Bạn Cùng Phòng Mỹ Vị Là Người Song Tính

Chương 8: Chủ động hôn môi, ra cửa sửa miệng

Buổi chiều 3 giờ, hai người rời giường bắt đầu thu thập, bởi vì trường học thông tri bốn giờ đến phòng giáo vụ nhận tài liệu.

Hai mươi phút sau, Triệu Trạch đã sớm thu thập xong ngồi chờ một hồi lâu. Thấy Trình Cảnh ở phòng vệ sinh còn chưa có ra, liền đi qua xem, chỉ thấy Trình Cảnh đang ở trước gương bận rộn, còn cầm một cái hộp nhỏ hướng trên cổ, Triệu Trạch tò mò mà ngó lại gần hỏi: “Bảo bối, ngươi đang làm gì, đây là cái gì”

Trình Cảnh bất đắc dĩ mà trợn trắng liếc mắt nhìn Triệu Trạch một cái nói: “Còn không phải tại ngươi sao, ngươi nhìn trên cổ ta xem, tất cả đều là ngươi gặm, không lấy phấn nền che đi ta như thế nào có thể ra cửa”.

Nghe thấy lời này, Triệu Trạch bị mắng lại vui vẻ mà cười nói: “Bảo bối là ta sai, bất quá ngươi như thế nào có tiểu ngoạn ý này của nữ nhân ”, nói xong lúc sau phảng phất lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt cười xấu xa mà tiến đến bên người Trình Cảnh, nói: “Ta đã biết, bảo bối phía dưới có tiểu ngoạn ý của nữ nhân, cho nên trên mặt cũng muốn dùng"

Trình Cảnh nghe vậy không chút khách khí nào mà trực tiếp cho Triệu Trạch một chân, đỏ mặt giải thích nói: “Có đôi khi biểu diễn yêu cầu hoá trang mới mua, ngươi như thế nào thời thời khắc khắc đều suy nghĩ vài thứ kia, mau cút đi ra ngoài”, bị đá ra Triệu Trạch bĩu môi ra vẻ ủy khuất mà lui đi ra ngoài, lại ngồi trở lại trên ghế tiếp tục chờ.

Một lát sau, Trình Cảnh cuối cùng cũng ra, nhìn thời gian, sau đó đối với Triệu Trạch ngồi một bên chán muốn chết nói: “Ta xong rồi, đi thôi”

Nghe được lời này Triệu Trạch lập tức đứng lên, kéo Trình Cảnh liền nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng Trình Cảnh ở bên ngoài nào dám cư nhiên trắng trợn táo bạo cùng người nắm tay như vậy, thế là lập tức hất tay Triệu Trạch ra.

Không ngờ cái động tác này lại chọc giận tới Triệu Trạch, hắn xoay người lại nhìn lòng bàn tay vắng vẻ của chính mình. Khuôn mặt không biểu tình, một đôi hắc đồng sâu thẳm đến đáng sợ thẳng băng mà nhìn chằm chằm Trình Cảnh.

Tuy rằng Triệu Trạch một câu cũng không nói, nhưng Trình Cảnh rõ ràng cảm giác được hắn đang thập phần sinh khí. Hơn nữa nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu Trạch, trong lòng Trình Cảnh không khống chế được mà sợ hãi, liền khẩn trương đến lắp bắp mà giải thích nói: “Cái kia… Triệu Trạch… Thực xin lỗi, ta… Ta không phải cố ý… Chỉ là… Không thể ở bên ngoài như vậy, ngươi không cần sinh khí có được không… Ta sai rồi…”

Nghe Trình Cảnh nơm nớp lo sợ mà xin lỗi. Triệu Trạch vẫn như cũ mà sắc mặt không thay đổi. Khuôn mặt âm trầm, nguy hiểm mà nhướng mày nói: “Bảo bối, có phải ta đối với ngươi quá tốt hay không? Đã quên hôm qua đáp ứng qua cái gì sao?”

“Ta… Ta không quên… Đều nghe ngươi…” Trình Cảnh nhanh chóng giải thích nói. Hắn sợ Triệu Trạch sinh khí, lại càng sợ hắn đem bí mật của mình nói ra.

