Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 49

Chương 49: Sống lại . .
Liễu Diệp nhìn cái dạ dày kia, lại ngạo nghễ liếc nhìn Cảnh Nguyên một cái, cười cười: “Ngươi thật ra cũng thông minh, biết giấu vật trọng yếu như vậy ở chỗ này. Đáng tiếc… Vô dụng. Vẫn bị ta phát hiện…”

Cảnh Nguyên đã là một cỗ thi thể, căn bản sẽ không đáp lại.

Vì thế Liễu Diệp đành phải tịch mịch xoay người, quăng cái dạ dày cho Nhất Cửu: “Tiêu hủy nó.”

Nhất Cửu vội vàng tiếp được: “Phải! Cứ như vậy, thiên thư sẽ thật sự biến mất! Vẫn là công chúa anh minh, phát giác quỷ kế của loài người, chúng ta thiếu chút nữa đã bị lừa!” Sau khi nói xong mấy câu đó, lúc này hưng trí bừng bừng dùng sức nắm chặt.

Chu Đồ đột nhiên hét lớn: “Khoan —— chậm đã!”

Nhưng đã không kịp!

Bùm một tiếng, cái dạ dày yếu ớt ở trong tay Nhất Cửu nổ tung, cũng không có máu huyết bay tứ tung giống như bọn họ tưởng tượng, mà là đột nhiên xuất hiện một cái hố đen xoay tròn. Hố đen nháy mắt mở rộng mấy vạn lần, Nhất Cửu còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã bị hút vào, biến mất không thấy đâu.

Mà Chu Đồ biết tình huống không đúng, sớm cưỡi phi kiếm rút lui khỏi đó.

Nếu nói, thiên nhãn lúc trước như là xé một tấm vải, giờ phút này, hố đen là xoay tròn, cuốn vào toàn bộ chướng khí hắc ám.

Theo chướng khí lui tán, nước sông một lần nữa xuất hiện mạnh mẽ, đóa hoa một lần nữa nở ra, mặt cỏ cũng khôi phục màu xanh, tựa như một bàn tay thần kỳ phất qua mặt đất rộng lớn, qua nơi nào, vạn vật nơi ấy trong sạch tươi sáng.

Giang Dạ Bạch vẻ mặt mê mang nhìn hết thảy, không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bụng của nàng rõ ràng vừa rồi mở một cái hố lớn như vậy, ngay cả dạ dày cũng bị moi ra, nhưng không cảm thấy chút đau đớn nào.

Thân thể của nàng, rõ ràng vẫn luôn đổ máu, nhưng cả người lại càng ngày càng nhẹ tênh, cảm giác áp lực nặng trịch trong dĩ vãng, cảm giác ngưng trệ, đều giống như theo máu trôi qua mà tiêu thất.

Này… Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Không trung, Chu Đồ phẫn nộ quát: “Công chúa, chúng ta có lòng tốt cứu nàng, nàng vì sao ngược lại đối phó chúng ta?”

Liễu Diệp nhấc mi: “Cứu ta? Thật sự là buồn cười, con mắt ngươi thế nào thấy ta không tốt, cần ngươi tới cứu?”

“Nàng!” Chu Đồ chán nản, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, giọng nói gấp gáp, “Nàng chớ quên, nàng là công chúa ma tộc, có thể nào tình nguyện làm một phàm nhân?”

“Con mắt ngươi thế nào thấy ta là chỉ là phàm nhân?” Liễu Diệp cũng tức giận, chống nạnh cả giận nói, “Lão nương là thê tử của người giàu nhất thiên hạ, vinh hoa phú quý, phàm là những gì loài người có khả năng hưởng thụ cao nhất, ta đều được hưởng thụ. Ngươi muốn hủy diệt cuộc sống như vậy của ta, làm cho ta quay về cái Ma giới âm lãnh cằn cỗi kia? Ngươi đến tột cùng bảo an cái gì tâm?”

Chu Đồ bất ngờ ngẩn ra.

Liễu Diệp tiếp tục mắng: “Còn có, ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Nhất chạy đến nhân gian quấy rối cũng đành thôi, ta tạm thời niệm tình hắn trung tâm vì chủ, vẫn còn trẻ người non dạ, không cùng hắn so đo. Ngươi nhìn thế nào cũng là một lão già bốn năm mươi tuổi, dựa vào cái gì quản nhàn sự[1] của ta? Bản công chúa yêu thích ở nhân gian đợi thì đợi, liên quan gì ngươi?”

Mặt Chu Đồ từ trắng biến hồng, lại từ hồng biến thành đen, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Cuối cùng cắn răng nói: “Ta, ta ta… Ta chỉ là muốn cứu nàng…”

“Cứu ta?” Liễu Diệp cười một tiếng, ánh mắt trào phúng nói, “Chỉ sợ ngươi không phải vì cứu ta, mà là vì… muốn có được ta?”

Chu Đồ bị nàng nói trúng tâm sự, sắc mặt lại đỏ lên.

“Chậc chậc, rõ ràng căn cốt rất tốt, một người rất có thiên phú, lại bị sắc dục trói buộc, đắm mình. Ngươi cho là ngươi thành ma tộc thì ta sẽ thích ngươi? Ngươi cho là mở thiên nhãn làm cho ta khôi phục trí nhớ, ta sẽ cảm kích ngươi?” Liễu Diệp thu lại nụ cười, đột nhiên lạnh lùng nói, “Đừng có nằm mộng! Ngươi hủy gia đình của ta, lừa nữ nhi của ta, còn muốn phá hoại ta, cũng không nhìn xem thân phận của mình!”

