Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 74: Đào góc tường

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dunkel và Aric chậm chạp theo sau Kimberley vào phòng, đồ vật bên trong không nhiều, chỉ có một bàn làm việc, một giá sách và một bộ sô pha dùng tiếp khách. Dựa vào bảng tên đặt trên bàn làm việc thì nơi này hẳn là văn phòng làm việc của Kimberley.

Lão không nói không rằng cũng chẳng mời họ ngồi xuống mà chỉ lặng lẽ đi ra sau bàn làm việc, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không rõ lão muốn nhìn cái gì khi mà cửa sổ bây giờ đang bị che lại bởi một bức màn dày.

Dunkel tự nhiên như ở nhà, ung dung ngồi xuống sô pha, còn thản nhiên với lấy một cái bánh quy trên bàn ném vào miệng. Aric thì câu nệ hơn một chút, nhưng thấy Dunkel ngồi xuống thì cũng bắt chước ngồi xuống theo.

Kimberley đợi mãi mà không nghe Dunkel và Aric nói gì thì nhíu mày xoay đầu lại xem. Chỉ thấy hai người kia đã bắt đầu không coi ai ra gì mà càn quét sạch sẽ trà bánh đãi khách trên bàn.

Đôi mày lão nhíu lại chặt hơn, nét bất mãn xẹt qua trên mặt nhưng nhanh chóng biến mất. Kimberley tự nhủ không nên chấp nhất hai kẻ thất học này làm gì để cân bằng tâm tình.

"E hèm."

Lão tằng hắng giọng để thu hút sự chú ý của Dunkel và Aric.

"Trước khi bắt đầu vào việc chính, ta muốn hai người các cậu nhìn xem cái này."

Lão nói rồi vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho Dunkel và Aric nhìn theo.

Bên ngoài vẫn là một khoảng sân tập luyện, nhưng khác với sân tập lúc nãy, chỗ này nhỏ hơn và có khá nhiều công cụ ma thuật mà Aric không rõ tên và công dụng. Người ở đó cũng ít hơn sân tập kia rất nhiều, chỉ có bốn đứa trẻ.

Thình lình chính là Lamm, Nana, Nene và Guy.

Giống như những thiếu niên thiếu nữ khác, bốn đứa nhóc cũng đang luyện tập thi triển ma pháp. Chẳng qua là so với những thiếu nữ kia, trình độ thi triển và uy lực ma pháp của mấy đứa Lamm cao hơn nhiều.

Khó mà tin được chỉ vài ngày trước bốn đứa trẻ này vẫn hoàn toàn không hiểu gì về cái gọi là ma pháp hay ma lực. Như thế này thì không thể dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung nữa rồi.

Như thể mấy đứa trẻ này sinh ra là để làm ma pháp sư vậy.

"Nhìn thấy rồi chứ?"

Kimberley khép màn lại, chuyển thân ngồi xuống bàn.

"Những đứa trẻ này có tiềm lực sánh ngang với Felt Belladona và Elsie Bright, hai siêu thiên tài được cả đế đô công nhận. Chuyện ta muốn nói hôm nay chính là về tương lai của chúng."

Nghe lão nói vậy, Aric bỗng có một dự cảm chẳng lành còn Dunkel thì bất giác cau mày.

Kimberley nói xong thì mở tủ lấy ra một xấp bốn tờ giấy, trải ra trên mặt bàn, lần lượt có hình và thông tin của Lamm, Nana, Nene và Guy.

Dự cảm của Aric càng trở nên mạnh mẽ hơn khi nhìn thấy những tờ giấy đó, chúng là giấy xác nhận nuôi dưỡng.

— QUẢNG CÁO —



"Theo chúng ta điều tra, cậu và những đứa trẻ đó không có bất kỳ quan hệ máu mủ hay thân thích nào, cả người giám hộ cũng không phải. Vì vậy nên ma cung Albrecht sẽ tiếp nhận và nuôi nhấn chúng kể từ bây giờ. Gọi cậu tới chính là để thông báo trực tiếp chuyện này."

Đặt hai tay lên bàn, Kimberley tuyên bố.

"Cái gì?"

Aric đứng phắt dậy.

"Các người làm vậy là có ý gì?"

Hắn gầm gừ, thái độ câu nệ và lễ phép bị ném sang một bên, thay vào đó là sự bực tức.

Sống cùng mấy đứa trẻ lâu như vậy rồi, không có tình cảm là không thể nào, bây giờ lại có kẻ muốn tước mấy đứa trẻ khỏi hắn, không giận dữ mới là chuyện lạ.

"Không phải rõ ràng quá sao?"

Đối mặt với cơn giận của Aric, Kimberley vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

Trước mặt chỉ là một gã lính đánh thuê thân phận thấp hèn, người còn lại cũng không có gì đặc sắc, một thiếu niên có dao động ma lực còn kém hơn người thường một chút, Kimberley cảm thấy mình không có lý do gì phải e dè kiêng kỵ.

Là một ma pháp sư cao cấp, tinh anh của xã hội, tự bản thân lão đã tồn tại cảm giác ưu việt hơn hẳn người thường, chưa kể sau lưng lão còn là ma cung Albrecht, một trong hai học viện hàng đầu đế đô.

