Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 130

Chương 130:

Thời điểm Chu Trường Dung chết, linh hồn được hút vào bên trong Sổ Sinh Tử tu hành, hắn may mắn được chứng kiến rất nhiều chuyện xưa thuộc về tầng trời Hoàng Tuyền trước kia.

Thiên địa tự có quy tắc.

Tu sĩ tự có nhân quả.

Nhân gian tự có quỷ củ.

Đạo thống quỷ tu có thể một mình tạo ra tầng trời Hoàng Tuyền, nắm giữ Sổ Sinh Tử, thánh nhân, đạo tổ đều có thể tu hành tại đây, bản thân nó đã là một sự tồn tại cực kỳ đặc thù.

Trong 49 đạo trời, sinh tử đại đạo là đạo trời quan trọng nhất.

Hiển nhiên, điều đó cũng làm cho rất nhiều đại năng đạo thống bất mãn.

Dưới thánh nhân, sinh tử đều được ghi chép trên Sổ Sinh Tử.

Dù họ là thánh nhân tự có đệ tử của mình, tự có tộc nhân của mình.

Mà tất cả những điều đó, tất cả đều bị Sổ Sinh Tử quản lý thì sao bọn họ có thể cam chịu nghe theo?

Ở trong trí nhớ của Sổ Sinh Tử, Chu Trường Dung nhìn thấy từng có một Chuẩn Thánh ma giới chỉ bởi vì vị đệ tử nào đó mình yêu thương bị nhân quả phản phệ mà chết, đã lập tức lên đến tầng trời Hoàng Tuyền gây phiền phức.

“Ta tu hành ma đạo, vốn cần phải có tinh lực oán khí của người khác, đã vậy, vì sao đệ tử ta chỉ tu hành theo bản tâm của mình thì sao nó lại bị chú định phải chết? Mà chết thì cũng đã chết, nhưng bây giờ bản tọa muốn linh hồn của nó, giúp nó luân hồi chuyển kiếp, kiếp sau tiếp tục làm môn hạ của ta, vì sao bọn ngươi không cho?”

Thiên đạo bất nhân, xem vạn vật như chó rơm.

Dù tu sĩ ma đạo làm nhiều việc ác, có kẻ nhúng tay số mệnh nhân quả, có kẻ gϊếŧ vợ gϊếŧ con, có kẻ tự diệt cả nhà cũng như thường có thể lĩnh ngộ đại đạo tu hành thành thánh.

Vì vậy vị Chuẩn Thánh ma đạo đó nói chuyện rất tự tin ngông cuồng, hoàn toàn không cảm thấy đệ tử của mình có lỗi, bởi thế đến tầng trời Hoàng Tuyền tìm hồn phách đệ tử của mình nói năng cũng rất hùng hồn.

Mà Vô Thường đạo tổ cai quản sinh tử luân hồi ở tầng trời Hoàng Tuyền lại chẳng hề cho gã một lời giải thích.

Thánh nhân ra tay, thẳng thừng trừng trị ngay cả mạng chuẩn thánh cũng không giữ được.

Khi đối diện với một vệt nguyên thần hiếm hoi còn sót lại của Chuẩn Thánh ma giới, Đạo tổ đơn giản gọn gàng nói rằng.

“Không có gì đáng để chấp nhận hay không chấp nhận, nếu ngươi cho rằng thiên đạo cho phép ma đạo của ngươi dùng tính mạng của người khác để tu hành, như vậy quỷ đạo của ta cũng có thể dùng linh hồn của tu sĩ ma đạo ngươi tu hành đạo của chúng ta.”

“Nếu ngươi không chấp nhận, vậy ngay cả ngươi cũng đi theo thôi!”

Nếu ma đạo tiên đạo đều là đạo, vậy tất nhiên quỷ đạo cũng có thể thực hiện đại đạo sinh tử của mình.

Lời không phục, thế thì chiến.

Thắng bại tự có trời cao phán xét.

Tiếp đó, Đạo tổ lại nhắc nhở các môn hạ đệ tử của mình.

Chu Trường Dung cũng ghi nhớ lời của ngài rất kĩ.

“Nếu quỷ tu chúng ta theo đuổi sinh tử đại đạo, thần phật đầy trời, người dưới thánh nhân, chết đi sẽ phải đến tầng trời Hoàng Tuyền sinh tử đại đạo ảo diệu của chúng ta.”

