“Vậy cháu gọi điện cho bạn trai.”
Lão thái thái hiển nhiên không tin.
Nghe lời này, Bùi Doãn Ca chỉ cười nhẹ.
Đôi mắt cô trong veo đến mê người, “Lão thái thái, anh ấy đang đi công tác.”
……
Lão thái thái không thuận theo không buông tha, Bùi Doãn Ca đành phải trước dẫn người vào một tiệm cà phê.
Lúc lão thái thái đang đẩy mạnh tiêu thụ cháu trai của chính mình rất hăng say, Bùi Doãn Ca đang nhìn xung quanh chợt thoáng qua thân ảnh ở cửa.
Cô bỗng nhiên đứng lên, “Lão thái thái, bà ngồi trước, đợi cháu một chút.”
“Chờ đã, ta còn chưa cho cháu xem ảnh chụp cháu trai của ta đâu!”
Lão thái thái mới vừa mở album ra, liền nhìn thấy Bùi Doãn Ca trực tiếp đi ra ngoài.
Cửa.
Một đứa trẻ ăn mặc như một vương tử, ngồi ăn kẹo, đếm xe chạy qua.
Cảm giác được sau lưng có tiếng động, đứa trẻ quay đầu thấy rõ người đang đi đến, hai mắt sáng ngời!
“Chị!”
“Tiểu bảo bối, anh trai em có ở đây không?”
Đứa trẻ vô tình liếc qua nhà ăn cách đó không xa, lại điên cuồng lắc đầu.
Không, nó không có anh trai.
Bùi Doãn Ca thấy vậy, cười đến càng thêm sáng lạn.
Cô cong lưng, dỗ dành nói, “Nào, đi với chị.”
Bùi Doãn Ca và đứa trẻ vừa rời đi, người đàn ông vừa nhận xong cuộc gọi của lão phu nhân, trở về nơi đứa trẻ đứng.
“Tằng Húc, Tiểu Mặc đâu?”
Nghe thấy ngữ điệu lạnh lẽo của anh, Tằng trợ lý khẽ run một cái.
“Vừa rồi tiểu thiếu gia không cho tôi đi theo.”
……
Quán cà phê.
Lúc lão thái thái đang sốt ruột, Bùi Doãn Ca có phải lén chạy rồi không, lại thấy thân ảnh kia đã trở lại.
Chẳng qua, còn nắm tay một đứa trẻ.
“Đây là……”
Lão thái thái nhíu mày chần chờ, còn chưa nói xong, đã bị Bùi Doãn Ca đánh gãy.
Cô tươi cười, ngồi xổm xuống hôn đứa trẻ một cái.
“Con trai cháu.”
Đứa trẻ bị hôn một cái, tức khắc gương mặt trắng nõn chỉnh trương lộ ra nhàn nhạt màu hồng, thẹn thùng!
Một chút cũng mặc kệ Bùi Doãn Ca đang nói cái gì.
“Trẻ như vậy đã có con rồi??”
Lão thái thái thanh âm ngăn không được cất cao, đánh giá đứa trẻ vừa tới.
Bà hoài nghi, “Nhìn thế nào cũng không giống?”
“Nó giống ba.”
Bùi Doãn Ca ngồi ở trên sô pha, mặt không đỏ tâm không nhảy câu môi nói.
Nghe được lời này, lão thái thái vẫn là hoài nghi, Bùi Doãn Ca có phải lừa bà hay không.
Giằng co không lâu.
Đứa nhỏ bên cạnh mềm mại nói, “Mommy, con muốn về nhà.”
Bùi Doãn Ca nâng nâng mi, lại vuốt đầu đứa nhỏ, “Chờ mẹ tiễn lão thái thái, chúng ta liền về nhà.”
Nói xong.
Bùi Doãn Ca còn gọi chút điểm tâm, cho đứa trẻ ăn trước.
Trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ, là ai đem đứa trẻ ra ngoài? Cứ thế mà ném trên đường, không có người lớn ở cạnh.
Lúc này.
Lão thái thái đáy mắt xẹt qua một mạt sắc bén, vừa định mở miệng, lại đột ngột dừng lại.
“Cháu nói đây là con trai cháu, kia……”
“Dạ?”
Bùi Doãn Ca quay đầu, nhìn về phía lão thái thái.
Chỉ thấy được lão thái thái ngẩn ngơ nhìn cách đó không xa, lại theo bản năng nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh Bùi Doãn Ca.
Ngay sau đó.
Liền nghe được bà lẩm bẩm nói, “Giống, quá giống rồi.”
Bùi Doãn Ca cứng đờ, có loại dự cảm không tốt lắm.
Chợt, nghe thấy lão thái thái cảm thán, “Chẳng qua, đứa nhỏ này rất biết chọn! Vẫn là người trẻ tuổi biết, nắm chắc cơ hội như thế nào!”
Bùi Doãn Ca nghe vậy, lập tức quay đầu lại.
Không nghĩ đến nhìn thấy gương mặt thanh lãnh tự phụ của người đàn ông, cất bước đi về phía cô.
Đuôi mắt Bùi Doãn Ca nhẹ động, còn không kịp làm sáng tỏ.
Đã nghe thấy lão thái thái khen, “Chồng cháu lớn lên thật là đẹp mắt.”