhớ liên lạc với tôi?”

Đương nhiên tôi không chuẩn bị để ý tới phản ứng của hắn, nói riêng với Trương Thịnh, xoay người rời khỏi phòng của họ.

Tính tình như con công của Chu Thù Cẩm cũng không có khả năng mất mặt nói với người khác —— tôi và Đường Hạng không hợp nhau, tôi hận hắn, bởi vì hắn ở trên giường ngày làm tôi khóc kêu cha gọi m, ngày hôm qua tôi sai người trói hắn lên giường chỉ là bởi vì tôi muốn gϊếŧ chết hắn.

Nghe là thấy ngu rồi, tôi nghĩ hắn sẽ không nói.

Tính cách của hắn không có khả năng hắn mới đến thành phố Phái quen biết mấy người này, rõ ràng là quan hệ lợi ích chứ chẳng phải bạn bè gì.

Cho nên tôi đơn giản rời đi, tiện thể để Thiệu Hợp Cảnh quen biết mình.

Không phải hắn vốn không biết tôi sao, giờ biết rồi đấy.

Lúc vào thang máy gọi điện thoại cho Tiểu Đào, bảo hắn lập kế hoạch nghỉ phép cho tôi, tôi cần rời khỏi thành phố Phái trước tối nay, tùy tiện kiếm một chỗ nghỉ ngơi, làm bộ công việc đầy mình, tôi không có hứng thú chơi đùa với Chu Thù Cẩm, mà cũng thật sự không thể hạ mặt mà đi dỗ dành hắn.

Thành thật mà nói, bây giờ tôi vẫn còn đau ở cánh tay và mu bàn tay, và tôi thực sự không thích đau.

Tiểu Đào trong điện thoại hỏi tôi có cần ai đi cùng không, lúc tôi ra khỏi thang máy nghĩ nếu hắn ấy có thể tìm cho tôi mấy sinh viên đại học xinh đẹp đi theo bên cạnh tôi, chuyến đi này không thể tốt hơn.

Sau đó trở về Chu Thù Cẩm lại rời đi, đúng là kì nghỉ hoàn hảo.

Chu Thù Cẩm không phải người thành phố này, nghe ý của Trương Thịnh hẳn cũng không ở yên tại thành phố Phái được bao lâu, tôi không biết bọn họ dỗ dành Chu Thù Cẩm là muốn lấy thứ gì trên người hắn.

Nhưng tôi nghĩ thế giới chẳng qua có hai thứ rõ ràng nhất: tiền bạc hoặc quyền lực.

Cha của Thiệu Hợp Cảnh ở thành phố Phái xưng vương xưng bá trong ngành bất động sản, mở rộng rất nhiều ngành nghề khác muốn trở thành tập đoàn Thiệu Thức, tiền hắn không thiếu.

Nhưng thế giới này chính là vậy, có tiền muốn quyền, có quyền muốn tiền, mọi người cùng có lợi thì tập hợp thành liên minh, gặp chuyện rồi thì cùng chạy, để cho người có tiền thống trị thế giới này đi, dù sao thế giới này chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng chẳng tệ đến thế.

Định luật bảo toàn năng lượng mà, một quốc gia nào đó ở Đông bán cầu khi xảy ra chiến tranh, tất cả mọi người còn đang mặc đầy đủ quần áo, một giây sau có thể biến thành tro bụi trong hỏa lực chiến tranh, như vậy ở Tây bán cầu nhất định sẽ có một quốc gia giàu có hòa bình, thứ mà toàn bộ người dân cả nước lo lắng có thể là bữa tối ăn gì; ở phía đông thành phố này có bệnh viện có một đứa bé vừa mới chào đời, như vậy sẽ có một góc tối nào đó ở phía tây thành có người đàn ông say rượu bị đột quỵ dẫn đến tử vong.

Nó không quá xấu, hơn nữa còn có vài thứ dù đặt trước mặt để bạn ăn nhưng bạn lại nuốt không trôi.

Mà tôi nghĩ tôi chỉ cần im lặng chờ đợi.

Chỉ cần chờ người tới chia cho tôi một chút là được.