“Nếu có kẻ muốn phản, thì đó chính là đang khiêu chiến với đạo ta.”

“Đại đạo tranh đấu, không chết không ngừng.”

“Nếu họ không phục, gϊếŧ là được.”

“Để bọn họ chết đi một lần thì mới biết được chân ý của sinh tử đại đạo ta!”

Lời Đạo tổ nói giống như một hồi chuông lớn, khai thông tất cả những điều nghi hoặc còn mơ mơ hồ hồ trong đầu Chu Trường Dung.

Quỷ tu muốn hưng khởi trở lại, muốn bù đắp lại bộ phận thiếu hụt của thiên đạo, muốn giải quyết hòa bình là điều không thể nào.

Bởi vì một khi nhân quả luân hồi được bù đắp, thế tất yếu sẽ có rất nhiều đại năng bị ảnh hưởng số mệnh.

Chu Trường Dung chết, cũng chỉ là một hồi mở đầu.

Muốn khống chế Sổ Sinh Tử, muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, đó vốn là con đường phải được xây bằng vô số mạng người.

Đó gọi là từ bất chưởng binh.

▷ Từ bất chưởng binh

Trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, ngoại trừ việc quan trọng là khách quan đối đãi với mỗi một sinh linh thì cũng phải biết duy trì uy nghiêm không thể mạo phạm của mình.

————————————————————

Sức lự của Diệu Pháp đạo cô dùng mắt trần cũng có thể thấy dần trở nên yếu ớt.

Tuy nàng không chết, nhưng mọi người đều biết, hiện giờ nàng cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi. Bị cướp số mệnh, đoạn một phần tuổi thọ, đợi đại kiếp nạn lần sau đến, nàng muốn bình yên vượt qua nào còn có dễ như xưa?

Như vậy, có khác nào Chu Trường Dung đang mượn tay thiên đạo gϊếŧ nàng.

Ngươi có thể chống lại Chu Trường Dung, thế ngươi có thể chống lại thiên đạo sao?

Chiêu này của Chu Trường Dung thật sự đã làm rất nhiều người kinh sợ.

Hắn không dùng cách đối phó với Thiên Huyền lão tổ lúc trước để đối phó với Diệu Pháp đạo cô.

Mặc dù một hơi gϊếŧ chết rất sảng khoái, nhưng trên thực tế chấn động dành cho những người đó không lớn, bởi vì Chu Trường Dung phải trả giá rất cao. Một đổi một, thật sự cũng chẳng làm bọn họ cảm thấy khủng bố bao nhiêu.

Mà bây giờ lại khác.

Lời Chu Trường Dung nói trước đó, bọn họ nghe rất rõ ràng.

Trên Sổ Sinh Tử sẽ hiện rõ cả cuộc đời của bọn họ, số mệnh an bài cho bọn họ bao nhiêu kiếp đều sẽ viết rất rõ ràng. Mà Chu Trường Dung biết được điều đó, chẳng khác nào biết được nhất cử nhất động của bọn họ.

Chỉ cần Chu Trường Dung muốn, chỉ cần nhẹ nhàng quẹt một đường bút ngang thay đổi mệnh số của họ thì sẽ mang đến cho bọn họ ảnh hưởng không thể nào đong đếm được.

Bốn chữ đại đạo thánh binh, nếu như trước đó vẫn chỉ là một cụm danh từ, thì hôm nay nó đã hoàn toàn trở thành ác mộng trong lòng bọn họ.

Tại sao trên thế giới lại có một vật như vậy?

Cướp vận khí của ngươi, đoạn sinh tử của người.

Sao thiên đạo lại cho phép một vật như vậy xuất hiện trong cửu thiên thập giới lại còn rơi vào trong tay Chu Trường Dung?

“Trì Trai phương trượng.” Chu Trường Dung quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình, cuộc đời của hắn cũng hiện rõ ràng trên Sổ Sinh Tử.

Chu Trường Dung xem xong, khẽ cười một tiếng, “Phương trượng thanh tu nhiều năm, trước khi gặp ta, thậm chí còn tu hành Bế Khẩu Thiền 1900 năm. Bây giờ, tâm huyết hủy diệt, không biết có đáng giá hay không?”

