Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 157: (Hoàn)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 157:

Dịch Chi Xuân nói được làm được.

Đối với hắn mà nói, đây đã là kết cục đã được chú định từ trước, cũng là hình ảnh hắn đã tưởng tượng trong đầu vô số lần.

“Ta chỉ có thể giúp các ngươi mở ra con đường đi đến tầng trời Hoàng Tuyền, sau đó các ngươi phải tự mình đi. Ta sẽ không nói thêm gì nữa, các ngươi cũng không cần phải cứu vẫn mặt mũi gì cho ta ở trước mặt người đời, tội nghiệt của ta cũng không có gì không thể thừa nhận.”

Đối với loại đồ vật như thanh danh sống chết gì đó, Dịch Chi Xuân thật sự không hề đặt chúng nó ở trong lòng.

Chỉ bởi vì trong lòng cảm thấy không cam lòng mà thôi.

“Chu Trường Dung, ngươi phải cố gắng sống tiếp, sống cho tốt, sống cho đến một ngày thiên đạo không thể ngăn cản được ngươi!” Tại thời khắc bay lên trời, Dịch Chi Xuân hơi nghiêng đầu, hô to với Chu Trường Dung, “Ta sẽ hóa thân làm gió, hóa thân làm mưa, hòa vào thiên địa không cần luân hồi, chờ đợi một ngày thấy ngươi thành công phản kích thiên đạo.”

Đừng giống như hắn.

Rõ ràng muốn phản kháng, nhưng bất tri bất giác lại đi lên con đường giống với thiên đạo, tùy ý thao túng sống chết của người khác.

Hắn trở thành loại người mình chán ghét nhất, lại đã quá muộn.

Như vậy, mới không uổng công Thần Tàng liều mạng chờ đợi thời cơ ngươi xuất thế, không uổng công hắn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.

Chu Trường Dung lẳng lặng nhìn Dịch Chi Xuân, không đưa ra đáp án rõ ràng.

Nhưng hắn không trực tiếp phủ nhận cũng đã cho Dịch Chi Xuân một đáp án.

Dịch Chi Xuân chậm rãi nở nụ cười.

Hắn lúc này, dường như đột nhiên hiểu rõ tâm tình lúc trước Thần Tàng và Sư Hoàn Chân khi ra đi.

Việc mình làm không được, nếu biết trong tương lai vào một ngày nào đó sẽ có một người có thể làm được, dù chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết nhưng cuối cùng đó vẫn là một loại hi vọng.

Loại tâm trạng này, thật giống như người phàm biết bao?

Người phàm cũng sẽ thường muốn giao những việc mình không làm được cho những người khác, hoặc là bạn bè, hoặc là con cháu của mình, đời đời kiếp kiếp, cũng sẽ có ngày thành công.

Thật thú vị.

Thì ra khi đỉnh cấp tiên ma sắp chết, tâm tình cũng sẽ giống như người phàm. Những người tu hành bọn họ luôn mồm luôn miệng nói muốn rời khỏi phàm tục, nhưng thì ra tất cả mọi người vào khoảng khắc cuối cùng đều sẽ trăm sông đổ về một biển, vẫn mang tâm tình thuộc về người phàm.

Dịch Chi Xuân bật cười một tiếng, không biết là đang cười thế giới hoang đường hay là đang cười mình đáng thương.

Bóng người hắn đột nhiên biến mất, đảo mắt đã đến nơi biên giới giữa tầng trời Thị Phi và tầng trời Hoàng Tuyền.

Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu cộng thêm chín quỷ tinh vội vàng đuổi theo.

Khi Thái Sơn phủ quân đến, nơi biên giới này dằn vặt bọn họ đủ điều, trễ nãi không ít thời gian. Thế nhưng khi Dịch Chi Xuân đến, mấy người Chu Trường Dung rõ ràng cảm nhận được tử khí cùng âm khí nơi đây tựa như cũng trở nên khác với trước kia.

“Cũng chỉ là chết một lần thôi.”

Dịch Chi Xuân hoàn toàn sáp nhập thân thể vào bên trong vùng khí cực kì đậm đặc đó.

Rầm ——

Có khác nào sấm sét san bằng.

Toàn bộ cửu thiên thập giới, dường như cùng sinh ra một ý nghĩ.

Vô số đại năng, không nhịn được cùng hướng nhìn về phía tầng trời Hoàng Tuyền, tựa như không dám tin.

“Khí tức này… là… tầng trời Hoàng Tuyền?”

“Sinh thời bần đạo lại có thể nhìn thấy tầng trời Hoàng Tuyền mở ra sao?”

“Có phải lão hủ đang nằm mơ giữa ban ngày không?”



Yêu tộc, Ma tộc, Nhân tộc.

Còn có rất nhiều sinh linh, tuy bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà tâm trạng không hiểu sao lại đột nhiên bắt đầu trở nên suиɠ sướиɠ, cứ như một nan đề quấy nhiễu bọn họ nhiều năm đột nhiên được giải quyết vậy.

Tầng trời Hoàng Tuyền cai quản sinh tử luân hồi.

Đối với vô số sinh linh mà nói, đó chính là nơi bọn họ nhất định phải đến khi chết.

Nơi đó chứa đựng mọi sinh linh sau khi chết đi.

Mấy người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không hẹn cùng nhìn lên không trung.

Vô số tử khí cùng âm khí trong chớp mắt Dịch Chi Xuân ngã xuống, đảo mắt từ tử thành sinh, hóa thành sinh khí vô biên vô hạn.

Đúng rồi.

Bản thân tầng trời Hoàng Tuyền không chỉ đại biểu cho “tử vong”, tương tự nó cũng đại diện cho sinh mệnh mới bắt đầu.

Tầng trời Hoàng Tuyền như thế, sao có thể chỉ có tử khí mà không có sinh khí?

Lại thì ra, sinh khí cần phải có một quỷ tinh hàng thật giá thật làm vật dẫn mới có thể mở ra.