Kiếm tiền nhưng không nên quá tham lam, quan trọng nhất vẫn là không nên để mình chịu thiệt, để tôi dỗ dành Đường Đông Đông như tổ tông, thử rồi, quả thật tôi chỉ muốn làm cho hắn khóc, mà hắn hiển nhiên cũng không muốn tôi sống quá tốt.



Thật ra là truyện thịt đó nha.

Vì để cho không bị ‘điểm tên’ nên mới thêm mấy điểm không quan trọng thôi, hì hì

Càng vui mà, hì hì

Mấy kiến nghị của các bạn quá tốt, tôi đang cân nhắc nên nhét vào đâu

Vẫn có vài tình tiết nhỏ lẻ xen vào nội dung câu chuyện thôi.



Tôi nói với Tiểu Đào về việc mình muốn tìm hai sinh viên một chút, Tiểu Đào rất hợp tác, còn gửi cho tôi hai tấm ảnh, hắn nói là một cặp anh em, cha mẹ nợ nần, hắn phát hiện ra ở “Câu lạc bộ Mỹ Nhạc”, rất thiếu tiền, hỏi tôi có được không?

Cái sở thích này của tôi, sở dĩ tự mình đến cổng trường ngồi xổm người là vì Tiểu Đào vĩnh viễn chỉ biết tìm người cho tôi ở một số câu lạc bộ lộn xộn thôi, trong lúc chờ đèn đỏ tôi lật lại ảnh chụp của hai anh em này.

Hai người này thoạt nhìn thì có chút giống nhau, hơn nữa, ngoại hình rất phù hợp với thẩm mỹ của tôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Đào, đèn xanh bật rồi lái xe buông phanh. Dù sao tôi chỉ là nghỉ phép tìm hai người làm bạn mà thôi, cũng không phải thật sự muốn làm gì, người lớn lên nhìn vui vẻ hoạt bát chung quy có thể khiến người ta vui vẻ.

Lái xe gần nửa giờ, mắt thấy thời gian gần mười hai giờ, tôi gọi điện thoại cho Tống Ích, một người bạn đang đứng bếp ở một địa phương nhỏ, bảo anh ta chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tôi lập tức đến.

Tống Ích nhận điện thoại bắt đầu mắng tôi: “Giữa trưa đang bận, cậu tới làm cái đ*o gì?”

Tôi thật sự không biết miệng người này thối như vậy rốt cuộc làm cách nào mà quản lý được cái quán cơm nhỏ này, rõ ràng sắp đóng cửa nghỉ ngơi, còn mẹ nó bận rộn giữa trưa, tôi không để ý tới anh lập tức cúp điện thoại.

Mười phút sau tìm ven đường để đậu xe, lúc đẩy cửa đi vào, anh đang lấy thức ăn từ phòng bếp nhỏ ra, híp mắt ngậm điếu thuốc nhìn tôi tiến vào, ngửa cằm ra hiệu cho tôi đi về phía phòng.

Tôi gật đầu và nói với anh: “Tàn thuốc sẽ rơi vào thức ăn, mẹ nó khó trách cửa hàng sẽ đóng cửa.”

Anh trừng mắt nhìn tôi, tôi xoay người đi về phía phòng riêng, đi vào ngồi hai phút, Tiểu Đào nhắn tin nói đã đặt vé máy bay cùng khách sạn cho tôi, cũng đặt xong hai anh em kia rồi.

Tôi trả lời được, kéo lên trên lại nhìn ảnh chụp của hai người này, Tống Ích từ bên ngoài bưng hai đĩa thức ăn đi vào, anh cắn đuôi điếu thuốc nhìn điện thoại di động của tôi: “Ai? ”

Tôi nhấn vào bức ảnh: “Không biết.”

Tống Ích cười: “Bộ dạng có chút giống Đường Triều.”

Tôi cảm thấy buồn cười: “Cũng không giống nhau?”

Anh bóp điếu thuốc đang hút: “Thoạt nhìn có vẻ hơi giống.”

Tôi nói, “Không đến mức đó.”

Đường Triều là em trai tôi, đã chết hơn hơn mười năm trước, mười mấy năm trước tôi với Đường Triều rất giống nhau, chỉ là hiện tại người nọ vĩnh viễn là tiểu thiếu niên mười sáu tuổi, mà tôi từng ngày lớn lên, cũng già đi nhiều.