“A Di Đà Phật.” Trì Trai phương trượng hiện tại hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Chu Trường Dung, nhưng hắn lại không hề xin khoan dung. Nhân do chính hắn trồng, đương nhiên phải tự nhận quả vào hôm nay.

Việc đã đến nước này, Thiên Huyền đã chết, chỉ sợ Diệu Pháp cũng khó có thể vượt qua đợt thiên kiếp tiếp theo.

Mà hắn cũng phải tự gánh chịu một phần quả đắng của mình.

“Nếu như hôm nay lão nạp có được Sổ Sinh Tử, tất nhiên rất đáng giá. Không lấy được, tất nhiên là không đáng. Tranh mệnh với trời, vốn đã đi ngược lẽ trời. Chỉ là lão nạp không muốn từ bỏ một tia hi vọng nhỏ nhoi mà thôi. Bây giờ, sau khi thí chủ bị truy sát có được nhân duyên kỳ ngộ trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, có lẽ cũng là nhờ số mệnh cho phép.”

Nếu như không có bọn họ, có lẽ Chu Trường Dung cũng có thể trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, thế nhưng chờ đến lúc đó lại không biết phải dịch chuyển đến bao nhiêu năm sau. Thế nhưng bởi vì có bọn họ, cho nên ngược lại Chu Trường Dung có thể đột phá cực hạn.

Rốt cuộc, bọn họ là đau khổ thiên đạo đưa cho Chu Trường Dung hay là đá kê chân cho Chu Trường Dung, có ai nói rõ được đây?

“Phương trượng rất bình tĩnh.” Chu Trường Dung nở nụ cười một tiếng, “Mà thôi, bản thân ta chưa bao giờ bên trọng bên khinh.”

Không phải hắn không muốn buông tha bọn họ.

Mà là chuyện này nhất định phải có một dấu chấm hết.

Lúc trước ba người bọn họ làm Chu Trường Dung chết, bây giờ Chu Trường Dung đã trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, tất nhiên phải chặt đứt nhân quả lần này.

Đồng thời cũng phải chặt đứt suy nghĩ xằng bậy của ba người bọn họ.

Bọn họ và Sổ Sinh Tử vốn vô duyên.

Cưỡng ép theo đuổi, cuối cùng chỉ có thể gieo gió gặt bão.

Dứt lời, ở trên cuộc đời của Trì Trai phương trượng, Chu Trường Dung cũng vẽ lên một đường bút.

Giống như Diệu Pháp đạo cô, tước số mệnh, đoạn tuổi thọ.

Trong chớp mắt Chu Trường Dung động thủ, Trì Trai phương trượng cũng cảm nhận được đãi ngộ như Diệu Pháp.

Từ nơi sâu xa, giống như có một bàn tay khổng lồ đang thao túng vận mệnh của tất cả mọi người.

Mà Sổ Sinh Tử lại có thể làm bàn tay kia tồn tại nhẹ nhàng di chuyển trong chốc lát.

Là vậy sao?

Đây chính là đại đạo thánh binh!

Trong lòng Trì Trai phương trượng chỉ vừa sinh ra một ý nghĩ đã vội già nua đi rất nhiều.

Hai mắt Chu Trường Dung nhìn tới các đại năng xung quanh, tầm mắt những người này lập tức dời đi, nhất thời không dám động.

Đùa chắc.

Ngay cả nhân vật làm mưa làm gió như Diệu Pháp và Trì Trai cũng phải ăn quả thật đắng trong tay Chu Trường Dung thì sao bọn họ có thể đối phó lại?

Bọn họ chỉ là đến tham gia khuấy động không khí thôi, thấy tình thế không ổn thì chắc chắn sẽ lùi bước.

Hai cái “gai” to lớn nhất đã bị giải quyết, mấy người còn lại cũng tan đàn xẻ nghé.

Chu Trường Dung không đặt bọn họ ở trong mắt, mà bọn họ cũng không có thực lực đối phó Chu Trường Dung.

Sổ Sinh Tử đã bị Chu Trường Dung khống chế, trừ phi Chuẩn Thánh ra tay, nếu không sẽ không có ai làm gì được Chu Trường Dung.

