Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 57: Phía sau màn

Dunkel xoay tay cầm của Yin-yang Swordgun một góc 75°, chuyển hình thái của nó thành dạng súng, rồi bắn liên tiếp bốn phát phân biệt vào tứ chi con rùa cá sấu, mục tiêu lớn thế này thì chẳng phải mất công ngắm bắn làm gì. Cũng như dạng đao với năng lực chặt đứt mọi tồn tại trong thế giới vật chất, đạn được bắn ra từ dạng súng của Yin-yang Swordgun có thể xuyên phá mọi tồn tại trong thế giới vật chất.

Bốn viên đạn năng lượng chói sáng bay đi với tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt là sẽ đâm xuyên qua bốn cái chân rùa to lớn kia, hoặc đáng lẽ mọi chuyện nên diễn ra như vậy. Chỉ là ngay khoảnh khắc gần chạm vào con rùa, những viên đạn lại giống như bị ai đó điều khiển, tự động dạt tránh đầu nó.

"Ừm?"

Cảnh tượng này khiến đôi mày Dunkel hơi nhếch lên, đôi con ngươi đen nháy của cậu thoáng chuyển sang màu xanh của bầu trời, lóe lên một cái rồi biến mất.

"Không gian xung quanh bị uốn cong... Hết Celina rồi tới con rùa này, năng lực không gian là rau cải ngoài chợ sao..."

Tìm ra nguyên nhân làm đường đạn đổi hướng, Dunkel không khỏi thầm than một tiếng.

"Thế này thì hơi phiền. Này ngươi tránh qua một bên đi." Cậu cúi mặt xuống nói với Felt trong ngực mình. Nếu không phải bận tâm con nhóc này thì Dunkel đã nhảy xuống giáp lá cà rồi.

"Anh định đánh nhau với nó thật đấy à?"

Nghe vậy, Felt ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Dunkel, nhưng không có dấu hiệu gì là cô sẽ rời khỏi cậu, mà trái lại cô còn vòng tay ôm lấy người Dunkel.

"Đoán đúng rồi, nhưng không có thưởng."

Dunkel đáp lại trong lúc nhảy loạn hết bên này tới bên kia để tránh mớ cầu lửa dày đặc mà con rùa cá sấu vừa bắn tới.

"Đừng có điên! Anh muốn tự sát à! Với lại tình huống của Quy Giáp Long không đúng, đây rõ ràng không phải tính cách của nó, có gì đó bất thường lắm! Chúng ta mau chạy rồi liên lạc với Golden Schloss báo động để người có khả năng giải quyết thôi!" Trong ngực Dukel, Felt gấp rút nói, sợ cậu hành động thiếu suy nghĩ nên cô càng lúc càng siết chặt tay hơn.

Thực ra không cần Felt nói, Dunkel cũng có thể nhận ra điều đó, dựa theo những thông tin mà Felt cung cấp khi nãy, con rùa này phải có một trí khôn nhất định, không kém nhân loại hoặc có kém thì cũng kém không xa. Nên vừa mới nãy, đồng thời với lúc kiểm tra xem con rùa đó khiến đạn bay lệch bằng cách nào, Dunkel đã thử liên kết với tinh thần của nó để giao tiếp, đáng tiếc là ở đó trống rỗng, không có gì để mà liên kết cả, nếu có thì cũng chỉ là bản năng phá hủy mọi thứ duy chuyển trong tầm mắt. Nói cách khác, con rùa này đang hành động một cách vô thức, cũng có thể là tinh thần nó đang bị thứ gì đó hay ai đó tác động vào dẫn tới tình trạng này.

Dunkel tặc lưỡi một tiếng, giắt Yin-yang Swordgun trở về lại thắt lưng.

