Ôn Khách Hành ngày xưa ở Nam Cương đã cùng Ô Khê nghiên cứu canh Mạnh Bà kia thuần thục đến bảy tám phần, tự nghĩ có năm sáu phần nắm chắc thay Chu Tử Thư xua đuổi dư độc, chỉ là trị liệu này có làm y quên đi chuyện cũ của lúc trước hay không cũng thật sự không biết. Vả lại dược là ba phần độc, canh Mạnh Bà này vốn không phải là thiện vật, trong công thức có mấy loại độc thảo đều là vật hổ lang, người liên quan đến thân, cho dù Ôn Khách Hành có tinh thông y thuật như thế nào cũng không khỏi trong lòng bất an, bởi vậy mấy ngày sau khi trở về Tứ Quý sơn trang, tuy rằng mọi việc đều chuẩn bị đầy đủ nhưng nhất thời không dám cho Chu Tử Thư dùng thuốc. Hiện giờ hai người sắp rời núi, Ôn Khách Hành trong lòng hiểu rõ lần này đi khó khăn cỡ nào, tuyệt đối không thể để Chu Tử Thư mang thương tích đi Tấn Châu, nhưng vẫn không yên tâm để y dùng thuốc. Ôn Khách Hành xưa nay làm việc quả quyết, cầm được cũng buông xuống được, chỉ là hiện giờ trong tay nắm một tấm chân tâm của Chu Tử Thư liền không thể không cẩn thận.
Hôm nay thời tiết cực tốt, Chu Tử Thư sáng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu đã thấy Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh Nguyệt Môn Thủy Các, trong tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ thẫm ngẩn người nhìn về phía ao nước. Y đi đến bên cạnh Ôn Khách Hành ngồi xuống, thừa dịp hắn không đề phòng, cổ tay khẽ vung lên sớm đem hộp gỗ kia móc vào trong tay, nhẹ nhàng mở ra đã thấy bên trong nằm một viên thuốc tối màu, cùng với ngày đó mình bị ép rời đi cho Ôn khách Hành ăn thập phần tương tự. Trong lòng y hiểu rõ, thấp giọng nói: "Chính là cái này?"
Ôn Khách Hành gật gật đầu: "Không sai, A Nhứ, viên thuốc này ta luyện đã xong mấy ngày, lại..."
"Như thế nào, không dám nói cho ta biết?" Chu Tử Thư cười, y và Ôn Khách Hành đã thảo luận qua mấy lần, biết dược hoàn này sau khi uống phải hành công hóa đi dược lực, tựa như vận công tiêu độc trong sơn động Thần Y Cốc ngày đó, để dược lực xâm nhập vào kinh mạch mới có thể triệt để rút độc. Y biết Ô Khê ngày đó vì luyện thành viên thuốc này đã dốc hết toàn lực, Ôn Khách Hành đối với mình khẩn cấp quan tâm, sợ là lại tốn không ít tâm tư, thuốc này không độc, nhiều nhất cũng chỉ làm cho mình quên đi chuyện cũ, cho dù là quên chung quy vẫn có thuốc có thể giải, bởi vậy trong lòng cũng không sầu lo như Ôn Khách Hành. Hai người mấy lần vào sinh ra tử, làm sao còn để ý những thứ này, lập tức nắm chặt tay Ôn Khách Hành liền nhẹ nhàng đưa viên thuốc kia vào miệng nhai nát rồi nuốt.
Ôn Khách Hành thấy y quyết đoán như vậy, vội vàng ngồi thẳng người giúp y, thấy Chu Tử Thư nhắm hai mắt lại chậm trãi vận lực hóa giải dược lực kia, biết t lúc này hành công quan trọng hơn liền cầm hai tay y hộ pháp cho y. Dược lực của viên thuốc này thập phần mạnh mẽ, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong bụng một cỗ nhiệt lực chậm trãi dâng lên, liền dựa theo tâm pháp học được trong Thần Y Cốc ngày đó đem dược lực kia đưa vào tứ chi bách hài, kỳ kinh bát mạch, dần dần chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, trong đầu một mảnh mê mang không có ta không có người, trong lòng chỉ có một chút thủy chung ấm áp, lại được Ôn Khách Hành vận công che chở. Y nghĩ đến cái tên Ôn Khách Hành rồi dần dần cũng không biết thiên địa vạn vật nữa, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tựa như ngâm mình trong ôn tuyền vậy.
Ôn Khách Hành thấy hai mắt y nhắm nghiền, thần sắc ôn nhu, biết y đang chống lại dược lực kia, Chu Tử Thư nếu đã quyết đoán như vậy, hắn cũng không cần nhiều lời, chỉ cần vận lực bảo vệ tâm mạch Chu Tử Thư, bảo vệ y không sao là được.
Hai người hành công như vậy cũng không biết qua bao lâu, Chu Tử Thư lại mở hai mắt ra, lại phát hiện mình đang ngủ trên giường, y mở hai mắt, ngồi dậy, quay đầu nhẹ nhàng nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên thấy Ôn Khách Hành ngồi ở bên giường, một tay đanh nắm một nắm tóc dài của mình dựa vào cột giường ngủ thϊếp đi. Chu Tử Thư thấy ánh mặt trời bên ngoài nguyệt ảnh nghiêng về phía Tây, bất ngờ đã trôi qua cả ngày. Y đưa tay vuốt ve mái tóc dài trắng như tuyết của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành trong lòng nhớ thương y, nhưng nhất thời buồn ngủ, tự nhiên ngủ thập phần cảnh tỉnh.Ôn Khách Hành cảm thấy có người vuốt ve mình liền mở mắt, thấy Chu Tử Thư sớm đã tỉnh lại, đang cúi đầu nhìn mình, một trái tim đập thình thịch lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Lão Ôn, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Y kêu một tiếng lão Ôn như vậy Ôn Khách Hành liền biết y vẫn chưa quên mình, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cầm cổ tay y cẩn thận lắng nghe, một lát sau trên mặt càng thêm vui mừng: "A Nhứ, huynh ngủ không nhiều. Nhìn mạch tượng của huynh dư độc này chắc là không còn một tia nào nữa rồi."