Tình thế hoàn toàn nghịch chuyển.

Không biết Sư Vô Cữu đã thu liễm khí tức xuất hiện từ lúc nào, hắn đang cùng đứng ở bên cạnh mấy quỷ tinh lại không hề có dấu hiệu muốn nhúng tay.

Đây là sân nhà của Chu Trường Dung, bọn họ chỉ cần đứng ở một bên quan sát, không liên lụy đến Chu Trường Dung là được.

Chu Trường Dung thường cảm thấy có lỗi với Sư Vô Cữu vì phải ở cùng hắn mà kiềm nén lại bản thân, không thể gây dựng ra danh tiếng trong cửu thiên thập giới. Hào quang của Sư Vô Cữu hoàn toàn bị che giấu.

Mà chẳng phải Chu Trường Dung cũng là người bị mai một hay sao?

Dù không có Sổ Sinh Tử, với tài năng của hắn, trí óc của hắn cũng đã đủ để xông pha ra một mảnh trời trên thế giới. Thế nhưng bởi vì sự tồn tại của Sổ Sinh Tử, hắn không thể bái sư, không thể bước vào tông môn, không thể tùy tâm tùy ý kết bạn với người khác, tất cả đều phải tự dựa vào bản thân.

Mà hiện tại, người trong cửu thiên thập giới đã không thể tiếp tục xem thường Chu Trường Dung được nữa!

Sư Vô Cữu đứng ở một bên nhìn bóng lưng Chu Trường Dung, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười cùng rước quang vinh.

Đây mới là Chu Trường Dung hắn biết.

Có thể nhóc lừa đảo không phải người bình thường, hắn đã biết được điều đó từ khi bọn họ gặp gỡ lần đầu, bắt đầu từ lúc Chu Trường Dung dám lừa hắn, Sư Vô Cữu đã cảm nhận được rất sâu sắc.

Bây giờ, cũng đã tới lúc để những người khác cảm nhận sự lợi hại của Chu Trường Dung.

“Sư công tử.”

“Bái kiến Sư công tử.”

“Nhiều năm không gặp, Sư công tử ngài… có phải ngài là…”

Chúng quỷ tinh không phải chỉ chơi bời ngao du không đâu ngần ấy năm. Bây giờ lần thứ hai bọn họ gặp lại Sư Vô Cữu đã có thể cảm nhận được sự khác biệt rất rõ ràng trên người Sư Vô Cữu.

Nếu như nói trước đây Sư Vô Cữu là đại dương mênh mông đối với bọn họ, thì bây giờ Sư Vô Cữu lại là chân trời vô tận bọn họ không thể với tới.

Thực lực của Sư Vô Cữu, thế mà lại tăng lên?

Chẳng lẽ, Sư công tử đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh?

Đột nhiên chúng quỷ tinh nhớ tới loại dị động khác lạ trước đó, trong lòng càng chắc chắn.

Trước bọn họ đã từng hoài nghi, nhưng lại cảm thấy có lẽ không phải Sư công tử. Bởi vì Sư công tử đã tự phong ấn bản thân vào quan tài với Chu Trường Dung.

Thật không ngờ, đối với một số người mà nói, tăng tiến lên chuẩn thánh, có lẽ chỉ cần một lần phong ấn là đủ.

Cái này có thể tìm ai nói lí nổi chứ?

“Không sai.” Sư Vô Cữu khẽ gật đầu, vẻ mặt khá kiêu ngạo, “Thực lực của bản tọa đã có thể xung kích chuẩn thánh từ lâu rồi, bây giờ đã là hơi trễ.”

Chẳng qua trước đây là do Sư Vô Cữu không thể biết rõ nguồn gốc xuất thân của mình, vì vậy chậm chạp không có cách đột phá. Nhưng khi ở trong quan tài, hắn đã hiểu rõ quá khứ của mình, có hiểu biết rõ ràng về mình, cộng thêm chấn động đến từ cái chết của Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu cứ thế thuận lợi đột phá ngưỡng cửa chuẩn thánh.

Khác biệt giữa chuẩn thánh và tiên tôn đỉnh cấp, nhìn như chỉ có một đường, nhưng thực tế lại khác nhau một trời một vực.

Cứ dùng hiện tại mà so sánh.