Triệu Trạch thấy Trình Cảnh cúi đầu một bộ dáng đáng thương vì làm sai, tức giận trong lòng cũng nhạt đi nhưng đối với hành vi ném tay hắn ra của Trình Cảnh vẫn thập phần bất mãn, liền lại kéo tay Trình Cảnh nói: “Bảo bối, hiện tại ta thế nhưng chính là nghĩ muốn nắm tay ngươi đi ra ngoài, nghe lời?”

Trình Cảnh nghe thấy thế thì tiến thoái lưỡng nan, đáp ứng không phải, mà không đáp ứng càng không phải. Cặp mắt thanh triệt kia nhịn không được dâng lên hơi nước, đáng thương vô cùng mà nhìn Triệu Trạch khẩn cầu nói: “Triệu Trạch… Thật sự không được… Cầu ngươi… Trở về như thế nào đều có thể… Không cần ở bên ngoài được không… Cầu ngươi ~”, cuối cùng ở cuối câu còn không tự chủ mà có một chút tia ý vị làm nũng.

Trình Cảnh nói một câu “Trở về như thế nào đều có thể” kia hoàn toàn lấy lòng Triệu Trạch. Chỉ thấy khuôn mặt soái khí của Triệu Trạch lại lần nữa treo lên tươi cười, trong mắt còn hiện lên một tia giảo hoạt, môi mỏng khẽ mở nói: “Bảo bối đã khẩn cầu ta như thế, ta đương nhiên phải đáp ứng, bất quá là có điều kiện, ngươi hôn ta một chút, ta liền đáp ứng yêu cầu này của ngươi”, dứt lời ánh mắt nhè nhẹ mà nhìn Trình Cảnh.

Trình Cảnh bất đắc dĩ, hiện tại trừ bỏ đáp ứng hắn nào còn có biện pháp, thế là đỏ mặt gật gật đầu, sau đó nhón chân, đôi tay bám vào bả vai Triệu Trach, nâng lên cái cằm tinh xảo tuyệt đẹp ở trên sườn mặt Triệu Trạch hôn một cái.

Triệu Trạch dùng hai tay gắt gao ôm lấy eo thon của người đang dán trên người mình, sau khi Trình Cảnh hôn xong còn không có vừa lòng mà nói: “Bảo bối, thân nơi này không tính nga”, sau đó mang tính ám chỉ mười phần mà liếʍ liếʍ môi mỏng.

Tuy rằng trong lòng Trình Cảnh cảm thấy Triệu Trạch rất xấu nhưng là lại không thể do dự, chỉ có thể nghe lời mà lại nhón chân ở trên môi mỏng kia mà hôn một cái.

Sau khi thân xong Trình Cảnh vừa định buông ra, phảng phất lại đột nhiên nhớ tới cái gì. Ở trong lòng ngực Triệu Trạch ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Triệu Trạch… Không cần kêu ta bảo bối được không…”

“Không được” Triệu Trạch một ngụm lãnh khốc mà từ chối.

Trình Cảnh chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nói: “Kia không cần ở bên ngoài kêu có thể chứ”

“Đây là một yêu cầu khác” nghe Triệu Trạch nói Trình Cảnh đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn là cái gì, trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, nhưng vẫn là lại giơ tay ôm lấy cổ Triệu Trạch hôn lên.

Nhưng lần này không lại đơn giản như trước liền kết thúc, chỉ thấy Triệu Trạch thay đổi tư thế, một tay ôm lấy eo thon Trình Cảnh, một tay đỡ gáy Trình Cảnh, sau đó cúi đầu là một nu hôn sâu kéo dài.

Nếu giờ phút này có những người khác ở đây, chắc chắn cho rằng đây là một đôi tình lữ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Bọn họ gắt gao mà ôm lẫn nhau, phảng phất một lát là không thể tách rời, môi lưỡi cuốn lấy nhau phát ra tiếng nước tấm tắc.