Chu Tử Thư đưa tay vuốt ve gò má hắn: "Lão Ôn, đệ đã ăn gì chưa? Ta đói rồi."
"Ta đã bảo bên bếp giữ lại đồ ăn ngon cho huynh rồi." Ôn Khách Hành cười vuốt ve mặt y, thấy ánh mắt y nhìn mình không khác gì ngày xưa liền biết y thật sự chưa từng quên mình, trong lòng vui sướиɠ vô cùng, muốn đi lấy điểm tâm cho y, Chu Tử Thư lại đứng dậy xuống giường: "Ta cùng đệ đi."
Ôn Khách Hành liền ôm y cùng nhau rời khỏi Thủy Các, hai người chậm trãi đi đến dưới bếp, quả nhiên trên nồi hấp nóng có điểm tâm, Ôn Khách Hành thay y rót một chén trà điểm, trà này cũng nấu cho y. Chu Tử Thư cũng không vội vàng ăn mà nhìn một ngọn đèn tàn xuất thần. Ôn Khách Hành thấy y như vậy, trong lòng đến tột cùng có chút không yên lòng, ngồi xuống bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi: "A Nhứ, huynh đau đầu sao?"
Chu Tử Thư lắc đầu, tự giác tỉnh lại một giấc mộng, không có gì khác thường với ngày thường. Y vốn tiêu sái không kiềm chế được, nhiều năm qua ở Tấn Châu áp lực, thật là trái với bản tâm. Hiện giờ nếu đã ở cùng một chỗ với Ôn Khách Hành, biết lòng lẫn nhau không có chỗ giấu diếm, thấy trong ánh mắt Ôn Khách Hành vẫn thập phần lo lắng liền cầm lấy tay hắn, biết hắn cả ngày cũng là cơm nước chưa vào, thuận tay cầm lấy một miếng bánh sữa đút vào miệng hắn: "Được rồi, đừng lo lắng. Lão Ôn, người chấp niệm như đệ cho dù ta đã quên đệ một trăm lần thì đệ cũng tất nhiên sẽ không buông tay."
Ôn Khách Hành liền cầm tay y ăn miếng bánh sữa kia, nghe y nói như vậy, lại cười nói: "A Nhứ, chúng ta hiện giờ ở một chỗ, còn không phải hoàn toàn dựa vào ta lúc trước dùng một chữ triền mà theo đuổi huynh hay sao?" Chu Tử Thư nghe hắn nói như vậy liền mỉm cười, đưa tay lau đi vụn bánh ngọt bên môi hắn. Ôn Khách Hành thuận thế ở đầu ngón tay y nhẹ nhàng hôn một cái: "Chỉ cần huynh không cam tâm tình nguyện quên ta, đừng nói một trăm lần, chính là một ngàn lần một vạn lần ta cũng quấn lấy huynh, tuyệt đối không làm vu quy vương bát đản."
Chu Tử Thư phốc xuy một tiếng bật cười, suýt nữa đem trà nóng trong miệng phun ra, hàm hồ nói: "Ăn điểm tâm của đệ đi, chỉ có đệ có miệng là sẽ nói."
Ôn Khách Hành cười thay y chỉnh lý áo ngoài: "A Nhứ, hiện giờ huynh đã không có việc gì rồi, vết thương của Úy Ninh cũng đã xử lý xong, những đồ đệ chúng ta cũng đều có tiền đồ, cũng là nên đi thôi. Chỉ là lão quái vật Diệp Bạch Y kia lại không biết đưa Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên đi đâu. Nếu có hắn ở đây chúng ta rời khỏi Tứ Quý sơn trang một thời gian cũng không cần quá lo lắng."
"Đường đường là Tứ Quý sơn trang còn phải dựa vào người bên ngoài che chở thì thành ra thể thống gì." Chu Tử Thư cười nói: "Tư lịch Thành Lĩnh còn nông hơn một chút, nhưng Anh Nhi, Tinh Minh bọn họ những năm gần đây đều là trong Thiên Song đi ra, người trong võ lâm rảnh rỗi cũng không làm gì được bọn họ. Huống hồ trong đại hội anh hùng trước đó là Minh Từ đại sư của Thiếu Lâm Tự cũng biết nỗi khổ tâm của đệ, hiện giờ ai còn dám đến làm khó bọn họ?" Y nói tiếp, ánh mắt bất giác bay ra ngoài cửa sổ, lúc này đã sớm vào đêm, bầu trời một mảnh đen kịt, mây khói phương Bắc mờ ảo, lại không có nửa điểm tinh quang: "Ta càng lo lắng về Độc Hạt kia. Đều nói mưa núi sắp tới phong mãn lâu, nhưng hôm nay gió êm sóng lặng ngược lại càng dạy người không thể an tâm."
