Câu Dẫn Chó Điên Ở Mạt Thế

Chương 1

Có chút suy yếu dựa vào trên tường, Cố Tử An để mái tóc rối bù ra sau tai, để lộ một khuôn mặt tuấn tú.

Sắc môi đỏ tươi, làn da trắng nõn dù có vấy bụi, ánh mắt thản nhiên dụ dỗ như đóa hoa hồng có gai, vẻ đẹp kinh tâm động phách tuy nguy hiểm nhưng vẫn sẽ khiến người ta lũ lượt kéo đến.

Nhìn người đàn ông trước mặt đang thở hổn hển, vóc người cao lớn, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào mình, trên tay cầm một cây búa bốc mùi hôi thối, Cố Tử An có chút gượng ép hơi hơi mỉm cười:

"Tôi là song hệ nhị năng, dị năng không gian và dị năng chữa khỏi, nếu anh không gϊếŧ tôi, tôi có thể làm hậu cần của anh."

Đối phương có vẻ không hiểu chút nào, liền gạt vị “dị năng điên cuồng” này ra, chuẩn bị rời đi không nói lời nào.

Nhìn đống thây ma bị đánh thành bùn trên mặt đất, Cố Tử An không muốn từ bỏ đồng đội như vậy, trong tiềm thức nửa bước liền đuổi theo: “Chờ, chờ một chút......”

Giật mình bởi tiếng gầm đầy đe dọa, đôi mắt đỏ hoe của đối phương giống như dã thú bị uy hϊếp, cực kỳ nguy hiểm.

Cuối cùng, cậu cắn chặt răng lấy ra một miếng thịt lợn rừng từ trong không gian ra rồi nấu nướng qua loa. Nhưng ở mạt thế, nó vẫn cứ là có một sức hấp dẫn lớn.

Rốt cuộc cũng là dừng chân, người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu, dường như không có động thái gì.

Sau khi cắn một miếng cho mình, Cố Tử An đem thịt nướng đưa cho người đàn ông, cuối cùng cậu cũng được chấp nhận.

Theo quan niệm của động vật, kẻ yếu sẽ dùng thức ăn để cầu xin sự bảo trợ của kẻ mạnh.

Sau khi người đàn ông ăn thịt nướng, Cố Tử An ngập ngừng đi đến phía bên kia, dùng những ngón tay mảnh khảnh, tinh tế nắm lấy tay hắn ta.

Sử dụng dị năng để loại bỏ tất cả những vết thương nhỏ trên lòng bàn tay của người đàn ông, Cố Tử An từ không gian lấy ra một chiếc khăn ướt và tỉ mẩn lau sạch vết bẩn trên tay từng chút một.

"Bàn tay của anh thực lớn."

Liếc mắt cười, Cố Tử An đưa tay người đàn ông xoa xoa mặt mình như một con mèo: "Tôi rất thích, anh hiểu thích có ý là gì không?"

Ngẩng đầu lên, Cố Tử An nhìn lên người đàn ông có vẻ mặt vô cảm, cuối cùng xác định rằng người này trông không hề giống một con người, hoặc thực sự không thể hiểu tiếng người.

Nhưng Cố Tử An không quan tâm lắm, nếu người này muốn gϊếŧ hắn, hắn có thể trốn trong không gian, và quan trọng hơn là ...

Cúi đầu, Cố Tử An nhìn đối phương tùy ý che lấp một chút, vẫn chưa hoàn toàn che lấp được dươиɠ ѵậŧ, trông cũng rất giống người thường có vẻ dữ tợn, khổng lồ.

Điều này thực sự hấp dẫn đối với một người song tính đã chịu đựng hơn 20 năm và có ham muốn mạnh mẽ. Ngay cả khi người đàn ông trông có vẻ hơi đáng sợ, nhưng vẫn khiến hoa huyệt của cậu ướt đẫm trong nháy mắt.

Vừa rồi, khi người đàn ông dùng búa đập thây ma thành thịt nát, cậu liền cảm thấy khát và ngứa ngáy vô cớ.

Một nam nhân cường tráng như vậy, thật khiến người ta sợ hãi dươиɠ ѵậŧ khổng lồ kia…

Liếʍ nhẹ đôi môi đỏ mọng, Cố Tử An biết đối phương không tín nhiệm mình, cho nên căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy vừa lòng với một nam nhân nào như lúc này, cho nên trong lòng không khỏi có chút vội vàng.

Sau khi cho phép cậu đi theo, người đàn ông trở lại tiểu huyệt của mình, Cố Tử An đi theo phía sau, dâʍ ŧᏂủy̠ trong huyệt đạo theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống hai chân.