Bằng thực lực và dung mạo của Sư Vô Cữu, dù hắn có tiết chế lại khí tức xuất hiện ở phía sau Chu Trường Dung thì theo lý mà nói hẳn cũng không thể không có cảm giác tồn tại mới đúng. Hơn nữa lần trước Sư Vô Cữu đã có một trận chiến thành danh, ai cũng biết yêu tộc xuất hiện một yêu tộc mạnh mẽ không thua gì Yêu Hoàng Ngọc Sương, lại còn đi cùng với Chu Trường Dung.

Nhưng bây giờ, dù Sư Vô Cữu đứng trực tiếp ở trước mắt các đại năng thì các đại năng lại giống như không hề phát hiện ra sự tồn tại của Sư Vô Cữu, đến ngay cả tầm mắt cũng không chếch về phía bên này một chút nào.

Là bởi vì Sư Vô Cữu không muốn bọn họ thấy mình.

Vì vậy những người đó, dù nhìn thấy Sư Vô Cữu cũng sẽ không ý thức được mình đang nhìn thấy hắn.

“Chúc mừng Sư công tử!”

“Sư công tử, ngài… ngài thật có liên quan đến Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sao?” Dầu gì Khổng Thư cũng xuất thân là yêu tộc, trước đây y không có cơ hội hỏi, bây giờ nhìn thấy Sư Vô Cữu cũng trở thành chuẩn thánh giống như Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, yêu tộc lại xuất hiện thêm một chuẩn thánh, sao y có thể không kích động trong lòng được?

“Thánh Yêu Hoàng Đại Đế Sư Hoàn Chân, cũng xem như là trưởng bối của bản tọa đi.” Sư Vô Cữu cũng không định nghĩa mối quan hệ giữa mình với Sư Hoàn Chân ra sao. Có thể nói hắn là pháp bảo của Sư Hoàn Chân, nhưng hắn lại có dung mạo và ký ức của Sư Hoàn Chân. Mà hắn và Sư Hoàn Chân lại là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau, nếu nói là cha con, vậy cũng không đúng lắm.

“Tốt quá!” Điều Khổng Thư để ý không phải cái đó, chỉ cần nghe thấy Sư Vô Cữu thừa nhận mình và Thánh Yêu Hoàng bệ hạ có quan hệ, y đã rất vui vẻ.

Nếu thật sự phải bàn, tộc Khổng Tước bọn họ và Sư Hoàn Chân cũng là thân thích huyết thống. Mà Sư Vô Cữu là hậu bối của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, như vậy tính ra cũng là thân thích của tộc Khổng Tước bọn họ.

Duyên phận trên thế giới chính là thứ kỳ diệu như vậy đấy.

Vốn ban đầu Khổng Thư cho rằng sau khi mình trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung, mối liên hệ với yêu tộc sẽ dần trở nên phai nhạt. Nhưng ai ngờ, không những không phai nhạt, trái lại còn đậm sâu hơn.

Bây giờ chủ nhân Chu Trường Dung đã là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, mà Sư Vô Cữu lại chính miệng thừa nhận có quan hệ với Thánh Yêu Hoàng, trở thành Chuẩn Thánh. Điều đó cũng mang ý nghĩa, tương lai yêu tộc bọn họ sẽ có hai ngọn núi dựa lưng thật lớn!

Bây giờ Khổng Thư cũng không cầu yêu tộc bọn họ hưng thịnh nhanh chóng, mà chỉ cầu có thể bình an tồn tại dưới thế công của cả hai bên nhân tộc và ma tộc là đủ, hiện giờ duy trì hòa bình giúp yêu tộc bọn họ có thời gian chậm rãi thay đổi là được.

“Đợi nhóc lừa đảo làm xong chuyện bên đó, chúng ta trở về tầng trời Tiêu Dao đi, ta cũng muốn đến Cung Yêu Hoàng nhìn xem.” Sư Vô Cữu có thể hiểu lòng ngưỡng mộ của yêu tộc đối với Sư Hoàn Chân.

Sư Hoàn Chân cũng rất xứng đáng là một tấm gương cho các yêu tộc hậu bối ngưỡng mộ.

Hắn trả giá vì yêu tộc, người bình thường còn lâu mới có thể tưởng tượng được.

