"Dương Hằng? Sao lại ngẩn ra đó thế?"
Dương Hằng đột ngột mở to mắt, trước mặt hắn là hình bóng cao lớn của bố mẹ.
Bởi vì lúc này, hắn chỉ cao đến eo của họ thôi.
Dương Hằng, cậu bé tám tuổi.
Sắp được cùng gia đình đi chơi du thuyền.
Hắn nhướng mày, xoa xoa thái dương.
Lạ thật, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút lạ lẫm
với hiện tại nhỉ.
Nhìn cái điệu bộ của Dương Hằng, cha cười phá lên, giọng nói ngả ngớn.
"Ha ha, nhìn con như ông cụ non ấy."
"Cái anh này! Chẳng biết giữ thể diện gì cả.
Con nó háo hức về chuyến đi đấy!"
"Được rồi.
Được rồi! Anh không trêu nữa là được chứ gì."
Nhìn cảnh hai người nói chuyện vui vẻ với nhau.
Trong lòng của Dương Hằng như là bị sưởi ấm.
Hắn không biết tại sao lại như thế này, nhưng hắn không chán ghét cảm giác đó.
"Được rồi, đi thôi, không thì sẽ muộn mất."
Dương Hằng được cha mẹ dắt tay hai bên đi lên du thuyền.
Hắn há hốc mồm trước sự to lớn của nó, từ trước đến giờ hăn chưa từng thấy xon thuyền nào to như vậy.
Chỉ có một con thuyền thôi mà có một đống người, thuyền thù rộng mênh mang, còn có cả khu vui chơi và bể bơi nữa.
Dương Hằng rất vui vẻ, chơi đến tận hứng.
Chỉ khi cha mẹ gọi hắn trở lại ăn trưa hắn mới ngừng được.
Bữa trưa cũng đặc sắc không kém, hàng đống đồ ăn được trình bày đẹp mắt ra đĩa, hắn chưa từng thấy những món như thế bao giờ, ăn lại còn rất ngon nữa.
Cứ như thế ăn và chơi bời suốt cả một ngày dài.
Buổi tối, Dương Hằng đi ra bên ngoài ngồi ngắm trời đêm.
Cha mẹ vẫn đang ở bên trong bàn chuyện làm ăn.
Bởi vì chuyến đi chơi này cũng tụ tập rất nhiều người giàu có và giới thượng lưu nên đây cũng là cơ hội cho bọn họ bàn chuyện hợp tác.
Những cái đó hắn lại không hứng thú, thế là chạy ra đây.
Đột nhiên, Dương Hằng thấy từ đằng xa có một đám thiếu niên đang lúi húi tụ tập với nhau.
Hơn nữa còn hút thuốc nữa.
Trong suy nghĩ của hắn, hút thuốc chỉ dành cho người lớn thôi, mấy người này đang làm gì vậy?
Sau đó, đám thiếu niên tụ tập đi đâu đó.
Một phần vì tò mò, một phần vì đang buồn chán, Dương Hằng cũng lén bám theo.
Cả đám đi xuống dưới du thuyền, bào trong một khu vực rất nhiều máy móc đang vận hành, bắt đầu phá phách.
"Này, mấy người không nên làm thế này!"
— QUẢNG CÁO —
Dương Hằng nhảy ra can ngăn.
Nhưng than hình tám tuổi của hắn nhìn quá nhỏ bé so với đám thiếu niên 14, 15 tuổi kia.
Chúng nhìn nhau một giây sau đó cười phá lên, như là tìm được món đồ chơi mới, cả bọn vây quanh Dương Hằng.
Mà vào giờ phút này, kì lạ thay hắn lại không thấy sợ hãi hay hoang mang chút nào, giống như đã trải qua tình huống kiểu này rất nhiều lần vậy.
Đám thiếu niên xông lên, chúng cứ nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc bắt nạt như bao cuộc bắt nạt khác.
Nhưng "con mồi" trong mắt chúng nó lại cũng lao lên.
Dương Hằng nhắm thẳng kẻ lớn tuổi nhất, là dẫn đầu của đám này mà đánh thẳng vào.
Những đòn công kích cay độc không giống như xuất phát từ một đứa trẻ tám tuổi khiến cho đám thiếu niên kêu trời kêu đất.
Một đánh một đám quần ẩu với nhau rất lâu, cho đến khi người lớn phát hiện, kéo hai phe ra.