Tống Ích trầm mặc trong chốc lát, anh bày bát đũa cho tôi: “Không phải đói bụng sao, ăn đi.”

Tôi đặt điện thoại xuống và nói với anh: “Tối nay tôi đi công tác, tuần này không đến.”

Anh ta “ồ” một tiếng lại bắt đầu lấy thuốc hút, tôi bảo anh cút ra ngoài mà hút, ảnh hưởng đến tôi ăn cơm, anh ta mắng tôi hai tiếng vẫn là dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngồi một lát hỏi tôi uống rượu à.

Tôi nói tôi lái xe.

Anh ta “ồ” lên.

Ta nói không phải anh đang bận giữa trưa à? Ở đây nhìn tôi ăn cơm nhìn cái rắm sao?

Anh ta không nói gì, nhìn chằm chằm tôi một lúc.

Tôi nói: “Nhanh chóng đóng cái cửa hàng sắp sập của anh đi, hoặc để tôi lấy tiền đưa anh tìm một cửa hàng ở trung tâm thành phố, mở cửa hàng mà không kiếm tiền thì để làm gì.”

Anh mỉm cười và đột nhiên hỏi tôi: “Tại sao đột nhiên đi công tác?” “Dừng một lát hỏi tôi, “Chọc tiểu yêu tinh nhà nào, muốn trốn nợ tình?”

Tôi lấy giấy lau miệng và nhìn anh một lúc: “Đừng nói thế.”

“Sao nào, tôi tùy tiện hỏi một chút cũng không được?” Sắc mặt anh hơi không tốt, há miệng nửa ngày cuối cùng cũng không nói ra một chữ.

Tôi và Tống Ích Tính có thể tính là quen biết hơn hai mươi năm, anh ta còn cứu mạng tôi, nhưng hai người chúng tôi cách nhau một Đường Triều, hơn nữa người chết luôn là người lớn nhất.

Vô nghĩa, tôi với anh ta thực sự chẳng có gì với nhau cả, mười mấy tuổi thôi mà, xem như cũng là yêu thích, nhưng quay người nhìn mấy người khác cũng có thể “yêu thích” được mà.

Năm Đường Triều 15 tuổi cùng tôi nằm trên một chiếc giường đơn ngủ, nhìn tôi nói: “Anh vừa thiếu thốn tình cảm vừa không biết yêu, em rất yêu anh, cũng muốn để người khác yêu thương anh.”

Thằng nhóc Đường Triều này không biết tại sao lại có một trái mong manh thế ở cái khu ổ chuột này, tính tình mềm mại khiến người ta muốn thương yêu.

Cho nên lúc hai người chúng tôi cùng nhau xảy ra chuyện, người chết lại là hắn, người có tâm địa mềm mỏng sẽ chết tương đối nhanh.

Thế giới này không cần thiết phải mềm mỏng.

Tôi nói với Tống Ích: “Đường Đông Đông.” Nhìn đồ ăn cũng gần hết, tôi chuẩn bị tạm biệt về nhà thu dọn đồ đạc.

Thấy Tống Ích sửng sốt một lát hỏi tôi: “Cái gì, không phải cậu nói với tôi Đường Đông Đông đã chết sao?”

Tôi nói, “Ờ, chết rồi, đào mộ bò ra tìm tôi.”

Không đợi Tống Ích há miệng mắng tôi, tôi mở cửa phòng khách đi ra, đi tới trước bàn anh ta tính tiền, lấy tất cả tiền mặt trong ví ra nhét vào ngăn kéo của anh ta.

Lúc mở cửa phòng bếp nhỏ của anh ta cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc, giày da trên chân tôi có chút xám, áo sơ mi trên người cũng nhăn nheo, đã rất lâu tôi không quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Bởi vì bây giờ tôi có tiền, có thể mặc một bộ ném một bộ, có phòng hơn 200 mét vuông, phòng tắm còn có bồn tắm to đến mức có thể ngủ trong đấy, muốn tìm người lên giường lúc nào cũng được, sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi quá lớn.

Sống rất tốt.