"Đã như vậy chuyện không nên chậm trễ, huynh vừa mới thanh độc, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt chúng ta liền khởi hành đi?" Ôn Khách Hành biết rõ Độc Hạt người này làm việc hoàn toàn không kiêng nể gì, chỉ dựa vào sở thích của mình vả lại khó có thể đoán trước, thấy Chu Tử Thư mạch tượng không có gì khác thường, tinh thần kiện vượng, liền nghĩ không bằng mấy hôm nay sớm giải quyết việc này. Chu Tử Thư cũng gật đầu không nói gì. Trong núi năm tháng có tốt đến đâu, đã quyết tâm cùng Độc Hạt chu toàn đến cùng thì cũng phải rời khỏi núi. Ngày hôm sau hai người nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba chính là ngày khởi hành. Ngày xuân hơi kém, hiện giờ hoa đào đã tàn, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành mang theo một đám đồ đệ tế bái sơn trang liệt tổ liệt tông, dặn dò A Tương gia ý chiếu cố Tào Úy Ninh, liền cùng Ôn Khách Hành nhẹ nhàng xuống núi. Lần này đi Tấn Châu không thể lộ ra dấu vết, hai người lại không thích phiền não liền nhẹ nhàng giả bộ giản hành. Hai người dắt ngựa ra khỏi sơn môn, quay đầu lại thấy vách đá Bất Tư Quy ở trong mây mù như ẩn như hiện, hoa phượng hoàng khắp núi nở rộ như lửa, thật là diễm lệ, trên đường đi Tấn Châu lại không còn cảnh trí như vậy nữa. Chu Tử Thư mặc một thân áo vải màu nhạt, đầu đội nón ngồi trên ngựa, một đôi mắt cách nón nhìn sơn môn Tứ Quý sơn trang rất có ý lưu luyến. Ôn Khách Hành thò người qua cầm tay y: "A Nhứ, được rồi, đừng khổ sở, chúng ta đi rồi sẽ về, sau khi trở về sẽ không bao giờ rời đi nữa, được không?"
Chu Tử Thư cười: "Đệ thích xem náo nhiệt như vậy, tương lai nếu cả ngày ở trong núi này không ngại bực bội sao?"
"Có huynh ở đây, làm sao có thể bực bội?" Ôn Khách mỉm cười, quạt giấy trong tay nhẹ nhàng phe phẩy: "Hơn nữa, đây coi như chúng ta ra ngoài chơi là được. Thiên hạ sơn thủy đẹp như vậy, cẩn thận tính toán, chúng ta cũng chưa từng đi qua bao nhiêu địa phương." Chu Tử Thư trong lòng khẽ động, mình từ nhỏ sau khi rời khỏi Tấn Châu, cũng theo sư phụ hành tẩu giang hồ mấy lần, lại trở về Tấn Châu hơn mười năm lại càng là vây khốn ở Vương phủ, ngoại trừ lúc làm việc ra cửa cũng là đi tới đi lui vội vàng, tuyệt không có nhàn hạ. Vả lại Tấn Bắc sơn thủy tiêu điều, cũng không có chỗ phong lưu, cho dù là có công phu kia cũng không có phần hứng thú kia. Nghĩ lại Ôn Khách Hành thuở nhỏ vây khốn Quỷ Cốc rời đi cũng là vì báo thù, tất nhiên cũng không có lòng du sơn ngoạn thủy, tương lai nếu có thể cùng hắn sóng vai ngắm giang sơn như họa, nếm khắp thiên hạ giai sản, lại không biết là khoái ý cỡ nào? Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ hòa duyệt. Ôn Khách Hành thấy y như thế, cũng cười nói: "A Nhứ, chờ thân thể huynh tốt lên, chúng ta không bằng trở về Việt Châu xem một chút?"
"Được." Chu Tử Thư nhớ tới ngày đó gặp Ôn Khách Hành ở Việt Châu, trong lòng một trận ấm áp: "Nghĩ đến ngày giỗ của cha mẹ Thành Lĩnh cũng đã qua, năm nay thật sự không được rảnh rỗi nên trì hoãn, trở về liền cùng nó đi Việt Châu đi."
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng cả hai đều là vô hạn ôn nhu, giục ngựa đạp hoa mà đi, một đường phong quang kiều diễm cũng không cần nói hết. Gần Tấn Châu, Bắc địa khổ hàn, lại là đầu hạ, địa khí chuyển lạnh, phía xa mới oi bức như Côn Châu, Chu Tử Thư trong lòng cũng thoáng đãng một chút. Lúc này không phải là thời gian nông nghiệp bận rộn, quan đạo đi Tấn Châu lại là xe cộ ùn ùn. Y cùng Ôn Khách Hành không muốn chọc người tai mắt liền dùng nón che mặt. Chu Tử Thư một đường đi tới, thấy Tấn Châu trị được rất nhiều huyện trấn cũng rất yên bình vô sự, trong lòng trấn an, chỉ nói Hách Liên Dực chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý như dược nhân. Chưa đến một ngày hai người đã đến Ngư Lương, lúc này lại không đi Thiên Nhai khách, tìm một khách điếm nho nhỏ mà ở lại. Khách điếm này tuy không tính là tệ nhưng lại không bằng Thiên Nhai Khách kia rộng rãi, tiểu nhị trong cửa hàng lại rất ân cần, thay hai người họ cho ngựa uống nước, múc nước, bận rộn vô cùng. Mái tóc bạc này của Ôn Khách Hành thật sự là quá mức dễ thấy, hắn lại không muốn dịch dung, tiến vào địa giới Tấn Châu khắp nơi đều là mật thám của Thiên Song, Chu Tử Thư liền bảo hắn kéo tóc dài lên, chỉ dùng nón che lại là được. Hai người ở trong đại sảnh tìm chỗ ngồi yên tĩnh, Ôn Khách Hành vén màn nón lên chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Thư thấp giọng cười nói: A Nhứ, nơi này cũ nát như vậy, bằng không vẫn là đi Thiên Nhai Khách đi?"