Đám thiếu niên tràn đầy thương tích, thâm mắt tím tay, còn Dương Hằng chỉ bị xây xát nhẹ, cái đầu được mẹ trải chuốt gọn gàng buổi sáng giờ rối như tổ quạ.
Một cuộc tranh cãi gay gắt nổ ra giữa các bậc phụ huynh, kết thúc bằng việc dọa kiện nhau, hẹn nhau trên tòa án.
Trên chuyến xe đi về nhà.
Dương Hằng có chút chột dạ liếc nhìn hai vị thân sinh, mãi sau mới dám lí nhí hỏi nhỏ.
"Hai người...!không giận con à?""
"Giận? Sao phải giận, đánh nhau hồi trước cha cũng đánh nhiều rồi! Mà lại một mình đánh một đám! Ha ha, cha không biết con lại lợi hại như thế đấy!"
"Bậy.
Đừng có dạy hư con.
Cha mẹ không mắng bởi vì Dương Hằng nhà ta chắc chắn sẽ không vô cớ đánh nhau, phải không?"
"Hừ, nhìn mặt của thằng cha kia mà thấy ghét.
Tưởng có tí quyền mà ngon à? Đã kiện thì kiện, chúng ta cũng không sợ.
Rõ ràng là đám nhõi con kia phá phách."
"Thôi, đừng nói bậy trước mặt con, nó lại học theo."
"Được rồi được rồi..."
Vài ngày sau, cuộc tố cáo diễn ra.
Khi mà nhà bên kia đang nói liên mồm, nước bọt văng tứ tung.
Dương Hằng tung ra một đòn chí mạng, đó là một chiếc video quay cảnh đám thiếu niên bất lương đang phá hoại.
Mà theo lời của người phân tích thì làm như vậy cực kì nguy hiểm, có thể khiến du thuyền xảy ra vấn đề.
Lần này, đã không phải riêng ân oán giữa hai nhà với nhau nữa rồi, mà còn là sự tham gia của những người khách trên chuyến tàu.
Phụ huynh của đám bất lương thì quyền lực thật, nhưng không chịu nổi sức ép từ nhiều phía như vậy.
Cuối cùng phải chịu thua.
Từ đó, nhà Dương Hằng đi lên như diều gặp gió.
Cha mẹ làm ăn ngày càng phát đạt, hắn nhận được sự ngưỡng mộ từ mấy người cùng trang lứa.
Điều khiến cho một đứa trẻ có thể khoe khoang cả ngày.
Trong một ngày bình thường.
Dương Hằng thấy được một cậu bé nhỏ tuổi hơn mình, giống như người nước ngoài đang bị chó dữ tấn công.
Hắn đánh đuổi chó dữ, cứu cậu bé đó.
Cậu ta bảo tên mình là Lusca, mới chuyển đến đây.
Lusca từ đó đi sau Dương Hằng, trở thành đàn em của hắn.
Năm hắn lên trung học, trong lúc đang đi quanh trường với Lusca.
Hắn đã gặp được một người con gái ngoại quốc với mái tóc vàng kim óng ánh đang chơi thể thao.
Tình cảm sét đánh mãnh liệt đến, hắn cảm tưởng rằng đã gặp được chân ái của đời mình, bắt đầu hành trình theo đuổi cô.
Quân chủ từ bé đến lớn chưa từng nói chuyện yêu đương - Dương Hằng kết hợp với quân sư chuyên xúi dại cộng chưa có một mối tình vắt vai - Lusca, biến con đường theo đuổi chân ái từ đường trải đầy gai thành đường tới địa ngục.
Ba năm trung học thất bại với một mối tình, hắn vẫn quyết tâm theo cô vào đại học.
Biết cô thích chơi thể thao, hắn cũng lao đầu vào tập luyện thể thao.
Không thể ngờ thiên phú của Dương Hằng với bộ môn này không tệ, tiến bộ rất nhanh, thậm chí còn được sát cánh bên cạnh cô gái ấy.
Chỉ là mối quan hệ giữa hai người mới thật sự tiến thêm một bước khi cô nhìn thấy hắn cứu một người lớn tuổi khỏi một đám cướp giật, dù cho chúng có dao mà hắn chỉ có tay không.
Hai người bắt đầu thân thiết trong thời đại học.
Cho đến khi ra trường, Dương Hằng trở thành một người cảnh sát, cô trở thành một vận động viên chuyên nghiệp.
Cả hai bước tới nhau thành một đôi.
— QUẢNG CÁO —
Trong thời gian thi hành nhiệm vụ, hắn phá tan một đường dây tà giáo, mê tín dị đoan.