Yêu tộc có được ngày hôm nay, không thể không kể công đến Sư Hoàn Chân.

Nếu bây giờ Sư Vô Cữu đã biết quá khứ, nhận quà tặng từ Sư Hoàn Chân, như vậy về tình về lý, Sư Vô Cữu cũng phải nhận một số trách nhiệm của yêu tộc.

Hơn nữa, lúc trước hai người Dịch Chi Xuân và Ngọc Sương cũng giúp hắn và nhóc lừa đảo rất nhiều, bây giờ nhóc lừa đảo đã khôi phục, bọn họ cũng phải tìm một cơ hội trở về ngay mặt nói lời cám ơn.

Có ân báo ân có thù báo thù.

Hiện giờ, khổ chủ Chu Trường Dung đã tự mình báo thù từ những người đó xong, chỉ còn ân, bọn họ cũng phải báo.

Bên phía Sư Vô Cữu và mấy quỷ tinh trò chuyện vui vẻ thì bên Chu Trường Dung cũng đã có quyết định của mình.

Trong khắp cửu thiên thập giới lúc này vẫn còn có rất nhiều người muốn đánh chủ ý lên Sổ Sinh Tử.

Nếu như không thể hiện thực lực của mình ra, chỉ sợ người muốn đến nhằm vào hắn sẽ càng ngày càng nhiều.

Trước đây Chu Trường Dung khiêm tốn, là vì hắn không đủ thực lực.

Nhưng bây giờ hắn đã khống chế được Sổ Sinh Tử bước đầu, có thể mượn sức mạnh của Sổ Sinh Tử để đối phó kẻ địch, mà Sư Vô Cữu cũng đã đạt tới vị trí chuẩn thánh.

Nói đơn giản, hiện giờ trong cửu thiên thập giới, người có thể làm cho hắn và Sư Vô Cữu đau đầu, hầu như chỉ có thêm trên đầu ngón tay.

Hiện tại, là thời điểm để bọn họ thể hiện!

“Ta là chủ nhân của Sổ Sinh Tử.”

Chu Trường Dung giang hai tay ra, Sổ Sinh Tử dựa theo giọng nói của hắn mà phập phồng, bảo vệ chặt chẽ ở bên cạnh hắn.

Mọi người nhìn hắn, trong lòng đều không hẹn mà cùng sinh ra một ý nghĩ.

Đó mới gọi là phong thái tiên gia.

Giọng nói của hắn nhờ sức mạnh của Sổ Sinh Tử trực tiếp truyền khắp cửu thiên thập giới.

Tầng trời Hồng Trần, tầng trời Tiêu Dao, tầng trời Thị Phi.

Tiên giới, Phật giới, Yêu giới, Linh giới, Ma giới, Thần giới.

Đều vang lên cùng một giọng nói.

Thậm chí ngay cả tầng trời Hoàng Tuyền luôn luôn phong tỏa kia, vào thời khắc đó cũng mơ hồ buông lỏng, dường như muốn hò hét trợ uy cho Chu Trường Dung.

Mấy người Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân không hẹn mà cùng nhìn lên không trung.

“Là giọng nói của Chu đạo hữu!”

“Chủ nhân của Sổ Sinh Tử, danh hiệu thật lợi hại nha.”

“Ha ha ha.”

Dịch Chi Xuân mỉm cười, bưng lên một ly rượu, vẩy lên trên mặt đất một cái, “Quả nhiên hắn vượt qua được.”

“Ông nội, khi ông gặp Chu Trường Dung, có phải đã từng nghĩ tới hắn sẽ là chủ nhân của Sổ Sinh Tử đúng không?”

“Đầu tiên là Chuẩn Thánh, sau đó là chủ nhân của Sổ Sinh Tử.”

“Điều này đối với yêu tộc ta mà nói, thật sự là một việc không thể nào tốt hơn.”

Ngọc Sương liên tục cảm thán với Ngọc Tư.

Bộ dạng hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bị đuổi gϊếŧ đến thoi thóp hãy còn như hôm qua, mà hiện giờ, hai người bọn họ đã phản kích từ nơi tuyệt địa.

Bắt đầu từ bây giờ, tên tuổi của hai người sẽ được lan truyền rộng khắp cửu thiên thập giới.