"Đi cái gì?" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn một cái: "Chúng ta lần trước náo loạn, nói không chừng còn có người nhớ rõ chúng ta, vạn sự cẩn thận là trên hết." Y mặc dù biết rõ Hách Liên Dực đã buông tay với mình nhưng có thể tránh được tất nhiên vẫn là tốt nhất. Vừa vào Tấn Châu y liền dịch dung cải phục, y đã quen với đạo này, biết nếu muốn che dấu hành tung liền cần phải giả trang thành một người bình thường, khí độ thông thân của mình không giống võ nhân giang hồ, cũng không giống thương phu tẩu tốt, liền giả trang thành tú tài tầm thường, đeo mặt nạ da người, lại tận lực vẽ cho mình già đi một chút, lại che đi vết cắn sau gáy liền thiên y vô phùng. Nếu không phải Ôn Khách Hành nghe thanh âm của y thì cũng không nhận ra bộ dáng của người bên gối này, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục dịch dung thuật tinh diệu của Tứ Quý sơn trang. Hai người ngồi xuống, tiểu nhị ân cần đến dùng giẻ lau trên vai lau lại cái bàn vốn đã thập phần sạch sẽ: "Hai vị khách quan là muốn trà hay là muốn rượu? Hôm nay không khéo, không phải là chợ lớn, trong cửa hàng không có thịt."
Chu Tử Thư từ trong ngực lấy ra một khối bạc vụn bày trên bàn, tiểu nhị kia thấy người có tiền nhất thời vẻ mặt tươi cười: "Khách quan hào phóng như vậy, nếu muốn có món ăn ngon gì, tiểu nhân bày biện cho ngài."
Chu Tử Thư khàn giọng nói: "Chúng ta từ Phàn Bắc đến, là đến xử quán, cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi thu tuế này, không biết hiện giờ trong thành Tấn Châu có chuyện gì mới mẻ?" Y đã ở Hà Đông lâu, rất thông suốt chư lộ hương đàm, tiểu nhị kia thấy y một thân lạnh lẽo, tướng mạo tầm thường liền coi y thật sự là thư sinh đến đầu quán thi, liền cười nói::Khách quan đến đến sớm một chút." Suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhìn mặt ngài sinh ra, giống như là có thời gian không tới? Bây giờ trong thành cũng không có gì mới mẻ... Mấy ngày trước Vương Phi qua đời, tuổi vẫn còn trẻ, cũng đáng thương, nghe nói Vương gia đau đớn quá độ, bệnh đến mức cũng không thể quản lý. Lại nói Vương phi cũng không biết đắc tội Vương gia như thế nào, người không còn, ngay cả tang lễ cũng không có. Hiện giờ nghe nói Thế tử đã bị phế, nháo ra động tĩnh thật lớn. Ai, chuyện của đại nhân vật chúng ta làm sao hiểu được." Chu Tử Thư ngẩn ra, Hách Liên Dực phế Thế tử vốn nằm trong dự liệu của y, lại không ngờ y lại xuống tay nhanh như vậy. Hách Liên Tuần còn nhỏ, bên người cũng không có người đáng tin cậy thân cận, đám người cũ Côn Châu đều trở về Tứ Quý sơn trang, một đứa nhỏ như cậu ở trong Vương phủ có thể làm gì? Phế Thế tử chính là chuyện lớn, cần phải tuyên bố triều đình, Hách Liên Dực nghĩ là hàng tội mình mượn cớ phế truất Hách Liên Tuần. Y nhớ tới lúc chia tay, bộ dáng Hách Liên Tuần khóc đến đáng thương, trong lòng thương tiếc, gõ cái bàn gỗ: "Náo nhiệt như vậy, tiểu ca, chúng ta không uống rượu, ngươi cho lên ấm trà mới, mang lên mấy món ăn chay sạch sẽ là được."
Tiểu nhị của cửa hàng lưu loát thu bạc: "Được, khách quan, vỏ bún đậu của cửa hàng nhỏ là dầm cá ngon nhất, ngài đợi một chút, tiểu nhân liền đi thông báo dưới bếp." Dứt lời thu giẻ lau tự đi, không bao lâu liền bưng đến đồ ăn nhẹ và trà nóng, lại bày ra mấy món chay, đơn giản là các loại rau củ, phở, đậu khô. Chu Tử Thư nghĩ đến chuyện trong Vương phủ bưng trà nóng lên không nói, Ôn Khách Hành thấy vỏ đậu kia làm cũng sạch sẽ liền ăn hai cái, thấy thần sắc trong mắt Chu Tử Thư ngưng trọng, liền nhẹ giọng nói: "A Nhứ, sao vậy?" Hắn nghĩ Chu Tử Thư ngày đó đã thẳng thắn thành thật Thế tử cũng không phải là đích xuất, những người kim tôn ngọc quý này chú trọng thân phận huyết thống nhất, nghĩ đến Thế tử kia nếu không phải xuất thân chính thống, lại còn nhỏ, Tấn vương hiện giờ thân thể không bằng trước kia, phế cậu lập thứ tử lớn tuổi lấy an chính cục, cũng là trong đề nên có ý. Chỉ là hắn nghĩ Chu Tử Thư mềm lòng như vậy, nếu đã nuôi nấng đứa nhỏ kia nhiều năm rồi tất nhiên cũng có tình cảm với nó trong lòng lo lắng, liền lặng lẽ cầm tay y: "A Nhứ, huynh có phải là đang lo lắng cho đứa nhỏ kia không?"