Người lấn ta một thước, ta lấn lại gấp mười, ăn miếng trả miếng là một trong những quan điểm sống của Dunkel, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là một kẻ thích lạm sát, cậu không có lý do để gϊếŧ con rùa này, nhất là khi những hành động bây giờ của nó còn không phải do nó khống chế. Đó cũng là tại sao vừa nãy Dunkel chỉ bắn vào chân thay vì đầu, chủ yếu là muốn khống chế nó trước mà thôi, tiếc là không có hiệu quả.

Tha Hóa Vạn Pháp Thiên không phải là lựa chọn tốt để sử dụng lúc này, với cơ thể khổng lồ nặng nề đó, chưa biết chừng vừa được đưa về giới hạn phàm nhân thì đã bị chính trọng lượng của mình đè chết.

Cộng thêm cái con nhãi kia đang bám chặt trên người không chịu buông, quả thật là vướng tay vướng chân. Thở hắt ra một hơi, dùng cả hai tay để ôm Felt lên, Dunkel nhảy trở về mặt đất, ít nhất là phải giải quyết cục nợ này đã rồi tính sau.

"Ngươi liên lạc chưa?" Cậu hỏi.

Felt đáp lại cậu bằng một tràng dài với sự bối rối sâu sắc:

"Không được rồi! Tôi không dùng ma thuật Thần giao cách cảm được, dùng thiết bị cũng không thể kết nối! Xung quanh đây bị bao bọc bởi từ trường cản trở liên lạc đường dài thì phải! Trước đây rõ ràng đâu có chứ!" Thậm chí trong giọng điệu của cô đã có chút hoảng loạn. Nếu hai tay không bận bế Felt thì có lẽ lúc này Dunkel đã phải ôm mặt vì sự vô dụng của cô.

Nén xung động muốn trực tiếp ném cô bay thẳng về Golden Schloss, Dunkel xoay người chạy đi, vì con rùa bên kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người, chuẩn bị nhấc chân đuổi theo.

"Phải rồi với tốc độ của anh thì cứ chạy thẳng về là được mà, nó không đuổi kịp chúng ta được..." Như mới tìm ra một chân lý, vẻ bối rối trên mặt Felt bị quét sạch sành sanh, thay vào đó là sự hưng phấn.

Thoáng cái đã bị đẩy bay hàng trăm dặm, đồng thời được bắt kịp ngay sau đó, cô đã tự mình thể nghiệm tốc độ di chuyển đường dài của Dunkel rồi. Quả nhiên, chỉ nháy mắt thôi thiếu niên tốc trắng đã phóng đi hàng trăm thước, cứ tốc độ này thì có khi chạy thẳng về Golden Schloss rồi Quy Giáp Long vẫn chưa nhận ra ấy chứ. Nhưng đột nhiên, Felt cảm thấy hướng chạy của Dunkel hơi sai, hoàn toàn lệch khỏi hướng về Golden Schloss.

"Anh chạy đi đâu vậy, Golden Schloss ở bên kia kia mà!" Cho rằng cậu nhầm đường, Felt liền lên tiếng nhắc nhở.

Dunkel không đáp lại mà đột ngột chuyển hướng, nhảy ngang sang bên. Kể cả với cơ thể mạnh hơn xa người thường do thấm nhuần ma lực trong từng tế bào, Felt vẫn cảm thấy máu mình như muốn trào hết ra ngoài do quán tính.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một quả bóng khổng lồ xẹt ngang qua hướng đi vừa nãy của mình và Dunkel với tốc độ nhanh chóng mặt. Là Quy Giáp Long, nó rụt tứ chi và đầu vào mai và lăn theo bọn họ, chỉ là bằng một thứ tốc độ nhanh tới không hợp lẽ thường, nếu không phải cơ thể đồ sộ hơn ba mươi thước kia thì e là cô còn chẳng thấy nổi dù chỉ là bóng của nó.

"Ta còn nghe ngươi lần nào nữa thì ta sẽ cho tên của ngươi viết ngược lại."

Giọng nói âm u vô cảm của Dunkel truyền vào tai Felt, lần này cô rất thức thời ngậm chặt miệng không nói thêm câu nào.