Vùng đất vốn hoang vu mênh mông ban đầu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng tỏa ra sức sống, chỉ trong chốc lát đã trở thành một vùng xanh biếc.

Mà Sư Vô Cữu đang bên tựa vào người Chu Trường Dung cũng được vô biên sinh khí bồi bổ, thể lực nhanh chóng khôi phục trở lại.

“Nhóc lừa đảo, mau nhìn Sổ Sinh Tử của ngươi!”

Chu Trường Dung nghe thấy Sư Vô Cữu kinh ngạc thốt lên, cúi đầu nhìn Sổ Sinh Tử trong tay mình.

Sổ Sinh Tử lập tức bộc phát ra kim quang lóa mắt, trong nháy mắt bao trùm cả Chu Trường Dung cùng chín quỷ tinh lại, dù Sư Vô Cữu có là Chuẩn Thánh thì cũng bị nguồn kim quang đó ngăn cách ra ngoài.

“Sư Vô Cữu, ngươi ở đây chờ ta.” Chu Trường Dung chỉ kịp hô lên một tiếng như thế, hắn và chín quỷ tinh giống như bị thứ gì đó cưỡng ép túm lên không trung, đối diện với sinh khí phía sau tầng trời Hoàng Tuyền.

Sổ Sinh Tử đột ngột trở nên nặng nề vô cùng.

Chu Trường Dung không thể không dùng hai tay cầm nó, nhưng vẫn khó có thể duy trì.

“Chủ nhân!” Chín quỷ tinh đồng thời thốt lên kinh ngạc, vội vàng tiến tới hỗ trợ.

Thế nhưng Sổ Sinh Tử vẫn càng ngày càng to, càng ngày càng to, to đến mức tất cả bọn họ đều không thể cầm nỗi, to đến mức có thể che trời, làm vô số người có thể thấy nó.

Bên trên Sổ Sinh Tử không ngừng hiện ra họ tên và mệnh số của mỗi một sinh linh.

Chỉ là những thứ đó chỉ có một mình Chu Trường Dung mới có thể thấy rõ, những người còn lại nếu cố chấp nhìn kĩ thì hai mắt sẽ đổ máu, rồi không dám nhìn thẳng nữa.

Sổ Sinh Tử chứa đựng số mệnh của vô số sinh linh trong khắp cửu thiên thập giới, giống như là trời, sao có thể để người thường dòm ngó?

Chu Trường Dung liếc mặt một cái đã nhìn thấy tên của Dịch Chi Xuân.

Chỉ là rất nhanh, cái tên Dịch Chi Xuân lập tức biến mất không còn tăm hơi, không hề để lại một chút vết tích nào.

Hắn đã hoàn thành sứ mệnh, hồn phi phách tán.

Trong lòng Chu Trường Dung sinh ra một luồng cảm xúc khó có thể dùng lời diễn tả.

Có lẽ bởi vì khi Dịch Chi Xuân còn sống hành động quá mức điên cuồng, mà khi hắn chết lại vô thanh vô tức đến thế, tương phản trước sau quá mãnh liệt làm Chu Trường Dung cảm thấy phải chăng mọi thứ chỉ là ảo cảnh.

Nhưng đây quả thật không phải ảo cảnh gì hết mà là sự thật.

Có một số việc, phát sinh trong thực tế còn hoang đường hơn nhiều so với bên trong ảo cảnh.

Bên dưới Sổ Sinh Tử to lớn, từ nơi sâu xa lập tức hạ xuống vô số công đức.

Từng chút rồi từng chút.

Phảng phất như hạ xuống một trận mưa ánh sáng.

Trận mưa công đức từ tầng trời Thị Phi rơi xuống tầng trời Tiêu Dao, rồi rơi xuống tầng trời Hồng Trần, sau đó chuyển đến Thế Gian.

Trời ban công đức.

Trời ban công đức!

Người trong cửu thiên thập giới sửng sốt.

Tầng trời Tiêu Dao.

“Yêu tộc thế nhưng cũng có một ngày được trời ban công đức?” Các trưởng lão trên dưới yêu tộc gần như không dám tin. Yêu tộc bọn họ bị thiên đạo vứt bỏ đã lâu, không ngờ bây giờ lại có thể được nhận công đức?

Mà công đức, đảo mắt đi vào bên trong cơ thể các ấu tể mới ra đời chưa thể khai sinh ra linh trí của yêu tộc bọn họ.

Cặp mắt vốn vẫn còn dại ra của các ấu tể trong nháy mắt trở nên linh động.

Linh trí đã mở, có thể tu hành!

Trên dưới yêu tộc nhất thời mừng như điên.

Niềm vui sướиɠ lớn đến mức ngăn cách bầu không khí ngột ngạt vì bên trong yêu tộc liên tiếp xuất hiện tộc nhân phát điên hại người trước đó.

“Trời phù hộ bộ tộc ta!”

“Trời phù hộ bộ tộc ta!”

“Bệ hạ, bệ hạ —— “

Vô số yêu tộc cùng nhau bái lễ về phía Cung Yêu Hoàng.

Đó mới là nơi công đức tụ hội.

Mà lúc này Ngọc Sương còn đang ở bên trong Đạo trường Phục Hy của tầng trời Hồng Trần, tất nhiên cũng được nhận rất nhiều công đức.

Lượng công đức đó rơi vào trong thân thể hắn, tựa hồ thân thể cũng trở nên ấm áp.

Hắn vốn là linh ngọc hoá hình.

Vị trí trái tim luôn rỗng tuếch ban đầu dường như nhiều thêm một thứ.

Dù không thể thay thế thạch tâm đã bị lấy đi của hắn, nhưng cũng có thể làm hắn cảm nhận được nhiều hơn cảm xúc.

“Tầng trời Hoàng Tuyền sắp mở!”

Nếu không thì sao thiên đạo lại ban xuống nhiều công đức như vậy?

Ngọc Sương quay đầu nhìn về phía Tịch Chu, đã thấy toàn bộ công đức đều tránh khỏi Tịch Chu.