Chu Tử Thư gật gật đầu: "Thái tử từ trước đến nay nếu mà bị phế đi thì có thể có kết cục gì tốt?" Ôn Khách Hành thấy y mặt mày ủ rũ trong lòng tự nhiên cũng không vui vẻ, không ngờ vừa vào Tấn Châu liền gặp phải việc này, suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu không đợi chúng ta tìm được Độc Hạt rồi liền đem đứa nhỏ kia cũng mang đi đi? Ta thấy nó ở lại Vương phủ cũng không vui vẻ gì."
Chu Tử Thư ngẩn ra: "Đệ làm sao biết mà được?"
Ôn Khách Hành thở dài: "Ngày đó ta gặp qua nó mấy lần trong Vương phủ... Đứa nhỏ kia thường xuyên đi tới dưới gốc cây mai trong viện của huynh mà khóc một mình, ta thấy nó so với Tấn vương kia có lòng hơn."
Chu Tử Thư trong lòng khẽ động, y đem Hách Liên Tuần giáo dưỡng đoan phương chu chính, từ trước đến nay cho rằng tính tình của cậu càng giống Hách Liên Dực một chút, hiện giờ bị Ôn Khách Hành một câu nói phá vỡ liền cảm thấy tựa hồ cũng không phải như thế: "Nếu nó chịu rời đi, đương nhiên là tốt... Ai, lão Ôn, có lẽ là ta đã nhìn lầm rồi, ta trước kia cảm thấy nó là phú quý trung nhân, không nên đi theo ta lang thang giang hồ, chính là thế sự khó lường mà." Hồi tưởng lại năm đó khi Hách Liên Dực còn là con trai trưởng của Nguyên phi, một đám huynh đệ vì tranh ngôi vương vị này, vẫn là cho hắn vấp ngã, đủ loại thủ đoạn sử tuyệt, nếu không phải mình một đường dốc hết tâm huyết trợ giúp hắn tập kích vương tước, hôm nay ngồi trên vương vị kia là ai cũng không biết. Chỉ là vương vị này nhuộm đầy máu Tứ Quý sơn trang, là nặng hơn Thái Sơn, trong lòng y hoảng hốt, càng ăn càng không trôi. Ôn Khách Hành gắp cho y một đũa rau củ: "A Nhứ, đừng lo lắng, trộm đứa nhỏ ra ngoài tính là việc khó gì, cứ đặt ở trên người ta. Huynh ăn cái gì đó trước đi."
Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành như vậy tự nhiên không muốn khiến hắn lo lắng, miễn cưỡng ăn mấy cái, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Hách Liên Dực làm việc tuy rằng ngoan tuyệt nhưng từ trước đến nay luôn bận tâm thể diện, tuyệt hiếm có chuyện xé rách da mặt như vậy. Mình "chết" lại là chết kỳ lạ, không thể toàn lễ, đã thập phần mất mặt, làm sao có thể ở trong tang sự liền phế Thế tử? Lấy tâm tính của hắn, nhất định là muốn lạnh nhạt Hách Liên Tuần mấy năm lại phát lạc. Mắt thấy tiểu nhị kia lại xoay lại, rốt cuộc nhịn không được liền hỏi: "Tiểu ca, ngươi nói Tấn vương Thế tử kia bị phế đi rồi vậy giờ như thế nào?"
Tiểu nhị sửng sốt, thấy y quan tâm như vậy ngược lại có chút ngoài ý muốn: "Tiểu nhân cũng không rõ lắm, nghe nói là bị Vương gia phát cho người ta làm con thừa tự, nói là bất hiếu gì đó, liệt rất nhiều tội lỗi, ai, hài tử mới có mấy tuổi thì có thể có tội gì, chúng ta cũng không hiểu. Khách quan nếu muốn biết thì đầu bên kia của huyện nha có dán bảng văn đấy." Nói xong thêm nước trà cho hai người lại đi bận rộn cái khác. Chu Tử Thư ném chút bạc vụn rồi đứng dậy rời đi, Ôn Khách Hành biết y nóng lòng quan tâm cũng bất chấp che dấu dấu vết, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Ngư Lương trấn không lớn lắm, Chu Tử Thư đối với nơi này lại rất quen thuộc, không bao lâu đã sớm đến quan nha, thấy bên ngoài quả nhiên có dán bảng văn, vả lại chung quanh không có người liền đi qua liếc mắt một cái, vừa mới đọc mấy dòng chữ, tinh quang trong mắt chợt lóe, kéo ống tay áo Ôn Khách Hành bên cạnh: "Lão Ôn, đệ xem."
Ôn Khách Hành nhìn lướt qua văn tự kia, gió thổi mưa dầm, một tấm bảng văn đã bong tróc rất nhiều, chỉ mơ hồ có thể thấy được chữ "Tấn Châu Chu thị", "Thừa Tiên Khải Hậu" cũng ngẩn ra. Chu Tử Thư biết hắn ở giang hồ lâu ngày, không rõ thủ đoạn của những quyền quý nhân này, liền kéo hắn đi tìm một con hẻm hẻo lánh thấp giọng nói: "Lão Ôn, trong Vương phủ sợ là có biến cố."
"Nói như vậy là như thế nào?"