Tốc độ mà Quy Giáp Long thể hiện có thể so một chín một mười với thiếu niên tóc trắng kia, nếu làm theo lời cô, chạy về Golden Schloss thì họ vừa tới nơi, Quy Giáp Long cũng đã sát phía sau rồi.

"Ta sẽ thu hút sự chú ý của nó, ngươi nhanh chóng rới khỏi chỗ này đi, không chạy về nổi thì ít nhất cũng rời khỏi khu vực từ trường ảnh hưởng để mà liên lạc gọi người đi!"

Dunkel thả Felt xuống, nhanh chóng nói một lượt rồi phóng thẳng tới chỗ con rùa cá sấu trước khi nó nhận ra mình vồ hụt.

Felt há miệng định nói gì đó nhưng thiếu niên tóc trắng đã loáng lên một cái, biến mất tại chỗ, để lại một luồng gió lớn cuốn theo cát bụi bay lên.

"Bên này, con rùa mất não!"

Nghe thấy giọng nói vọng về từ phía xa xa, Felt cắn răng, cô cũng xoay người bay lên, muốn nhanh chóng rời đi để gọi cứu viện.

Trường hợp tệ nhất là cô phải rời khỏi phụ cận dãy Schildpatt mới thoát khỏi ảnh hưởng của từ trường, hy vọng là người ở đó đã chú ý tới tình huống bên này rồi, mấy quả cầu và tia năng lượng của Quy Giáp Long bắt mắt thế kia mà. Dù vậy vẫn phải nhanh lên, lỡ mà bọn họ chủ quan chạy tới mà không biết cái gì đang đợi họ ở đây thì sẽ bị Quy Giáp Long giẫm bẹp dí hết.

Hiển nhiên là Dunkel chẳng trông mong gì vào Felt cả, những lời nói và hành động của cậu chẳng qua chỉ là để cô không bám lấy mình nữa mà thôi. Để con nhóc đó nghĩ rằng việc mình làm có ý nghĩa hệ trọng, trách nhiệm đè trên vai là xong xuôi ngay ấy mà. Không phải mang theo cục nợ đó, giờ Dunkel đã rảnh tay rảnh chân để giải quyết chuyện này rồi. Tuy Dunkel sẽ tránh việc lạm sát, nhưng nếu tình huống tệ hơn cậu nghĩ thì lúc đó vẫn buộc phải gϊếŧ con rùa cá sấu đó.

"Cứ hy vọng là chuyện không tới nước đó đi." Vừa lách người tránh quả bóng gai khổng lồ lướt qua, Dunkel vừa thì thầm một câu, không biết là đang nói với chính mình hay là đang cầu may cho con rùa cá sấu nữa.

Không thể phủ nhận sức mạnh chứa đựng bên trong con rùa là vô cùng khủng khϊếp, tuy nhiên, mạnh nhưng chỉ biết tấn không mà không suy tính thế này thì hoàn toàn không có tính uy hϊếp gì với Dunkel. Sau một hồi rượt bắt, Dunkel cũng dụ được nó vào sâu thêm vài chục cây số nữa trong dãy núi hoang vu, để chắc chắn rằng sự ảnh hưởng ra bên ngoài được hạn chế tới mức thấp nhất. Giờ thì việc phải làm chỉ là xem xét lại khả năng nào mà cậu có thể sử dụng trong trạng thái hiện tại của cơ thể này có thể xử lý mọi chuyện một cách êm đẹp.

Trong lúc Dunkel đang nghĩ xem mình có thể làm gì để khống chế con rùa mà không gϊếŧ nó, Quy Giáp Long bỗng thôi không lăn nữa mà dừng hẳn lại. Đứng vững chãi trên bốn chân của mình, nó gầm vang một tiếng rồi đưa hai con mắt sáng rỡ lên nhìn Dunkel chằm chằm.