“Chỉ là điềm báo mà thôi.”

Hai mắt Tịch Chu nhìn được càng nhiều hơn.

Hắn thấy công đức, lại không hề hâm mộ.

Con mắt của hắn vẫn luôn không nhúc nhích nhìn Sổ Sinh Tử hầu như không thể nào nhìn thẳng, khóe mắt đã mơ hồ xuất hiện máu.

“Đừng nhìn!” Ngọc Sương nhịn không được hô.

Tịch Chu lại không nhúc nhích.

“Nếu trời cao đã cho ta một cặp mắt như thế, hiện giờ không nhìn thì sẽ không có cơ hội được nhìn lại.” Sắc mặt Tịch Chu vô cùng tái nhợt, đợi sau khi Dịch Chi Xuân và mấy người Chu Trường Dung rời đi, hắn cũng không cần phải tiếp tục duy trì trận pháp trong Đạo trường Phục Hy nữa.

Mà khi trận pháp tản ra, sức mạnh của hắn cũng tiêu tán theo.

“Ngọc Sương, nhân tộc không cần Nhân Hoàng.” Tịch Chu từ tốn nói, “Ngoại trừ đại sự sinh tử. Nhân tộc không cần phải có một Nhân Hoàng giữ gìn Đạo trường Phục Hy, bảo vệ vận mệnh nhân tộc. Mỗi một nhân tộc đều phải học cách tự mình gánh chịu nhân quả cùng trách nhiệm của riêng mình. Đạo trường Phục Hy, cũng đã không còn công dụng trấn áp.”

Ngọc Sương không rõ, nhưng Tịch Chu đã nói xong điều mình muốn nói, sắc mặt lộ ra vẻ thoải mái.

Vui mừng cỡ nào.

Hắn là Nhân Hoàng cuối cùng.

Thiên đạo thanh toán thì sao hắn có thể thoát?

Hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Tóc Tịch Chu từng chút từng chút trở nên trắng xóa trước ánh mắt khϊếp sợ của Ngọc Sương, khuôn mặt cũng từng chút trở nên già nua.

Thiên nhân ngũ suy!

Ngọc Sương nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng lại không thể nói ra lời.

Nhân tộc.

Ha, nhân tộc!

Đại khái, vẫn có thể nhìn tới lúc tầng trời Hoàng Tuyền được mở ra hoàn toàn.

Tịch Chu tính toán thời gian một chút, cực kỳ thong dong.

Tầng trời Hồng Trần, Thế Gian.

“Mưa ánh sáng?”

“Đây là công đức trước đây sư phụ từng nhắc tới sao?”

“Chúng ta vậy mà cũng có?”

Vô số thần tu, quỷ tu, tiên tu, người phàm và tu sĩ đều đang đắm chìm trong trận mưa công đức.

Đặc biệt là nhóm các tu sĩ, càng được rất nhiều lợi ích.

Đương nhiên ba chị em Mai Lan là người nhận được nhiều công đức nhất.

Thế nhưng các nàng không thèm để ý đến những thứ đó.

Các nàng là quỷ hầu đã ký kết khế ước với Sổ Sinh Tử, đồng sinh cộng tử với Chu Trường Dung, chỉ là mưa công đức mà thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với các nàng.

Các nàng không muốn đi vào luân hồi, cần gì phải để ý?

“Mọi người kiên trì thêm một chút nữa.” Mai Lan nói với nhóm người phàm, “Trời ban công đức, chính là dấu hiệu cho thấy đại cát, chúng ta sắp khôi phục được cuộc sống yên tĩnh hòa bình rồi!”

Vẻ tuyệt vọng trên mặt nhóm người phàm cũng từ từ xuất hiện hy vọng.

Tuy bọn họ không hiểu hành động của các tiên nhân, nhưng bọn họ lại chân thực cảm thấy dưới trận mưa ánh sáng, cơ thể vốn uể oải yếu ớt ban đầu của họ lập tức khôi phục bình thường.

Quả nhiên là trời ban điềm lành!

Đây là quê hương của bọn họ, đây là vùng đất của bọn họ.

Tất cả những kẻ muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ khỏi quê hương mình, đều là kẻ thù của bọn họ!

Chu Trường Dung thử nhận một nắm.

Có một hạt công đức thuộc về Mai Hà.

Nàng ở Thế Gian cứu người phàm của cả một thành trấn, giúp bọn họ yên ổn an cư lạc nghiệp.

Có một hạt công đức thuộc về Mai Lan.

Nàng đánh lui một hóa thân tiên nhân nào đó phát điên, giúp một khu vực không đến nỗi bị khô cạn.

Cũng có không ít công đức thuộc về những tu sĩ Thế Gian.

Bọn họ cũng là những người đã ra sức ở Thế Gian, tất nhiên cũng nên có một phần.

Nhưng mà những công đức đó, đều nhờ Chu Trường Dung mà có, vì vậy lúc thiên đạo ban công đức, hiển nhiên cũng có một phần của Chu Trường Dung.

Thế nhưng càng nhiều công đức là đến từ việc “Xóa bỏ Dịch Chi Xuân”.

Hai người hắn và Sư Vô Cữu ở dưới Đạo trường Phục Hy nhọc nhằn khổ sở siêu độ vong hồn cũng chỉ góp nhặt được một chút ít công đức, tại thời điểm Thái Sơn phủ quân chết thì chúng cũng đã biến mất hầu như không còn.

Nhưng hôm nay, chỉ bởi vì loại trừ Dịch Chi Xuân, thế mà thiên đạo lại ban xuống nhiều công đức như vậy?

E là dù hắn và Sư Vô Cữu có cứu lại toàn bộ người trong cửu thiên thập giới thì cũng chỉ có thể đến thế.

Ở trong mắt thiên đạo, Dịch Chi Xuân là một nhân tố không ổn định, là kẻ cầm đầu thiếu chút nữa gây ra đại kiếp nạn diệt thế, là tội nhân thiếu chút nữa làm tầng trời Hoàng Tuyền không có cách nào mở ra.