"Hắn sẽ xuất tự của Tuần Nhi đến Chu gia, đổi thành Chu Tuần, chính là nói sau này nó không còn họ Hách Liên nữa... Đây là muốn tuyệt đường nó kế thừa vương vị... Nếu muốn như vậy, lấy tâm tính của hắn, ban chết cũng có, lại hết lần này tới lần khác đem nó ra khỏi họ Hách Liên, mà lại là đem tới Chu gia, hắn đây là có lòng muốn bảo toàn Tuần Nhi. Hắn ta, hắn ta trước kia không bao giờ như vậy." Chu Tử Thư nói như vậy, trong lòng lại nhớ tới năm đó Hách Liên Dực khổ tâm trù tính bức tử trưởng huynh tranh quyền đoạt vị với mình như thế nào, mà dưới bóng đèn, từng ngọn làm sao thiếu đi bóng dáng của mình? Ôn Khách Hành nghe vậy trả lời: "Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ lương tâm của hắn trỗi dậy cũng không trừng."
"Không... Tuần Nhi tuổi còn nhỏ, cũng không có thân tín, ta lại "chết", hắn đây là muốn làm cho người khác xem." Chu Tử Thư dịch dung Ôn Khách Hành nhìn không ra thần sắc trên mặt y như thế nào, nhưng thấy trong ánh mắt y tràn đầy lo lắng, liền nói: "Chẳng lẽ Độc Hạt kia trà trộn vào Vương phủ sao?"
"Độc Hạt thủ đoạn quỷ bí khó lường, trà trộn vào Vương phủ đối với hắn mà nói cực kỳ dễ dàng. Hiện giờ Tấn Châu không có người, Vương phủ này sợ là sớm đã đi tới đi lui tự nhiên rồi." Chu Tử Thư trong lòng lạnh lẽo: "Lão Ôn, chúng ta sợ là ngay từ đầu đã nghĩ lầm rồi. Có lẽ hắn căn bản không muốn Võ Khố gì, có lẽ hắn... Thứ hắn muốn chính là thay Tấn Châu này."
"Hắn là một vu nhân Nam Cương, muốn Tấn vương phủ này để làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn xuất thân đi theo Tấn vương tạo phản hay sao?"
Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt khó hiểu, ảm đạm cười: "Chuyện trong quan trường cùng Quỷ Cốc và Triệu Kính cũng không có gì khác biệt. Dùng thủ đoạn tâm tính của hắn chẳng lẽ không thể cho mình xuất thân?" Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng thêm bất an: "Không được, lão Ôn, ta phải đi Vương phủ nhìn một chút."
Ôn Khách Hành biết y lo lắng cho Hách Liên Tuần, cũng lo lắng cho Hách Liên Dực, khuyên cũng không được, cũng chỉ có thể toàn lực trợ giúp y, vả lại Độc Hạt kia một ngày không trừ liền một ngày không thể an tâm, liền nắm chặt tay y: "Được, chúng ta cùng đi. Đừng nói chỉ là Tấn vương phủ, chính là nội viện hoàng cung, long đàm hổ huyệt, ta cũng ở cùng huynh."
Chu Tử Thư thấy hắn như vậy trong lòng yên tâm một chút, lại thấy trên vai hắn một sợi tóc dài màu bạc từ trong nón trượt ra, nhẹ nhàng thay hắn gạt trở về: "Được, chúng ta xuất phát đi, tối nay liền đi." Ôn Khách Hành gật gật đầu, hai người cũng không có hành lý gì, lấy ngựa liền đi thẳng tới Tấn Châu. Hoàng hôn đã sớm đến dưới thành Tấn Châu, Chu Tử Thư thấy cửa thành cũng không có gì dị thường trong lòng yên tâm một chút, hai người họ hiện giờ cũng không có thân phận ấn tín, nhưng y ở Tấn Châu đã hơn mười năm đương nhiên biết cách lăn lộn trong thành, Ôn Khách Hành lại là chư quỷ chi chủ, những thủ đoạn âm thầm này cũng rất tinh thông, ngày đó ở trong thành Tấn Châu này tới đi lui tự nhiên giống như quỷ mị. Hai người thần không biết quỷ không hay trà trộn vào trong thành, lúc vào ban đêm đã đi ra ngoài Vương phủ. Chu Tử Thư tất nhiên là quen thuộc, Ôn Khách Hành đối với Tấn vương phủ này cũng thập phần quen thuộc, hai người trốn ở góc âm thầm nhìn trộm, thấy thủ vệ ngoài Vương phủ vẫn giống như ngày đó, chỉ là thay ca tựa hồ hơi thường xuyên một chút, nhưng cũng nhìn không ra manh mối gì. Hai người liếc nhau một cái, lặng yên không một tiếng động ẩn vào trong bóng tối. Hai người họ đều là công phu khinh thân nhất đẳng, trà trộn vào Vương phủ đương nhiên không cần tốn nhiều sức, hai người thấy điện Lê Thuần đèn đuốc sáng trưng liền biết Hách Liên Dực nhất định là ở trong điện Lê Thuần, tay trong tay dán lên mái hiên nhẹ nhàng lướt qua.