Dù quá trình có khúc chiết nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn và đồng đội cũng thành công cứu ra rất nhiều người, trong đó có những người phụ nữ bị bắt cóc hoặc lừa bán.
Thăng chức nhanh chóng.
Năm hai mươi tám tuổi, cô và hắn tiến tới hôn nhân.
Tất cả đã được chuẩn bị sẵn.
Cha mẹ tổ chức một đám cưới lớn ở khách sạn cao cấp, mời rất nhiều nhân vật từ giới thượng lưu bởi vì cha mẹ hắn hiện tại cũng là người quyền cao chức trọng.
"Đám cưới của một viên cảnh sát thôi mà hai người làm lớn vậy."
Cha khoách vai mẹ, tươi cười nói.
"Nhưng nó là con trai của hai người này là đủ."
Hắn chỉ có thể cười khổ, nhìn về phía người bên cạnh mình, cô ấy vẫn đẹp hệt như lúc đầu tiên hai người gặp mặt.
"Hai đứa đẹp đôi lắm."
Cha mẹ rời đi, Dương Hằng nắm tay cô, cười hạnh phúc.
Đêm trước ngày cưới.
Hắn ngồi ngoài ban công, nhìn ngắm bầu trời đêm.
Dương Hằng không giống như bình thường, không có vui vẻ hạnh phúc, hắn bây giờ tĩnh lặng, có chút đượm buồn, không bỏ, day dứt.
Hắn gần như ngồi đấy cả đêm, mặc cho gió trời đã thổi vạt áo xốc xếch, hắn vẫn ngồi lặng tại đó.
Từ đằng sau, tiếng bước chân vang lên.
Người con gái đó, Lusca, cha mẹ hắn.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Dương Hằng đứng dậy, sắc mặt hoang mang.
Mẹ hắn là người mở miệng đầu tiên.
"Dương Hằng, không sao đâu con."
Tiếp theo là cha hắn.
"Dương Hằng, con không làm sai, cũng không cần phải xin lỗi."
Lusca tiếp lời, miệng cười lớn.
"Anh Dương Hằng, kiếp sau em vẫn sẽ đi theo anh."
Cuối cùng là cô ấy, giờ phút này hắn mới phát hiện ra.
Mười mấy năm trời hắn chưa từng nhìn thẳng vào mặt cô.
Đó là Selina, cô nhẹ nhàng nói.
"Dương Hằng, anh có thể tỉnh lại rồi."
— QUẢNG CÁO —
Hắn có muôn vàn những điều muốn nói, nhưng toát ra từ cổ họng chỉ là từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Nước mắt chảy ra thành từng dòng không sao ngừng được.
Cha mẹ hắn dắt tay nhau, tay còn lại đặt lên đầu hắn.
"Từng có một người nói rằng, con người ta chỉ thật sự chết đi khi không còn ai nhớ đến họ nữa.
Miễn là con còn nhớ, cha mẹ vẫn luôn sống ở đây."
Cả hai cùng chỉ vào trái tim của Dương Hằng.
Sau đó đi ra đằng sau hắn.
"Bảo trọng, con trai."
Lusca tiến đến, cậu ôm chặt lấy hắn.
"You are my Kamen Rider.
Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn là người hùng của em."
Cậu cũng chạy ra đằng sau.
Selina là người cuối cùng, cô không nói gì cả, chỉ nhún chân hôn hắn một nhát.
Sau đó cũng đi ra đằng sau.
Dương Hằng quay đầu lại, không có ai ở đó cả, tựa hồ từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn trong căn phòng này.
Ánh dương bình minh bắt đầu ló dạng.
Dương Hằng không còn rơi nước mắt nữa.
Hắn nói nhỏ, nở một nụ cười ấm áp.
"Cảm ơn, mọi người."
Thế giới bắt đầu tan biến, xung quanh Dương Hàng là một khoảng hư vô rộng không thấy hạn cuối, trước mặt hắn là một khối lập phương đang xoay chuyển.
"Hoàn thành ước mơ, bù đắp tiếc nuối của ta sao?"
Không có âm thanh nào đáp lại, nhưng hắn đã biết được câu trả lời.
"Ảo ảnh dù có đẹp đẽ vẫn chỉ là ảo ảnh.
Cảm ơn ngươi, nhưng nó chỉ nên giữ trong đầu như một kí ức quý giá mà không phải trầm mê trong đó."
"Trở về đi, ở bên kia...!vẫn có người mà ta muốn bảo bệ.".