Mà Chu Trường Dung là người “biến tất cả trở về quỹ đạo”, lại làm cho Dịch Chi Xuân cam tâm tình nguyện chịu chết, bởi vậy hiển nhiên hắn cũng là người nhận được nhiều công đức nhất.

Hoang đường cùng trào phúng.

Chu Trường Dung mở tay ra, nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi tan tất cả công đức.

Một hạt cũng không để lại.

Sổ Sinh Tử hơi lóe lên.

Vô số công đức đó hội tụ thành một dòng sông vàng óng, dưới sự dẫn dắt của Sổ Sinh Tử bắt đầu trở thành dáng vẻ một con đường.

Con đường công đức.

Con đường kia nhìn rất quen mắt, tương tự như lối đi lúc Thái sơn phủ quân hiến tế, chỉ là từ nhỏ thành to và kiên cố hơn rất nhiều, hoàn toàn không thể so với bây giờ.

Công đức trãi thành con đường, đương nhiên không dễ bị tiêu tan.

Mà con đường đó, nối thẳng đến nơi sâu xa nhất của tầng trời Hoàng Tuyền.

“Chủ nhân, chúng ta đi đi.”

Khoảng khắc chín quỷ tinh nhìn thấy con đường đó, trong đầu không chỉ hiện lên chuyện bọn họ sắp phải làm mà còn có ý nghĩa của con đường.

Con đường đó dẫn đến tầng trời Hoàng Tuyền.

Khi đến bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, có Chu Trường Dung, có chín quỷ tinh, phải cùng nhau hợp lực để làm tầng trời Hoàng Tuyền thừa nhận. Mà nhiệm vụ của quỷ tinh bọn họ là phải không tiếc tất cả giúp Chu Trường Dung trở thành chủ nhân tầng trời Hoàng Tuyền.

Vì thế, bọn họ phải hy sinh lúc mấu chốt.

Làm gì có chuyện, đều là quỷ tinh mà chỉ có một mình Dịch Chi Xuân phải hy sinh. Các quỷ tinh còn lại, tất nhiên cũng phải chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào.

Vì sao cố tình chỉ có người vận mệnh nhấp nhô thiên phú dị bẩm mới có thể trở thành quỷ tinh?

Bởi vì chỉ có người như vậy, sau khi trải qua vô số đau khổ, chết đi rồi mới có thể gánh vác trọng trách mở ra tầng trời Hoàng Tuyền. Linh hồn bình thường chưa từng được rèn luyện thì dù có mạnh mẽ đến đâu đi nữa nhưng sao có thể gánh chịu vô cùng vô tận yêu hận gút mắc bên trong tầng trời Hoàng Tuyền?

Chu Trường Dung quay đầu nhìn Sư Vô Cữu, cho Sư Vô Cữu một ánh mắt an tâm, chậm rãi bước lên con đường.

Quỷ tinh theo sát phía sau.

Sư Vô Cữu ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Khoảng cách giữa hắn và Chu Trường Dung cũng không quá xa.

Vậy mà ngay lúc này đây, hắn ở bên dưới nhìn Chu Trường Dung nhưng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Chu Trường Dung dường như rất xa.

Tầng trời Hoàng Tuyền, sẽ có dáng vẻ gì?

Không, không thể để hắn cứ đi như vậy.

“Rốt cuộc đời trước bản tọa đã tạo nghiệt gì? Thôi thôi thôi, trước lạ sau quen.” Sư Vô Cữu tức giận dậm chân, đảo mắt đã hóa thành một cây đao bích lục, thẳng tắp bay về phía Chu Trường Dung.

Làm Sư Vô Cữu, hắn không thế bước lên con đường đi vào tầng trời Hoàng Tuyền.

Nhưng làm đại đạo thánh binh, hắn có thể.

Chu Trường Dung bất thình lình bị Sư Vô Cữu đâm vào, theo bản năng cầm chuôi đao, quả thật không biết nên dùng biểu tình gì để bày tỏ cảm xúc của mình hiện giờ?

Hắn thật sự chỉ mới rời đi có một lúc mà thôi.

Lần thứ hai.

Ngày hôm nay, đây là lần thứ hai Sư Vô Cữu làm hắn giật mình.

“Cũng được.” Chu Trường Dung nắm chặt chuôi đao, cảm thấy không khác gì với đang cầm tay Sư Vô Cữu, “Vậy chúng ta đi cùng đi.”

Chín quỷ tinh yên lặng cúi đầu.

Tuy bọn họ đã quen, nhưng không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy mình bây giờ không nên xuất hiện ở đây.

Chủ nhân Chu Trường Dung của họ cái gì cũng tốt, nhưng mà mỗi khi ở cùng Sư Vô Cữu, sát thương gây ra cho bọn họ lại có hơi lớn.

Con đường nhìn như rất dài, nhưng trên thực tế cũng rất ngắn.

Bọn họ chỉ mới đi có vài bước, Chu Trường Dung đã lập tức cảm thấy bọn họ đang đưa thân vào một vùng đất vô biên vô hạn bóng tối.

Nặng nề.

Ngột ngạt.

Bi thương.

Rồi lại xen lẫn một ít niềm vui cùng suиɠ sướиɠ bé nhỏ không đáng kể.

Nhân sinh nhiều đau khổ, hồng trần thiếu vui vẻ.

Đây là nơi vô số sinh linh phải đi qua, để lại tất nhiên cũng là ký ức cả đời. Nhưng bên trong những ký ức đó, đa số đều là thống khổ.

Đây chính là tầng trời Hoàng Tuyền.

Ngột ngạt, nặng nề lại làm người ngóng trông, Tầng trời Hoàng Tuyền!

Chu Trường Dung nghe thấy âm thanh cuồng phong gào thét, nước sông lao nhanh.

Vù —— vù ——

Rầm —— rầm ——

Hết thảy đều biến mất bên trong bóng tối, phảng phất như trong đây cất giấu cự thú ăn thịt người, làm bọn họ khó rời đi nửa bước.