Chu Tử Thư dừng bước ở nhĩ phòng cách điện Lê Thuần không xa lôi kéo Ôn Khách Hành nấp vào trong bóng tối. Lê Thuần điện này y tới không biết đã bao nhiêu lần, ngược lại chưa từng như bây giờ, y tất nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn trở về nơi này. Hiện giờ cố địa du ngoạn, mắt thấy một đôi tượng đá trước điện Lê Thuần kia liền nhớ tới trong điện có gạch vàng lạnh như băng, nhiều năm xưa ở trước mắt nhoáng lên một cái, chính mình ở trong điện Lê Thuần này từng rơi lệ, hộc máu, nhưng cũng từng ở chỗ này cùng Hách Liên Dực hai lòng biết nhau, chỉ là chuyện của bao nhiêu năm trước cũng không bao giờ nhớ tới nữa. Ôn Khách Hành thấy bên ngoài điện Lê Thuần thủ vệ đông đảo chiếu sáng đại điện sáng như ban ngày, iền biết cực khó tới gần, đang muốn hỏi Chu Tử Thư nơi này có mật đạo gì không, đã thấy trong mắt Chu Tử Thư thần sắc giật mình, liền nhẹ nhàng cầm tay y nhéo nhéo lòng bàn tay y, ở bên tai y thấp giọng nói: "A Nhứ, hay là ta đi đi?"
Chu Tử Thư lấy lại bình tĩnh, nắm lấy bàn tay của hắn: "Không có gì đáng ngại, đêm nay thủ vệ thay ca chúng ta lẻn vào là được. Ôn Khách Hành biết quyết tâm của y đã định liền nói: "Vậy chúng ta tránh đi trước, nơi này thị vệ quá nhiều, khó bảo toàn không ra."
Chu Tử Thư liếc mắt nhìn điện Lê Thuần một cái rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Đệ đi theo ta." Nói xong mang theo Ôn Khách Hành đi vào nhĩ phòng, nơi này vốn là nơi thị vệ thay phiên nhau nghỉ ngơi, lúc này không có một bóng người, Chu Tử Thư từ trên tường lấy ra hai bộ khải giáp, một bộ đưa cho Ôn Khách Hành, một bộ mình vội vàng thay lên, lại đội mũ lên thoạt nhìn liền giống như một thị vệ tầm thường. Y thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt buồn cười, biết hắn không quen như vậy nghĩ thầm người này hành tẩu giang hồ từ trước đến nay kiêu ngạo tùy ý, bao giờ lại có chuyện giấu đầu lộ đuôi như vậy? Hai lần vào Tấn Châu đều là như vậy, nhưng cũng đều là vì mình, trong lòng cảm niệm, liền thay hắn vén tóc dài, khoác áo giáp lên người hắn, thay hắn thắt lại thắt lưng bên hông phía sau. Ôn Khách Hành thấy y đối xử ôn nhu như vậy, lại thấy y cúi đầu tựa vào trước người mình, hai tay vòng ra phía sau mình điều chỉnh áo giáp kia giống như cái ôm ấp, thuận thế nhẹ nhàng vòng quanh bên hông y ôn nhu nói: "A Nhứ, không có gì đáng ngại."
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy khí tức trên người hắn cực kỳ ấm áp, một đường đốt đến trong lòng cả người bưng lên như gió xuân, nhất thời nhu tình bách chuyển, hai tay lại dùng sức kéo chặt đai sau lưng hắn, kéo đến nỗi thân hình Ôn Khách Hành bất ổn cơ hồ ngã vào trong ngực mình lúc này mới cười với hắn: "Được rồi, đi thôi." Ôn Khách Hành thấy trên mặt y mặc dù có lớp dịch dung nhưng lại không che giấu vẻ thanh lệ, trong lúc cười này đuôi lông mày khóe mắt cũng đều ôn nhu quyến rũ, tựa như khuôn mặt ngày thường của y, trong lòng khẽ động, đợi muốn giữ chặt y lại thì đã thấy Chu Tử Thư cúi đầu cười, chỉ chỉ đầu ngoài cũng đành thành thành thật thật cùng y rời khỏi nhĩ phòng.
Gần giờ, thị vệ trước đại điện quả nhiên giao ca bận rộn. Chu Tử Thư biết những người này được huấn luyện kỹ càng không cần nửa chén trà thời gian liền xong việc, chuyện không nên chậm trễ, lôi kéo Ôn Khách Hành lẻn vào đại điện nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang liền nhìn điện hạ. Chu Tử Thư đối với nơi này bỗng nhiên rất quen thuộc, Ôn Khách Hành lại là lần đầu tiên tới đây, thấy chính điện Lê Thuần điện này cực kỳ rộng rãi, hậu điện đến có tẩm cung khác. Trong điện đèn đuốc sáng ngời, cái gì lưu ly bích ngói, chạm trổ dầm họa đống cũng không cần phải nói kỹ, phía dưới một tấm vương tọa kim ngao màu đỏ đã là vô số vinh hoa tôn quý. Hắn kìm lòng không được liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, trong lòng lại nghĩ y bỏ lại những thứ này toàn bộ không cần, chỉ nguyện cùng ta một chỗ, vừa cảm động, vừa kiêu ngạo lại vừa thương tiếc.
Vương tọa trống rỗng, Hách Liên Dực chắc là ở hậu điện, thính lực hai người cực tốt, quả nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng người ở hậu điện, lại cực kỳ nhẹ. Trốn một lát như vậy liền nghe được một trận tiếng bước chân chậm trãi từ hậu điện mà đến, Chu Tử Thư vừa nghe liền biết là cha con Hách Liên Dực và Hách Liên Dao. Trong lòng y chuyển ý niệm cực nhanh: "Hách Liên Dao lớn tuổi, thành phủ lại sâu, ở trong quân làm việc mấy năm, từ xưa lập trường lập đích chính đều là chính lý, hiện giờ hắn tất nhiên sẽ được chọn làm Thế tử."