Quy Cửu sờ sờ mai rùa hầu như đã nát tan đến không còn một mống của mình, cười vô cùng thoải mái, “Phải thế phải thế, không uổng lúc trước ta sài hư nhiều mai rùa cỡ đó.”

Tế Tế có thể tìm thấy một chủ nhân như vậy, tiền đồ ngày sau của nó cũng không hề bị giới hạn.

Làm quỷ tu, thành tựu Phong Tế Tế đạt được sẽ rất có hạn.

Mà nay, cô đã thành tựu vô hạn.

Hắn với cương vị là sư phụ, tên tuổi cũng được thơm lây.

“Tất cả quỷ tu nghe hiệu lệnh ta, xem mở lại tầng trời Hoàng Tuyền là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.”

Thái Sơn phủ quân nghe đến đây, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Hắn cảm thấy khá xấu hổ.

Hẳn Chu Trường Dung được Sổ Sinh Tử lựa chọn không phải không có nguyên nhân. Bây giờ hắn đã là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, mà điều đầu tiên nghĩ lại là truyền thừa của đạo thống quỷ tu.

Quỷ tu muốn khôi phục vinh quang năm xưa, chắc chắn phải mở ra tầng trời Hoàng Tuyền mới được.

Chu Trường Dung có giác ngộ như thế, đồng thời còn nguyện ý đứng ra dùng thân phận chủ nhân của Sổ Sinh Tử để nói ra điều đó, không thể nghi ngờ đã cho các quỷ tu uống một viên thuốc an thần cực lớn.

Nhóm quỷ tu môn hạ của Thái Sơn phủ quân kích động muốn chết.

“Sổ Sinh Tử thật sự xuất hiện? Tin này không phải là giả!”

“Tốt quá, người lấy được Sổ Sinh Tử là quỷ tu chúng ta.”

“Chỉ cần tầng trời Hoàng Tuyền mở ra, chúng ta sẽ có tương lai.”

“Phủ quân, phủ quân, chủ nhân của Sổ Sinh Tử sẽ đến chỗ chúng ta sao?”



Hỏa Nhất chuẩn thánh hơi bất đắc dĩ đỡ trán.

“Mới sáng sớm, nhất định phải quấy rầy mộng đẹp của người khác đến vậy sao? Chủ nhân Sổ Sinh Tử này thật là bá đạo.”

Nói thì nói ghét bỏ như thế, nhưng trong mắt Hỏa Nhất chuẩn thánh vẫn mang theo ý cười.

Mà các ma tu ở tầng trời Thị Phi lại khá buồn bực.

“Mả tiên sư nhà nó, chủ nhân Sổ Sinh Tử muốn tuyên cáo thiên hạ thì liên quan gì đến tầng trời Thị Phi chúng ta chứ?”

Bên trong Thành Chiết Lộc, Hứa Ngạo ngồi đối diện với thằng con Hứa Lô nhà mình dạy dỗ nói.

“Ngươi nhìn Chu Trường Dung xem, rồi lại nhìn mình xem!”

Quả thực Hứa Lô rất cạn lời.

Làm cha còn không bắt được mấy người Chu Trường Dung, giờ còn đến chỗ hắn nói cái này làm gì?

“Sổ Sinh Tử đã thuộc về Chu Trường Dung ta. Nếu có ai tự tin vào tu vi bản thân muốn đến đây đánh lén ta, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ. Ta dùng tên Sổ Sinh Tử lập lời thề tại đây, nếu có kẻ lòng mang ác niệm muốn cướp đoạt Sổ Sinh Tử, phạt hắn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được làm người!”

Âm thanh vừa dứt, trên thân Sổ Sinh Tử thoáng hiện kim quang, trực tiếp đạt thành khế ước.

Tất cả mọi người trên khắp cửu thiên thập giới, hầu như trong cùng một khoảng khắc đều có thể cảm ứng được lời thề đã được thiên đạo thừa nhận.

Hiệu quả mạnh mẽ giống như “Đại hoành nguyện”.

▷ Đại hoành nguyện

Nếu như kẻ nào dám chống lại, Sổ Sinh Tử sẽ thực hiện trừng phạt.

Đó không phải lời đe dọa, mà là sự thật.