Khi bọn họ tới con đường này, mơ hồ cũng chiếu sáng lên một chút không gian.

“Chém chúng nó ra!”

Giọng nói Sư Vô Cữu trực tiếp truyền đến.

Hắn không thích nơi này.

Rất rất không thích.

Tầng trời Hoàng Tuyền, sao lại có dáng vẻ như vậy?

“Tất nhiên.” Chu Trường Dung nhẹ giọng đáp lại.

Hắn giơ cao đao lên, hướng về phía dòng sông đang gào thét, thẳng thừng chém xuống.

Tựa như có vô số âm thanh vang vọng bên tai.

“Ta không muốn quên, ta còn có thù lớn chưa trả —— “

“Cuộc đời ta quá đau khổ, kiếp sau ta không hy vọng tiếp tục làm người.”

“Uống nước Vong Xuyên, ta cũng không cần phải nhớ tới bất kì kẻ nào.”

“Ta hận —— ta hận —— “

“Kiếp sau chớ làm thân con gái, trăm năm sướиɠ khổ từ người.”



Ngay khoảng khắc Chu Trường Dung chém đứt dòng sông Vong Xuyên đang lưu thông bỗng có vô số âm hồn thoát ra ngoài, dồn dập bay về phía Chu Trường Dung.

“Không thể mở tầng trời Hoàng Tuyền ra.”

“Chúng ta không muốn quên —— “

“Ta không muốn đầu thai, ta không muốn!”



“Chủ nhân cẩn thận.”

Chúng quỷ tinh nhanh chóng bảo hộ xung quanh Chu Trường Dung, liều mạng ngăn cản các âm hồn.

Đó không phải âm hồn chân chính, mà là chấp niệm cùng ký ức của vô số sinh linh nơi đây để lại trong những năm tháng dài đằng đẵng.

Dùng lời giải thích của Tu Chân giới thì gọi là tâm ma.

Cửu thiên thập giới, tâm ma của vô số sinh linh!

Ở một đầu con đường, Sổ Sinh Tử chậm rãi bay lên.

Sư Vô Cữu cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ đang bài xích hắn, trực tiếp tách hắn ra khỏi Chu Trường Dung.

“Sư Vô Cữu, ta đi một lát sẽ về.”

“Nhóc lừa đảo!”

Lời còn chưa nói hết, Chu Trường Dung đã biến mất vào trong Sổ Sinh Tử.

“Sư công tử, trước tiên chúng ta không thể để những chấp niệm tâm ma đó chạm vào Sổ Sinh Tử.”

“Chủ nhân sẽ ra.”

“Chúng ta có dự cảm, đây là bước cuối cùng để mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.”

“Chủ nhân đang đi làm tầng trời Hoàng Tuyền thừa nhận!”



Chu Trường Dung giống như đưa thân vào một mảnh đất bao la.

Hắn không có thân thể của chính mình, thế nhưng lại có thể thấy được mọi thứ trên đời.

Hắn nhìn thấy bên trong tầng trời Tiêu Dao, vô số yêu tộc bởi vì ấu tể yêu tộc sinh ra linh trí mà hoan hô; nhìn thấy những vùng đất hoang vu bên trong tầng trời Thị Phi cũng bắt đầu sinh ra linh hoa dị thảo; nhìn thấy những người phàm bên trong tầng trời Hồng Trần bởi vì thân thể khôi phục mà sinh ra vô hạn niềm tin đối với cuộc sống; cũng nhìn thấy bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, chín quỷ tinh và Sư Vô Cữu đang xua tan những tâm ma chấp niệm.

Có vô số ký ức và hình ảnh cùng lúc vọt về phía hắn.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, có thể điều khiển bất kì vật gì.

Hắn chính là trời!

Là người thống trị vận mệnh của vô số sinh linh!

Thiên đạo thiếu hụt chính là luân hồi đại đạo.

Mà hắn, sẽ trở thành chủ nhân của tầng trời Hoàng Tuyền, sẽ trở thành một phần của thiên đạo.

Thiên đạo vô tình, thiên đạo lại có tình.

Nó bình đẳng đối xử mỗi một sinh linh.

Một bộ tộc nào đó quá mạnh mẽ, nó sẽ chèn ép bộ tộc đó.

Một bộ tộc nào đó quá nhỏ yếu, nó sẽ nâng đỡ bộ tộc đó.

Về phần cá thể sinh linh, đều là một phần của bộ tộc, chỉ là nó tác động đến vô số vật dẫn thiên cơ. Mà không ngừng thúc đẩy mỗi một vật dẫn như thế mới có thể làm cho thế giới ổn định vận chuyển bình thường.

Chu Trường Dung có thể bù đắp.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể một bước lên trời.

Hiến thân hợp đạo!

Không cần giống như các thánh nhân đạo tổ bị vây nhốt ở bên trong tầng trời Tạo Hóa, cũng không cần phải chịu phải bất kỳ cực khổ tu hành nào.

Thiên đạo có thiếu, mà Chu Trường Dung vừa vặn là người có thể bù đắp phần thiếu.

So với toàn bộ thế giới, một cá thể tu sĩ thật sự quá nhỏ bé.

Chuẩn Thánh cũng tốt, Thánh Nhân cũng được.

Đều là giun dế.

Thuận trời mà sinh, chính là thánh nhân.

Nghịch thiên mà sinh, chính là tội nhân.

Có Ma tổ muốn chống lại thiên đạo, cuối cùng Đạo tổ Hồng Quân hợp đạo, ma tộc bại lui.

Có hai tộc long phượng muốn xưng bá thế giới, cuối cùng nhân tộc quật khởi, yêu tộc tham sống sợ chết.

Có loài người dùng sức mạnh bộ tộc làm hại những sinh linh khác, vì vậy thiên đạo giáng đại kiếp nạn, tu sĩ tiên nhân nhân tộc đều gặp phải sát cơ.