"Cậu cũng thấy rồi đó, tiềm năng của những đứa trẻ này là cực lớn. Chúng mà mấy người các cậu đã định sẵn sẽ là người hai thế giới. Cho dù có giữ chúng bên cạnh thì mấy người các cậu có dám cam đoan mình có thể chăm sóc được cho chúng hay không. Nếu thật sự quan tâm tới chúng thì cũng biết lựa chọn nào là tốt hơn mà. Cậu đành lòng để chúng trở thành những kẻ không có tương lai giống mình sao?"

Kimberley tiếp tục lời diễn thuyết của mình, nhưng Aric đã không còn nghe lọt từ nào nữa.

"Tôi không quan tâm!"

Hắn gằn giọng.

Nếu nơi này đã muốn cướp lũ trẻ đi, hắn chẳng có lý do gì để mà khách khí nữa.

Trong lúc cơn giận của Aric sắp bùng phát tới nơi, người vẫn im lặng nãy giờ, Dunkel bất ngờ lên tiếng.

"Bình tĩnh đi."

"Nhưng..."

Aric muốn kháng nghị, song khi nhìn tới ánh mắt của cậu, hắn cũng chỉ đành ngồi trở lại ghế, dù vậy cơn giận dữ vẫn không sao lui xuống được.

— QUẢNG CÁO —



"Ta chỉ muốn biết ý nghĩ của bọn trẻ thế nào."

Bắt Aric ngồi yên xong, Dunkel mới dời ánh mắt về phía Kimberley.

"Có thể để chúng ta nói chuyện với bọn trẻ một chút không?" Cậu nói.

"Cái này thì không được."

Kimberley lắc đầu từ chối.

"Mà. Dù sao thì ta cũng chỉ gọi các cậu tới để thông báo mà thôi. Chuyện đã xong, các cậu có thể ra về được rồi. Yên tâm rằng kể từ bây giờ cuộc sống của lũ trẻ sẽ bước sang một trang mới mà mấy người dưới tầng đáy xã hội như các cậu không tưởng tượng được đi. Nên vui mừng cho chúng mới phải."

Muốn gặp mặt thiên tài trọng điểm vừa mới được khai thác trong đống đá vụn của ma cung Albrecht bọn họ sao?

Tưởng ta không biết các ngươi muốn dùng tình cảm để níu kéo mấy đứa trẻ đó, không để chúng ở lại ư?

Nào có chuyện đó.

Kimberley nhếch môi cười khinh thường, lão tự nhận mình đã nhìn thấu âm mưu ngây thơ của hai người trẻ tuổi này.

"Con mẹ ngươi!"

Aric nhịn không nổi chửi thề một tiếng.

"Được nước lấn tới đúng không? Mới kính ngươi một chút mà đã không xem ai ra gì rồi."

Hắn đứng dậy vỗ bàn đánh ầm một tiếng, tới cả dao cũng đã nắm chặt trong tay, tức giận không nhẹ.

Nói là vì tương lai của lũ trẻ, dù không cam lòng nhưng hắn còn có thể giữ bình tĩnh ít nhiều. Nhưng tới cả gặp mặt cũng không cho là thế nào? Cái này ai mà nhịn cho nổi.

Lần này Dunkel không cản hắn, xem ra cậu cũng bị chọc giận rồi.

"Làm sao? Thẹn quá hoá giận? Đúng là hạng man rợ thất học. Ta mong đợi gì ở việc các ngươi có thể hiểu rõ lý lẽ cơ chứ."

Kimberley lắc đầu cảm thán, lời lẽ trào phúng.

"Man rợ đúng không!? Để ta cho ngươi biết cái gì là man rợ!"

Aric cười gằn một tiếng, kích hoạt ma thuật gia cường mà hắn sở trường nhất, giẫm nát sàn nhà, lao lên tung thẳng một cú đấm vào mặt Kimberley.

— QUẢNG CÁO —



Mới đầu Kimberley vẫn còn khinh thường, lính đánh thuê dưới đáy xã hội tấn công một ma pháp sư cao cấp thì khác nào tự tìm đường chết. Đúng là thất học, kiến thức cơ bản thế mà cũng không biết.

Đối phó với dạng mất não chỉ biết dùng bạo lực kiểu này, lão có vô số cách.

Nhưng mà trong lúc lão vẫn chậm chạp chưa phản ứng lại, nắm đấm của Aric đã tới ngay trước mặt, thân thiết tiếp xúc với sóng mũi của lão.

Trong tiếng vang thanh thúy như có thứ gì đó vừa vỡ ra, cơ thể của Kimberley bị dư lực từ cú đấm hất tung, bay thẳng vào cửa sổ, đập nó nát vụn rồi bay luôn ra phía ngoài.

Aric nhảy qua khỏi bàn làm việc, nhìn ra bên ngoài, nhưng ở đó ngoại trừ Kimberley và một khoảng đất trống ra thì không còn gì khác. Những công cụ ma thuật kỳ lạ, Lamm, Nana, Nene và cả Guy nữa, tất vả đều không thấy đâu.

"Chuyện gì thế này?"

Hắn bần thần tự hỏi.

"Một loại ma thuật mà thôi, hắn cho chúng ta thấy hình ảnh của mấy đứa trẻ thông qua tấm kính, còn thực tế, bọn nhóc đang ở nơi khác."

Dunkel lúc này mới rời khỏi chỗ ngồi, bước tới cửa sổ.

"Vậy mấy đứa nhóc đâu rồi?"

"Hỏi hắn thì rõ thôi."