Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 84: Tà Thần

"Còn không biến đi?"

Dunkel di chuyển thân hình, nhảy trở về bên cạnh đoá hoa bất thường rồi liếc mắt nhìn sang nhóm nhân loại vẫn còn đang chết trân vì khủng hoảng.

"Chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi ngồi lại ăn bánh uống nước hay sao?"

Nghe vậy, cả đám người ba chân bốn cẳng cuống cuồng chạy mất, thoáng một cái đã không còn chút tăm hơi nào nữa.

Dunkel cũng lười quan tâm tới đám nhân vật râu ria, biết được chân tướng của đoá hoa, cậu không hơi đâu mà để nó phát triển tiếp.

Nhưng nếu chỉ phá hủy nó thôi thì chỉ hạn chế được vấn đề một cách tạm thời, mê cung này rộng như vậy, ai biết có bao nhiêu đoá hoa. Dunkel chẳng rỗi hơi đâu chạy khắp cả một lục địa để tìm rồi diệt từng đoá một, cậu có một phương án nhanh gọn hơn.

Rút Yin-yang Swordgun bên trái thắt lưng ra, Dunkel kích hoạt lõi năng lượng bên trong nó, lưỡi đao bích lục có thể cắt xuyên mọi tồn tại trong thế giới vật chất, chẻ đôi rồng chỉ bằng một nhát chém xuất hiện.

Dường như cảm thấy được uy hϊếp đang tới gần, những cánh hoa rung lên liên hồi, xoáy tròn rồi bắn ra một lượng lớn chất lỏng mang tính ăn mòn cực lớn. Nhưng hành động này trong mắt Dunkel chỉ là một lần giãy giụa trước khi chết mà thôi, cậu vung tay lên, lưỡi đao bỏng cháy chém cả đoá hoa lẫn công kích của nó làm hai nửa mà không gây bất kỳ tổn hại nào lên thân đại thụ. Một nhát chém chính xác và tinh xảo tới mức đáng sợ.

Tuy nhiên, chuyện không dừng lại ở đó, lấy đoá hoa làm nguồn dẫn truy vết đến điểm tận cùng nơi mà nó vận chuyển sinh lực mình hấp thụ được, Dunkel còn chém ra cả một nhát cắt không gian dẫn thẳng đến nơi đó. Nếu như mục đích vận chuyển năng lượng là để Tà Thần khôi phục và phá tan phong ấn để tái hiện ra thế giới bên ngoài, vậy thì điểm cuối của đường dẫn chính là nơi Tà Thần đang ở.

Thay vì chạy khắp lục địa để ngăn việc hiến tế sinh lực, Dunkel quyết định giải quyết triệt để nguồn cơn của vấn đề.

Cậu nhảy thẳng vào bên trong lỗ hỏng không gian mà mình vừa tạo ra, tìm tới chỗ Tà Thần.

Chỉ là việc làm của cậu đã để lại hệ quả ảnh hưởng không nhẹ lên chính mê cung.

Không gian bên trong nó vốn được uốn cong và gấp nếp lại với nhau nên không được ổn định cho lắm. Hành động của Dunkel không chỉ mở ra con đường dẫn đến chỗ Tà Thần mà còn chặt nát luôn nếp gấp mong manh của không gian.

Giống như việc một tờ giấy nhàu nát mở bung ra, không gian bên trong mê cung được trải rộng về với kích cỡ thật sự của nó, mọi điểm trong không gian cũng theo đó khôi phục về nơi vốn có của nó. Điều đó cũng có nghĩa là vị trí bên trong bị xáo trộn lại so với lúc tất cả vừa được dịch chuyển đến.

Xui xẻo cho những người vừa mới tìm thấy nhau chưa bao lâu đã lại bị ném tới những địa điểm khác nhau.

Cơ mà việc đó không ảnh hưởng gì tới Dunkel dù chính cậu là nguyên nhân của cớ sự, bởi vì hiện tại cậu đang ở một tầng không gian khác, một tầng không gian cô đọng với những quy tắc bất thường. Có thể nói nơi mà cậu đang ở chính là lĩnh vực tận cùng của mê cung.

So với tầng ngoài có kích cỡ ngang ngửa với một lục địa nhỏ thì diện tích tầng trong này khiêm tốn hơn rất nhiều, khoảng cách từ rìa ngoài mà Dunkel đang đứng đến trung tâm chỉ khoảng chừng hai ba mươi cây số.

Lại thêm việc thay vì một biển cây rộng lớn che khuất ánh sáng khiến người ta cảm thấy lạc lối như đang đi trong mê võng như bên ngoài, nơi đây chỉ là một hoang địa trống trãi, chẳng có gì ngoài một lâu đài cổ xưa đồ sộ ở trung tâm, phóng hết tầm mắt có thể dễ dàng nhìn thấy đường chân trời.

Tuy nhiên cảm giác mà nó mang lại nặng về và đè nén hơn tầng ngoài rất nhiều.

Giờ phút này, năng lượng khủng bố đang dao động, từ khắp bốn phương tám hướng đổ dồn vào trung tâm lĩnh vực.

Trên bầu trời, mây đen vần vũ, cuồn cuộn không ngừng, lôi quang màu đỏ liên tục nổ tung trong những tầng mây, ầm ầm rạch phá không trung, giáng xuống mặt đất.

Từng cái từng cái vòi rồng khổng lồ xuất hiện, cuồng phong dữ dội như muốn cuốn phăng đi tất cả, nối liền thiên địa, không khí ngập trong một mùi máu tanh rỉ sét.