"Ừm?" Hành động này của Quy Giáp Long khiến Dunkel cảm thấy hơi ngạc nhiên, ác ý trong đôi mắt của nó vẫn còn đó, nhưng khác với bản năng hung tàn khi nãy, lần này cậu nhìn thấy một chút lý tính trong đó.

Quy Giáp Long giơ hai chân trước lên rồi giẫm xuống, từ chỗ nó, hàng loạt chông đá sắc nhọn và cứng chắc cực nhanh chọc lên, đâm tới chỗ Dunkel, đẩy cậu liên tục lui về phía sau, phải tận khi đã ép cậu tới gần vách đá dựng đứng cheo leo mới dừng lại. Tuy nhiên, thế công của Quy Giáp Long không chỉ có bấy nhiêu, nó lại giơ cao hai chân đập mạnh vào sườn núi, nhưng lần này không phải chông nhôn mà là một trận sóng thần được tạo nên từ đất đá cao tới hàng chục mét ầm ầm lao thẳng tới chôn vùi mọi thứ trên đường đi của chúng, không chỉ có vậy, những vách đá xung quanh Dunkel cũng bị lực chấn động làm sụp lỡ, nối nhau đổ xuống, cảnh tượng đáng sợ tới nỗi nếu nó xảy ra ở Golden Schloss thì có thể sẽ nhấn chìm cả một phần đế đô.

Bị giáp công từ bốn phương tám hướng, Dunkel lập tức nhảy lên không để tránh đi những cơn sóng đất đá đáng sợ chôn kia. Như thể chỉ đợi khoảnh khắc này, Quy Giáp Long há miệng bắn ra một tia năng lượng chói sáng nhằm thẳng vào đầu cậu. Không như những đòn tấn công gây sát thương diện rộng mà Quy Giáp Long vẫn dùng để tấn công Dunkel và Felt từ đầu tới giờ, tia sáng này có kích cỡ rất nhỏ, chỉ khoảng một đầu ngón tay, nhưng lại sở hữu nhiệt lượng và sức xuyên phá hơn xa mọi đòn tấn công trước đó, hơn hết là tốc độ nhanh vượt trội của nó đã vượt xa tốc độ âm thanh, gần như ngang ngửa với tốc độ của sấm chớp trong giông bão.

Loạt tấn công liên tiếp này không thể nói là hoàn hảo không góc chết được, nhưng kể cả vậy, chúng cũng không phải là thứ mà một sinh vật không có trí tuệ, chỉ có mỗi bản năng tàn phá làm được.

Cùng lúc đó, ở thung lũng nằm sâu trong trung tâm dãy Schildpatt, một sinh vật hình người bỗng nhếch mép cười nhạt. Gọi là "sinh vật hình người" chứ không phải "người" là bởi hắn có thân hình vạm vỡ cao lớn phải ba mét là ít. Hắn để trần nửa thân trên, những thớ cơ cuồn cuộn với nước da màu đồng đỏ và đôi cánh thịt tựa như cánh của loài dơi gấp sau lưng hoàn toàn không phải đặc điểm của loài người, tuy vậy nó lại mang tới một loại mỹ cảm đầy bạo lực.

Nếu Dunkel ở đây lúc này, cậu sẽ nhận ra ngay rằng gã sinh vật này có nguồn ma lực và hơi tương tự với sinh vật kỳ lạ có hình dạng phụ nữ mà cậu từng tiêu diệt một thời gian trước, một loại hơi thở không thuộc về thế giới này nhưng lại có vài đặc điểm hình dạng giống với Á Nhân.

Gã sinh vật này chính là nguyên nhân Quy Giáp Long nổi điên.