Các đại năng vốn ban đầu còn muốn rục rà rục rịch, giờ khắc này tâm tư gì đó cũng đã bị dập tắt hoàn hoàn triệt để.

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ làm người.

Lời này không phải nói đùa.

Trừ phi bản thật thật sự có khả năng trở thành thánh nhân, nếu không sẽ luôn có một ngày bọn họ chết đi.

Kiếp này chết đi, nếu như có cơ duyên, nói không chừng kiếp sau vẫn còn có thể trở lại tiên đạo.

Nhưng nếu như bị chủ nhân Sổ Sinh Tử nhìn chằm chằm, trừng phạt vĩnh viễn không bao giờ được làm người, trên cơ bản bọn họ cũng phải chào tạm biệt con đường tu tiên.

Năm đó vào thời điểm tầng trời Hoàng Tuyền rộng mở, Sổ Sinh Tử tồn tại, cửu thiên thập giới thần phật đầy trời, có ai dám tùy tiện làm phiền số mệnh thế gian?

Thanh danh Sổ Sinh Tử vang dội, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chủng tộc dẫm vào vết xe đổ.

“Còn chưa thành thánh mà Chu Trường Dung đã khí phách đến thế, thật sự là… là…”

Tâm tính cùng can đảm, quả thực làm người không còn lời nào để nói.

Quản nhiên người không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng chỉ có kinh người.

Số mệnh của đạo thống quỷ tu như vậy mà vẫn có thể nuôi dưỡng ra một nhân vật như thế?

Tại cửu thiên thập giới, có một chân lý rất mộc mạc đơn giản.

Nắm đấm của người nào mạnh thì người đó là lão đại.

Mà Chu Trường Dung hiện tại, chính là người có nắm đấm cứng nhất.

Bây giờ người có thể ngăn cản hắn, chỉ có chuẩn thánh với các thánh nhân đạo tổ đã đi vào tầng trời Tạo Hóa mà thôi.

Còn bây giờ, không có ai đến ngăn cản hắn.

Nói tới đây, mới xem như đã cắt đứt hậu hoạn.

“Xem ra chư vị đạo hữu đã không muốn nói gì khác rồi.” Chu Trường Dung quét mắt nhìn trên sân một vòng, từ tốn nói, “Vậy ta cũng không tiễn.”

Ý là bắt đầu đuổi khách.

Mà những tu sĩ trên sân không những không tức giận mà ngược lại người nào người đó cũng rất vui vẻ.

Vốn lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Chu Trường Dung sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần bị tước số mệnh từ lâu. Ai ngờ, Chu Trường Dung lại không hề có một phần địch ý nào với bọn họ, thử hỏi coi sao bọn họ có thể không vui?

“Tương lai chắc chắn tại hạ sẽ mang theo lễ vật đến chúc mừng.”

“Nếu đạo quân tổ chức đại điển, quyết không ngại khó, dù phải vượt núi đao biển lửa, chắc chắn ta sẽ đến.”

“Đa tạ đạo quân.”



Mọi người dồn dập bày tỏ tấm lòng với Chu Trường Dung.

Bây giờ Sổ Sinh Tử đã nhận chủ, điều đó cũng mang ý nghĩa, Chu Trường Dung ngày sau tiền đồ vô hạn, nói không chừng tương lai sẽ là thánh nhân. Bây giờ trần ai lạc định, bọn họ cũng sẽ không keo kiệt bày tỏ thiện ý của mình.

Nói cực đoan hơn một chút, sau này nếu bọn họ không may chết đi, phải vào luân hồi, dù không thể giao hảo với chủ nhân của Sổ Sinh Tử, nhưng ít nhất cũng không thể đắc tội quá ghê, nếu không đợi đến lúc bị xử làm trâu làm ngựa thì mới gọi là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng nghe.

Đảo mắt, đám người lập tức biến mất sạch sẽ.

Chắc chắn thanh danh và thực lực của Chu Trường Dung cũng sẽ thông qua miệng những người đó, lan truyền khắp cửu thiên thập giới.

Ngàn năm hành đạo không người nghe.

Nhất cử thành danh thiên hạ biết.

Trời ơi, chương này Vô Thường đạo tổ với Chu Trường Dung ngầu xỉu luôn ☜(゚ヮ゚☜)