Hách Liên Dực đem Hách Liên Tuần thả xuống Chu gia, nói không chừng chính là vì làm Hách Liên Dao yên lòng, cũng miễn cho hắn tay chân tương tàn, đúng là một mảnh từ tâm, chẳng lẽ mình trước khi chia tay nói nhưng lời đó hắn thật sự nghe vào sao? Đã như vậy, lại vì sao lại cùng Độc Hạt lui tới? Thật sự chỉ vì dược nhân cùng lưu ly giáp sao? Trong lúc y trầm tư, trong điện Trầm Thủy Hương tiêu kim trướng động, quả nhiên hụ tử Hách Liên Dực, Hách Liên Dao đi ra. Chu Tử Thư cúi đầu nhìn, thấy Hách Liên Dực đi rất chậm, hơn nữa do cách xa nên tướng mạo nhìn không rõ ràng, nhìn dáng người so với ngày đó tiêu hao một chút. Hách Liên Dao đi theo phụ thân, thật cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh thư án, mới thấp giọng nói: "Đã qua nửa đêm, thái y nói phụ vương hiện giờ không thể lao tâm như vậy, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Không đáng ngại. " Hách Liên Dực nói: "Dao Nhi, phía Bắc không có tin tức gì sao?"
Hách Liên Dao lắc đầu sau đó hai người lại nói gì, lương thượng lại nghe không rõ. Hai người lại đợi một lát cũng không thấy cha con kia lại nói chuyện cơ mật gì, lại qua một chén trà Hách Liên Dao lại rời đi. Hách Liên Dực một mình ngồi trong điện đường Nặc Đại, trong tay nắm một bộ vải các loại vật sự, lại nhìn đèn đuốc trong điện xuất thần cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Lại qua một lúc lâu, Cao Ngọc Dung bưng chén thuốc tiến vào thấp giọng nói: "Vương gia, nên dùng thuốc rồi."
Hách Liên Dực uống thuốc một hơi cạn sạch, đứng dậy dựa vào Cao Ngọc Dung đỡ mà đi. Chu Tử Thư kiên nhẫn chờ một lát rón rén nhảy xuống đại lương, thấy trên bàn làm việc của hắn vẫn lộn xộn như trước, chất đầy văn thư các phủ, cũng nhìn không ra có gì quan trọng. Y biết Hách Liên Dực tâm cơ khá sâu, nhớ tới vật sự trong tay hắn vừa rồi, trong lòng khẽ động, đưa tay sờ ba tấc bên trái dưới thư án, quả nhiên sờ đến cơ quan ám cách, nhẹ nhàng đẩy một cái liền bật ra một cái hộp nhỏ. Chính là vật trong tay Hách Liên Dực vừa mới nắm được trong hộp này, Chu Tử Thư lấy vật kia ra, là một cái khăn mỏng, thâm niên lâu ngày đã ố vàng, ở giữa thêu một cái vòng tròn, rõ ràng chính là lưu ly giáp. Chu Tử Thư ngẩn ra, thấy xung quanh vòng tròn rậm rạp chằng chịt, tựa hồ thêu văn tự gì đó, nhất thời cũng không thấy rõ. Lúc này Ôn Khách Hành nhảy xuống xà ngang, nắm lấy ống tay áo của y: "A Nhứ, mau đi, có người tiến vào."
Chu Tử Thư không kịp suy nghĩ nhiều, khép lại ám cách đem khăn mỏng thêu lưu ly giáp kia nhét vào trong ngực, lôi kéo Ôn Khách đi tới hậu điện, từ góc môn rời đi. Chỉ nghe phía sau một trận tiếng bước chân cực nhẹ vang lên, lại là một trận hương phong giống như Độc Bồ Tát. Hai người cũng không rảnh nhìn nhiều, bay trên nóc nhà, một đường hướng phía Tây mà đi, lại phi thân qua Trọng Minh Uyển. Trọng Minh Uyển vốn là nơi hoang vắng nhất trong Vương phủ, trước kia Chu Tử Thư vẫn còn ở còn có vài phần sống động, hiện giờ Vương phi phiên đi, Vương gia dừng bước không đến, liền lại hoang vắng xuống. Chu Tử Thư nhẹ nhàng đáp xuống đình viện, kéo áo giáp trên người vứt xuống ao, lại chỉ liếc mắt nhìn hơn mười gốc mai kia, liền nói với Ôn Khách Hành: "Lão Ôn, đi thôi."
Ôn Khách Hành học y đem khải giáp vứt xuống ao, thấy y dỡ áo giáp, trong mắt ưu sắc càng sâu một tầng, có lòng lên tiếng an ủi lại không biết nên nói cái gì. Liền vào lúc này, một trận tỳ bà âm ẩn ẩn truyền đến, trong đêm khuya nghe được, như khóc như kể, thật là thê lương. Hai người liếc nhau một cái liền biết có gì khác thường, Vương phủ này trên dưới sâm nghiêm nhược tư, ai dám nửa đêm đàn tỳ bà quấy nhiễu người ta trong mộng? Lại nghe tỳ bà kia âm sắc uyển động,chợt đại thịnh, tựa như bốn phương tám hướng truyền đến, địch ý rất rõ ràng. Ôn Khách Hành thấp giọng nói: "Độc Hạt quả nhiên ở đây."
Chu Tử Thư gật gật đầu: "Chúng ta đi." Lời còn chưa dứt đã kéo Ôn Khách Hành nhảy ra khỏi tường cao Trọng Minh Uyển, hai thân ảnh chìm vào bóng đêm trong nháy mắt liền vô tung vô ảnh.