Nheo mắt quan sát toà lâu đài đồ sộ mà cổ xưa phương xa trong giây lát, Dunkel tung người phóng lên, phá vỡ bức tường âm thanh, cậu hoá thành một tia chớp trắng bạc bay về hướng đó, để lại phía sau một đám mây âm bạo và một miệng hố thiên thạch nhỏ được tạo ra từ dư chấn của cú nhảy.

Đáp xuống phía ngoài toà lâu đài, Dunkel không có tâm trạng thưởng thức sự cổ kính nguy nga bên ngoài của nó cho lắm. Cậu cũng không muốn tốn thời gian đi theo đường chính mà chọn cách trực tiếp hơn, với Yin-yang Swordgun trong tay, bất cứ bức tường hay vật thể nào cản đường đều sẽ bị chém nát.

Đi theo cái cách phá hoại ấy, chẳng mấy chốc, Dunkel đã tới được đại điện trung tâm của toà lâu đài, cũng là trung tâm của toàn bộ mê cung.

Nơi này không có nhiều thứ đáng chú ý lắm, bởi vì dù nó đã từng huy hoàng ra sao đi nữa, trải qua lâu như vậy, tất cả đều đã bị thời gian bào mòn, chỉ còn lại một đống cột trụ vỡ nát không đồng đều trải dài xung quanh.

Dunkel hướng mắt vào giữa đại điện, giữa những cột trụ đổ nát là một ngai vàng cẩm thạch cũng đã không còn nguyên vẹn nữa, nhuốm đầy vết tích của thời gian. Nhưng thứ mà cậu quan tâm không phải cái ngai vàng cũ nát mà là thứ ở trên nó.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi đang khép hờ hai mắt giống như đang ngủ say hoặc ít nhất thì cũng là thứ gì có có bề ngoài là một thanh niên trẻ tuổi. Đầu hắn đội vương miện pha lê, thân mặc hoàng bào, tay cầm quyền trượng, tắm mình trong ánh sáng huyền diệu. Nếu không có tinh thần mạnh mẽ và cứng cỏi cực kỳ thì chỉ mỗi việc nhìn vào thanh niên này thôi đã không nhịn được chỉ muốn cúi đầu bái lạy rồi.

Cao quý và thiêng liêng.

Chẳng qua tồn tại thần thánh đó lại đang bị trói buộc bởi vô số xích sắt rủ xuống từ trần nhà, trên ngực còn đang cắm một thanh kiếm lấp loé hàn mang.

Dunkel dừng lại khi khoảng cách giữa cậu và ngai vàng chỉ còn chừng trăm bước chân nữa, lẳng lặng đánh giá kẻ trước mặt mình.

Những sợi xích rung lên, va chạm vào nhau tạo ra âm thanh leng keng thanh thúy, người thanh niên dần dần hé mở đôi mắt khép hờ của mình lên.

"Ta đang đợi ngươi đây, kẻ ngoại địa."

Bằng giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng, hắn nói.

"A? Ngươi biết ta sẽ tới?"

Dunkel nhếch môi cười nhạt, có vẻ hứng thú.

"Kể từ lúc ngươi tiêu diệt một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của ta mà không chút do dự, ta đã biết một khi mê cung này mở ra, ngươi nhất định sẽ tới. Mặc dù sớm hơn ta dự tính một chút."

Người thanh niên gật đầu một cái trong khi giải thích.

"Vậy... Ngươi chính là Tà Thần?"

"Ở thời đại đó, ta quả thật được gọi bằng cái tên ấy."

"Tốt."

Thả Yin-yang Swordgun về lại thắt lưng, Dunkel đập hai tay vào nhau.

"Sự tồn tại của ngươi gây ra kha khá phiền phức cho ta đấy, đoán được ta sẽ tới thì chắc hẳn ngươi cũng đoán được mục đích của ta rồi chứ?"

Cậu nói.

"Ngươi không nên tới đây."

Tà Thần không trả lời Dunkel mà đáp lại bằng một câu không đầu không đuôi.

"Gì?"

"Ngươi không nên tới đây."

Hắn lập lại câu nói đó một lần nữa.

"Không nên đặt chân vào lãnh địa khống chế của ta."

Vừa dứt lời, hàng loạt xiềng xích từ trần nhà rủ xuống như những con rắn độc, bủa vây Dunkel từ bốn phương tám hướng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay trói chặt cậu lại.

"Ngươi rất mạnh, e là thực lực ít nhất cũng phải đạt tới ngưỡng cửa thần linh rồi."

Sau khi khống chế được Dunkel, Tà Thần tiếp tục nói

"Phong ấn của ta vẫn chưa hoàn toàn buông lõng, lượng sinh lực cần thiết vẫn chưa đủ, nếu phải đối mặt ở nơi khác có lẽ ta sẽ phải dè chừng một hai, nhưng mà ngươi lại đặc chân vào lĩnh vực toàn quyền của ta."

Những sợi xích bó buộc Dunkel siết lại chặt hơn theo từng câu chữ của Tà Thần.

"Không dễ để tìm được một sinh vật mạnh mẽ như ngươi ở thời đại này, mặc dù thêm phần sinh lực của ngươi nữa thì có lẽ phong ấn sẽ không thể giữ nổi ta nữa. Nhưng gϊếŧ ngươi đi như vậy thì quá đáng tiếc."

Hắn lắc đầu như thể đang đắn đo suy nghĩ.

"Ngươi có muốn trở thành cánh tay đắc lực mới cho ta không?"

Mấy giây sau, có lẽ là đã nghĩ thông suốt, Tà Thần hỏi.