So sánh với đó, Dịch Chi Xuân là chỉ một phần bên trong vô số vật dẫn, thoáng lệch khỏi quỹ đạo một chút rồi lại bị bẻ trở về làm một vật dẫn.

Không có hắn, vẫn còn có kẻ khác.

Đơn giản chỉ hơi hao phí về mặt thời gian mà thôi.

Chu Trường Dung lạnh lùng nhìn chăm chú tất cả.

Nhìn mỗi một sinh linh, mỗi một chủng tộc.

Nhìn bọn họ sinh sinh tử tử, không ngừng sinh sôi.

Không có gì mới dưới ánh mặt trời.

[Không có gì mới dưới ánh mặt trời: Những thứ chúng ta nhìn thấy hàng ngày đều đã được thực hiện trước đó, và những thứ đã tồn tại sẽ vẫn tồn tại trong tương lai. Lịch sử là một loại chu kỳ không ngừng và lặp đi lặp lại.]

Bây giờ tất cả những gì hắn trải nghiệm, vào thời kỳ thượng cổ cũng đã có người từng trải nghiệm, ở một tương lai một thời đại nào đó cũng sẽ có mới người tiếp tục có từng trải như thế.

Chẳng qua là thay đổi một lý do, thay đổi một dáng vẻ khác mà thôi.

Thiên đạo cố định, chưa bao giờ thay đổi.

Hắn chỉ ở bên cạnh mà quan sát.

Bên trong tầng trời Thị Phi, các quỷ tinh, còn có cả thanh đao bích lục chói mắt đằng kia, dường như có quan hệ nào đó với hắn.

Thế nhưng những rằng buộc đã từng sâu tận xương tủy kia, dường như vào lúc này đều đã biến mất.

Hắn nhìn bọn họ, trong lòng thế nhưng lại không sinh ra một tia gợn sóng.

Trên Sổ Sinh Tử, nơi những khế ước thuộc về bắt đầu điên cuồng chuyển động.

“Sư công tử, ta… ta cảm thấy liên lạc với chủ đang đứt đoạn từng chút từng chút một.”

“Ta là Quỷ Tinh Cửu Mệnh, sao có thể?”

“Sư công tử, có phải chủ nhân đã xảy ra vấn đề rồi không?”

Chín quỷ tinh đột nhiên đều trở nên cực kỳ mờ mịt.

Bọn họ đều là quỷ tinh của Chu Trường Dung, là nhờ hắn duy trì mới có thể giúp bọn họ tồn tại giống như người bình thường.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại cảm thấy vùng khế ước kiên định không gì có thể phá vỡ kia đã bị cắt đứt.

Sư Vô Cữu hóa thành hình người, nhìn tên mình trên Sổ Sinh Tử.

Nét chữ kia nhìn rất quen mắt.

Là chữ ký vào lần đầu hắn và Chu Trường Dung gặp gỡ, hắn bị Chu Trường Dung vừa dỗ vừa gạt ký xuống.

Nhưng bây giờ, cái tên đó đột nhiên bắt đầu phai nhạt.

Nhạt đến mức không thể nhìn thấy.

“Không được!” Sư Vô Cữu đột nhiên phản ứng lại, không kiêng dè cái gì tâm ma cái gì chấp niệm xung quanh nữa, nhào thẳng về phía Sổ Sinh Tử.

“Ta không muốn cắt đứt khế ước của ta!”

“Ta lại ký thêm một cái.”

“Ta ký thêm một cái nữa.”

Sư Vô Cữu cắt ngón tay, nhanh chóng viết đè lên chữ ký sắp biến mất trên mặt giấy của mình.

Máu tươi viết thành tên, cũng chỉ có thể thoáng dừng lại trong nháy mắt bên trên Sổ Sinh Tử.

Lại nhanh chóng trở nên phai nhạt.

Sư Vô Cữu viết một cái, viết hai cái, viết ba cái.

Từ khi hắn sinh ra tới nay, chưa bao giờ viết tên của mình nhiều đến thế. Đó không chỉ là tên, mà cũng là hy vọng duy nhất của hắn, là thứ duy nhất hắn có thể làm.

Chúng quỷ tinh không ai tới ngăn cản hắn.

Sư công tử, thật sự rất lợi hại.

Hắn viết rất nhiều rất nhiều, viết đến mức trên Sổ Sinh Tử đều là tên của hắn.

Mà tất cả những cái tên trên đó đều không thể lưu lại được bao lâu.

Trong lòng Sư Vô Cữu sinh ra vô hạn khủng hoảng.

Hắn nhớ tới lời Sùng Minh nói lúc trước, nhớ đến Dịch Chi Xuân, nhớ đến dáng vẻ khi Sư Hoàn Chân sắp chết.

Nhóc lừa đảo đâu?

Tại sao hắn và các quỷ tinh lại cắt đứt liên hệ? Tại sao tên viết trong khế ước trên Sổ Sinh Tử lại bắt đầu biến mất?

Lại phải mất đi hắn sao?

Không, không được.

Sư Vô Cữu quyết tâm.

Hắn không tin, hắn không tin!

Một trang tên không đủ, hắn lại viết thêm một trang khác.

Hai trang không đủ, hắn viết tràn ngập một quyển.

Sổ Sinh Tử thì có làm sao?

Cũng là đại đạo thánh binh, lẽ nào Sư Vô Cữu hắn sợ?!

Chu Trường Dung không chú ý tới tầm mắt mình đã dừng lại trên bóng người đang không ngừng viết tên mình lên Sổ Sinh Tử rất lâu.

Đây là đại đạo thánh binh hóa thành người, là dị số thiên địa.

Cần phải xóa đi mới đúng.

Chỉ cần một ý nghĩ, sẽ có vô số kiếp nạn hạ xuống, có thể xóa bỏ đại đạo thánh binh vốn không nên lưu lại thế giới này.

Hay hoặc là, trực tiếp nhốt hắn ở tầng trời Tạo Hóa, cho hắn ở cùng một chỗ với vô số thánh nhân đạo tổ, với các đại đạo thánh binh khác.