Sâu trong trung tâm dãy Schildpatt, cũng chính là nơi đây, là khu vực quan trọng có sức ảnh hưởng to lớn tới kế hoạch về sau của giống loài hắn. Phải mất một thời gian dài ẩn mình dưới vỏ bọc con người để che giấu hiện diện khỏi thần linh, hắn mới tìm được nơi này. Nguồn sức mạnh to lớn có sức hấp dẫn trí mạng khiến hắn muốn độc chiếm nó hoàn toàn thay vì chia sẻ thông tin cho những đồng loại khác đang ẩn giấu trong xã hội loài người. chỉ là thời điểm lật bài vẫn chưa tới, không thể để người bản địa làm ảnh hưởng được. Do đó hắn đã khống chế Quy Giáp Long ngăn cản kẻ khác tiến vào trong Schildpatt, một mình lẳng lặng chờ đợi thời cơ chín mùi.

Hắn đã đợi được một thời gian rồi, mắt thấy chỉ vài ngày nữa là có thể độc chiếm sức mạnh to lớn bên dưới thung lũng này thì hôm nay lại xuất hiện một vài kẻ phá rối, cố tình xuất hiện ngay trên người Quy Giáp Long. Hắn không biết việc kẻ này tới đây có phải là trùng hợp hay không, nhưng đó đúng là một kẻ khó chơi, Quy Giáp Long mất đi lý trí không thể tự mình xử lý được, buộc hắn phải trực tiếp khống chế nó để xóa sổ nguy cơ.

Nhưng mà khó chơi mấy thì cũng chỉ tới đây thơi, thông qua đôi mắt của Quy Giáp Long, hắn đã nhìn thấy viễn cảnh đầu của kẻ xâm nhập bị xuyên thủng và nướng chín rồi, không có hứng để theo dõi tiếp. Mặc dù động tĩnh hôm nay có hơi lớn, sẽ khiến cho nhiều kẻ chú ý, tuy vậy, chỉ cần không phải là sinh vật tối thượng của thế giới này kéo tới, hắn tự tin mình có thể đối phó được, dẫu sao thì thời điểm độc chiếm sức mạnh cũng đã gần kề.

Nghĩ vậy, hắn chặt đứt liên kết với Quy Giáp Long, kết quả đã rõ, không cần phải tiếp tục điều khiển làm gì, cứ để nó thỏa thích tàn phá mọi thứ di chuyển trong tầm mắt như trước. Có điều trong khoảnh khắc liên kết bị ngắt, hắn đã nhìn thấy thiếu niên tóc trắng kia nhếch môi cười.

"Hả?"

Cảm thấy điều gì đó bất thường, gã sinh vật lập tức nối lại liên kết với Quy Giáp Long, nhưng không thể nào làm được, dù rõ ràng mấy giây trước hắn vẫn còn điều khiển được nó thông qua liên kết này.

Bất chợt, một tia ánh sáng chói mắt lóe lên từ chân trời phía xa, bay thẳng qua bên này với tốc độ không kém gì sét đánh, gã sinh vật ngay lập tức nghiêng đầu vừa vặn tránh đi, tia sáng chỉ có thể sượt qua mái tóc hắn rồi đâm xuyên vào lòng đất, để lại một cái lỗ cháy sém sâu hoắm tối đen và những sợi tóc bị cắt đứt rơi lả tả trong không khí.

"Đây là..."

Gã sinh vật nhíu mày, hắn nhận ra bản chất thật sự của tia sáng này, đó chính xác là tia năng lượng mà hắn đã thao túng Quy Giáp Long bắn ra để tiêu diệt kẻ xâm nhập tóc trắng.

"Sao nó lại bắn về hướng này?"

Đáp lại câu hỏi đó là một tiếng nổ thật lớn ngay phía trước mặt hắn chỉ vài trăm mét, một thứ gì đó vừa rơi xuống với tốc độ đủ nhanh và mạnh để tạo ra sức chấn động ngang một quả thiên thạch nhỏ.

"Tìm thấy rồi."

Trong luồn khói bụi mù mịt, âm thanh của một thiếu niên trẻ tuổi vọng ra từ giữa chiếc hố được tạo thành từ cú va chạm.