Thiếu niên thanh tuấn có chút lùn hơn mặc áo sơ mi bị hôn đến chịu không nổi, trong cổ họng mơ hồ phát ra “Ngô ngô ~” tiếng động làm người mặt đỏ tim đập không ngừng.

Một lát sau, Triệu Trạch cuối cùng cũng khai ân buông ra Trình Cảnh dường như sắp thở không nổi. Thấy Trình Cảnh sắc mặt ửng hồng, đôi mắt mờ mịt tràn đầy sương mù ở trong l*иg ngực chính mình nặng nề thở dốc, Triệu Trạch thật muốn đem hắn nhốt lại. Bộ dáng này còn muốn ra cửa, không phải nói rõ là đi ra ngoài câu dẫn người sao. Cứ việc Triệu Trạch cực kỳ không muốn, nhưng vẫn là mang theo Trình Cảnh cùng nhau đi ra ngoài.

Chờ Trình Cảnh hòa hoãn. Triệu Trạch liền buông cánh tay hắn ra xoay người kéo hắn ra cửa ký túc xá. Trình Cảnh còn không yên tâm túm lấy góc áo Triệu Trạch nói: “Triệu Trạch… Ngươi đáp ứng rồi phải làm đó nha”, mà Triệu Trạch lúc này bị động tác thật cẩn thận của Trình Cảnh túm lấy góc áo chính mình manh đến tâm đều hóa mềm, buột miệng thốt ra: “Đã biết bảo bối”

“Ngươi còn gọi!!!”

Trình Cảnh phảng phất biến thành một con mèo nhỏ xù lông, nhăn mày đẹp hướng Triệu Trạch tự cho là thực hung kêu lên. Triệu Trạch nhìn bộ dáng đáng yêu của người trước mặt, cười khẽ nói: “A, ta nói sai rồi, đã biết Tiểu Cảnh”

“Ở bên ngoài không được gọi sai!!!”

“Đã biết đã biết"", nghe ngữ khí khẩn trương của Trình Cảnh, Triệu Trạch sủng nịch mà cười đáp lời.

Lúc này có hai nam sinh đi qua, thấy Triệu Trạch cùng Trình Cảnh, liền hữu hảo dừng lại đi tới chào hỏi, trong đó có một người nói: “Các ngươi hảo, ta tên là Lý kha. Người bên cạnh là ta bạn cùng phòng của ta Trương Tử Minh, hai người chúng ta ở phòng bên cạnh các ngươi. Ký túc xá của chúng ta kề sát nhau, hẳn là cùng một ban, các ngươi có muốn hay không cùng nhau đi đến phòng học”

Trình Cảnh thấy thế thật sự cao hứng. Con ngươi linh động chứa đầy ý cười xấu xa, không cần cùng Triệu Trạch cái tên xấu xa này ở cùng một chỗ kia thật sự là quá tốt. Vừa định nói chuyện, lại bị Triệu Trạch giành trước một bước, chỉ thấy Triệu Trạch cao lãnh mà nhàn nhạt nói: “Không cần, các ngươi đi trước đi”

Lý kha cùng Trương Tử Minh thấy thế cũng không bắt buộc, chỉ hữu hảo mà nhắc nhở hai người mau chút đừng đến trễ, sau đó liền xoay người rời đi.

Đợi hai người đi xa, Triệu Trạch hài hước mà nhìn Trình Cảnh nói: “Như thế nào? Rất muốn theo chân bọn họ đi? Cứ như vậy liền cao hứng?”

Trình Cảnh thấy bị phát hiện, sợ Triệu Trạch lại phát giận, hơn nữa thời gian cũng sắp tới rồi, liền bất đắc dĩ mà nhỏ giọng dỗ dành: “Không có không có, ta chỉ nghĩ đi theo ngươi, mau chút, chúng ta bị muộn rồi""

Mà Triệu Trạch được Trình Cảnh mềm giọng dỗ, cả người đều ôn nhu đi nhiều, cũng không có tiếp tục trì hoãn thời gian, mang theo Trình Cảnh hướng tới phòng học đi đến.