Trên đời, không cần thánh nhân.

Thiên đạo bù đắp, cũng không cần Sổ Sinh Tử, không cần đại đạo thánh binh!

Chỉ cần một ý nghĩ.

Cái gì Chuẩn Thánh, cái gì Thánh Nhân.

Đều là nói suông, đều là hư vọng!

Chu Trường Dung?

Chu Trường Dung là ai?

Đó chỉ là tên của một sinh linh, một ý thức vật dẫn phàm tục.

Không đáng để ý.

Tầng trời Tạo Hóa.

“Tầng trời Hoàng Tuyền sắp mở ra.” Một nữ thánh đuôi rắn hình người hơi mang theo sầu bi, “Thiên đạo bù đắp, chúng ta sẽ thế nào?”

“Sẽ trở thành truyền thuyết, sống mãi không được trở về.”

“Đây là may mắn của muôn dân, cũng là không may của chúng ta.”

“Không thể trở về cũng không sao.” Nữ thánh mình người đuôi rắn lấy ra một chiếc cẩm tú cầu, nhẹ giọng cười nói, “Chúng ta vốn đã vượt khỏi vị trí thiên đạo cai quản, bị vây nhốt bên trong tầng trời Tạo Hóa, không phải chúng ta không thể ra mà là chúng ta không muốn ra mà thôi.”

[cẩm tú cầu]

“Chỉ là, thiên đạo có hơi quá đáng.”

“Cần gì phải chia rẽ nhân duyên người ta?”

“Nữ Oa muội tử, ta nghĩ, ngươi không sử dụng được Cẩm Tú Cầu của mình rồi.”

“Thiên đạo tìm người này, chưa chắc đã đúng ý đâu.”

“Yêu tộc, nhân tộc, ma tộc, dù chúng ta đang bị nhốt, thì lúc thiên đạo không hoàn chỉnh, trái lại cũng xuất hiện mấy người có thể nhìn.”

Thiên đạo không thể trái?

Người tu hành bọn ho, lập ra vô số đạo thống, tranh đấu lẫn nhau, chẳng phải đều vì thoát khỏi sinh tử, khống lại vận mệnh của chính mình sao?

Bên trong mênh mông, bỗng có một giọng nói truyền ra.

“Chúng ta, rốt cuộc sẽ trở thành lịch sử.”

“Thả khán kim triều.”

▷ Thả khán kim triều

Mang ý để để được gọi là một anh hùng, là người có thể lập được thành tích thì điều đó phụ thuộc vào những con người của thời đại ngày nay.

“Xin nghe đạo tổ giáo huấn —— “

Tầng trời Hoàng Tuyền.

Một ý nghĩ là đã có thể xóa bỏ hắn.

Chỉ cần quên đi bản thân, bỏ qua yêu hận không liên quan, tất cả đều ——

Không, không đúng!

Sâu trong linh hồn Chu Trường Dung, có một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngươi là Chu Trường Dung!

Ai?

Là ai?

Bên trong mênh mông, dường như hắn nhìn thấy một người.

Một người không biết của bao nhiêu năm trước.

“Ta ở đây, để lại thân thể thánh nhân của ta, tạm thời bù đắp thiên đạo, trợ giúp mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.”

“Chỉ là, ta muốn trở lại.”

“Để lại đây một phân thân, một ý niệm của ta.”

“Ta muốn trở lại gặp một người.”

“Dù chỉ trong ngắn ngủi ba mươi năm, bốn mươi năm, thậm chí chỉ có một ngày, một canh giờ?”

“Ta muốn trở lại, gặp hắn một lúc.”

Người kia xoay người lại, xuyên qua thời gian, không gian, đối diện với Chu Trường Dung của không biết bao nhiêu năm sau, bốn mắt nhìn nhau.

Một trước một sau, hai người.

Cũng trong lúc đó đều cùng nói ra hai chữ.

“Nghịch thiên.”

Thể hồ quán đỉnh.

Vì sao phải hiến thân cho thiên đạo? Vì sao hắn nhất định phải đi con đường tất cả mọi người phải đi?

Hắn có thể làm càng tốt hơn thiên đạo!

Còn có một người, đang ngây ngốc không ngừng viết tên trên Sổ Sinh Tử, đang chờ hắn.

Ta.

Không phải thiên đạo.

Không phải tầng trời Hoàng Tuyền.

Ta là, Chu Trường Dung!

Một Chu Trường Dung đã từng là người phàm bình thường, sau đó là một tu sĩ bình thường, bây giờ là một quỷ tu bình thường!

“Nhân quả tái lập. Người tội nghiệt quấn thân, phạt —— “

Một giọng nói truyền rộng khắp cửu thiên thập giới.

Vang vọng âm vang.

Vọng thẳng vào lòng người.

Tầng trời Hồng Trần, tầng trời Tiêu Dao, tầng trời Thị Phi.

Tiên giới, yêu giới, ma giới, nhân gian.

Bên tai vô số phát yêu, tiên, ma phát điên đều cùng vang lên một giọng nói.

Con mắt của bọn họ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

“Rốt cuộc ta bị làm sao vậy?” Các tiên nhân vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được hết ký ức, đột nhiên phát hiện tu vi mình bắt đầu kịch liệt giảm xuống.

Tiên quân, Đại la kim tiên, Kim tiên, Thiên tiên, Địa tiên.

Kỳ Nguyên Anh, kỳ Kim Đan, kỳ Luyện Khí.

Không, không ——

Bọn họ rơi từ tiên giới.

Rơi vào thế gian.

Bọn họ dung hợp hoàn toàn với hóa thân ở Thế Gian.

Bắt đầu từ lúc này, tất cả tiên ma hóa thân ở Thế Gian, tất cả đều biến thành chân thân.

Toàn bộ tu vi, đều biến mất không còn một mống.

“Không, không —— “

“Ta sai rồi —— ta hối hận rồi —— “

“Nhân Hoàng, Nhân Hoàng bệ hạ, cứu ta.”

“Yêu Hoàng bệ hạ, ta biết sai rồi.”

“Hỏa Nhất đại nhân, ta…”

Bọn họ kêu rên, bọn họ thống khổ.

Bọn họ phải trả giá thật lớn cho sự lựa chọn của mình.

Ở bên trong đại kiếp nạn, những người tu hành nhanh nhất, những người tu hành phương pháp đến mức cao nhất, hầu như đều không thể lên tiếng.

Mà những người hơi hơi yếu hơn một chút, có một số hóa thành người phàm bệnh tật quấn thân, có một số biến thành chim bay cá nhảy hành động bất tiện, có một số hóa thành cây cỏ đá tảng.

Từ cao xuống thấp, từ mạnh về yếu.

Cũng chỉ là thoáng qua.

Mỗi một sinh linh đều là chúa tể của vùng trời này, tại sao có mạnh yếu? Tại sao có giàu nghèo?

“Thế mà thật sự làm được?”

“Nghịch thiên? Đúng là hạt giống tốt để tu đạo thống ma tu bọn ta, nhưng đáng tiếc, hắn chú định không thể lên tầng trời Tạo Hóa.”

“Chúng ta cứ sống yên ổn ở đây, nói không chừng sẽ có lúc được ra ngoài.”

Bên trong tầng trời Tạo Hóa, các thánh nhân đạo tổ đều cùng nhìn về phía mảnh đất xa xôi kia.

Nơi đó, là cố hương của bọn họ.



Nhóm người phàm khϊếp sợ nhìn nhóm các “tiên sư” vốn đang phát điên hại người kia đột ngột gào rống kêu to, nhưng bọn họ đã không còn năng lực dời non lấp biển.

Bọn họ trở nên già nua, trở nên gầy yếu.

Trở nên cực kỳ nhỏ yếu.

Những dị thú khủng bố khổng lồ, những yêu ma vô hình vô thể, liên tiếp biến thành mỗi một động vật có thể tùy ý thấy được, biến thành một vũng máu, một vệt đen.

Nhóm người phàm ngơ ngác nhìn, không dám tin.

“Ta… Chúng ta thắng.”

Không biết là ai, đột nhiên hô lên một câu như vậy.

Lập tức lời hoan hô như đào núi lấp bể.

“Mai tỷ tỷ, chúng ta thật sự làm được.”

“Mai cô nương, chủ nhân ngài, thật sự rất đáng gờm.”

“Quỷ tu phải không? Ta cũng muốn tu quỷ đạo.”

“Ha ha ha, ha ha ha ha.”

“Cha, mẹ, mọi người nhìn thấy không? Chúng ta thắng rồi.”

“Chúng ta có thể trùng kiến lại quốc gia của chúng ta, trùng kiến lại thôn trang của chúng ta.”

“Chúng ta thắng.”

Bọn họ thắng.

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được điều đó.

Vô số số mệnh, một lần nữa trở lại trên những người đó, từng chút rơi xuống Thế Gian, rơi xuống giới Tu Chân.

Khơi dậy vô số hi vọng.

Tất cả mọi người, vào đúng lúc này, đều nhìn thấy tương lai.

Tràn đầy hy vọng vào tương lai.

“Tầng trời Hoàng Tuyền mở ra, Tịch Chu!” Ngọc Sương vui vẻ không thôi, hắn nhìn người bên cạnh mình, “Chu Trường Dung thật sự làm được, hắn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, đại đạo sinh tử luân hồi được bù đắp, tất cả nhân quả đều được giáng xuống!”

Bên cạnh không một bóng người.

Giọng nói của Ngọc Sương im bặt đi.

Tên Sư Vô Cữu viết xuống, vững vàng giữ lại trên mỗi một trang giấy Sổ Sinh Tử.

Nháy mắt trôi qua.

Thời gian uống cạn một chén trà trôi qua.

Ba chữ “Sư Vô Cữu” không tiếp tục biến mất.

Nó vẫn còn trên Sổ Sinh Tử.

“Nhóc… Nhóc lừa đảo.”

Nước mắt Sư Vô Cữu chảy xuống.

Hắn không biết tại sao mình muốn khóc, cũng không biết hình tượng mình bây giờ rốt cuộc thế nào.

Hắn chỉ biết là, khủng hoảng như muốn nhấn chìm bản thân trong lòng đột nhiên biến mất không thấy.

“Ngươi về, ngươi trở về.”

Sư Vô Cữu biết, Chu Trường Dung sẽ trở về.

Ngay lúc này bên trong tầng trời Hoàng Tuyền đã hoàn toàn sáng rực.

Phần lớn số mệnh, từ nhân gian xông thẳng lên trời, bay vào tầng trời Hoàng Tuyền, chiếu sáng toàn bộ tầng trời.

Bầu không khí trầm trọng ngột ngạt kia bị quét đi sạch sành sanh.

“Chủ nhân thành công!”

“Thành công!”

Chúng quỷ tinh nhận ra.

Sư Vô Cữu nâng tay sờ cái tên mình viết bên trên Sổ Sinh Tử.

Chưa đυ.ng vào, tay hắn đã bị người nắm chặt.

Có một bàn tay vươn ra, viết xuống ba chữ trên Sổ Sinh Tử.

Chu Trường Dung.

Sư Vô Cữu quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh mình nhiều thêm một người.

“Lần này, nó sẽ không biến mất nữa.”

“Sư Vô Cữu, ta đã trở về.”

Tác giả có lời muốn nói:  Viết tới đây, chính truyện kết thúc.

Có một vài thứ, tôi sẽ viết ở bên trong ngoại truyện.

Chương này tôi đã viết từ lúc tan ca đến bây giờ, xóa xóa thêm thêm rất nhiều, cuối cùng tôi nghĩ, cứ như vậy đi.

Rất nhiều lời chưa nói hết sẽ để lại cho mọi người.

Editor: Hết chính truyện, hẹn mọi người ở ngoại truyện (´▽'ʃ♡ƪ)