Chu Đồ rốt cuộc không chịu nổi vũ nhục, hét lớn một tiếng, bay về hướng nàng.

Liễu Diệp nhanh nhẹn tránh qua một bên, Chu Đồ mắt thấy thất bại chệch mục tiêu, mà vị trí mình nhắm tới không biết sao biến thành hố đen, vội vàng khựng lại, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Liễu Diệp ở bên cười nhẹ.

Trong con mắt hắn, liền biến thành mười phần mười khinh thị. Chu Đồ ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng thét chói tai liên tiếp, cùng với tiếng huýt gió của hắn, trời đất bắt đầu chấn động, sắc mặt Liễu Diệp đột biến, thu lại tâm tính trêu cợt, vội vàng xoay người bắt lấy Giang Dạ Bạch cùng Cảnh Nguyên, mỗi tay một người bay lên, như là muốn trốn vào trong hố đen.

Phía sau, hồng quang liên tiếp truy tới nhanh chóng, đúng là Chu Đồ nổi giận phát ra kiếm khí.

Liễu Diệp vì bảo hộ Giang Dạ Bạch, đã trúng một kiếm của hắn, vốn tưởng rằng có thể trốn vào hố đen, không nghĩ tới kiếm khí kia lại đuổi kịp, nhất thời làm thân thể của nàng khựng lại.

Ba người cùng nhau rơi trên mặt đất.

Liễu Diệp bất chấp đau đớn, vội vàng đứng dậy, nhìn Chu Đồ đuổi sát tới, gấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Nàng không phải khinh thường ta sao? Ta hiện tại khiến cho nàng biết, cho dù ta là từ người thành ma, cho dù nàng là công chúa cao quý, cũng không phải đối thủ của ta!” Chu Đồ nhe răng cười, vung trường kiếm đánh xuống.

Hắn cực kỳ giảo hoạt, mục tiêu không phải Liễu Diệp, mà là Giang Dạ Bạch bên người Liễu Diệp. Do đó, Liễu Diệp vì bảo hộ nữ nhi, đành phải cúi người xoay qua dùng lưng chắn, không có gì ngăn đỡ, sơ hở khắp nơi.

Mắt thấy một kiếm kia sẽ đâm vào trên người Liễu Diệp, trong mắt Chu Đồ đã lộ ra thần sắc mừng như điên, một bàn tay đột nhiên tiến sát lại, vững vàng kẹp lấy một kiếm kia.

Hai ngón tay thon dài sạch sẽ.

Một vạt áo tuyết trắng thanh khiết.

Nguyên bản người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thoáng như đã chết, Cảnh Nguyên, đột nhiên ngồi dậy. Không chỉ có như thế, hắn còn đột nhiên vươn tay, kẹp lấy kiếm của Chu Đồ.

Chu Đồ chấn động, mà Giang Dạ Bạch gần trong gang tấc lại rung động.

Liễu Diệp lại dường như sớm biết sẽ như vậy, thở dài một hơi nói: “Ngươi giờ mới tỉnh…”

“Truy hồi[2] ngũ phách không dễ, ta đến chậm, nhạc mẫu đại nhân.” Cảnh Nguyên mỉm cười.

Giang Dạ Bạch nghe được bốn chữ cuối cùng, trong lòng lại run lên.

So với vẻ cứng ngắc xấu hổ không được tự nhiên của nàng, Liễu Diệp lại giống như thực thản nhiên đã tiếp nhận xưng hô này, ôm nữ nhi lui ra sau, “Người này chấp niệm sâu đậm, bởi vậy ma lực cường đại, ngươi phải cẩn thận.”

“Xin cứ yên tâm giao cho ta đi.” Cảnh Nguyên nói xong, răng rắc một tiếng, bẻ gẫy chuôi kiếm. Đồng thời, thân hình phi lên, một cước đá vào mặt Chu Đồ.

Chu Đồ vội vàng lật người, né tránh cú đánh này. Hai người ngươi truy ta đuổi, lại lần nữa đấu với nhau.

Giang Dạ Bạch nhìn hai thân ảnh quấn lấy nhau chiến đấu, bởi vì kiến thức quá ít, thật sự đến tột cùng không nhìn ra cái gì, đành phải quay đầu chuyển qua mẫu thân: “Mẹ, đây… Là chuyện gì xảy ra?”

Liễu Diệp khẩn trương nhìn Cảnh Nguyên, không đáp lời của nàng.

Giang Dạ Bạch đành phải tự mình đoán.

Đầu tiên! Mẹ từ trong cơ thể mình moi dạ dày ra, cái dạ dày kia giống như chính là Vô Cực thiên thư, khi thiên thư ở trong cơ thể nàng có thể hút vạn vật, nay phóng xuất, lại lập tức gϊếŧ Nhất Cửu.

Sau đó, mẹ liền cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Đồ buộc hắn bạo phát, dụng ý là gì?

Lại sau đó, Cảnh Nguyên sống lại! Vẫn là trước đó đã cùng mẫu thân thương lượng rất tốt!

Ôi, thần ơi, ai tới nói cho nàng, này đến tột cùng là tiết mục bất ngờ biến đổi quanh co như thế nào đây!

Dù là Giang Dạ Bạch trí tuệ hơn người như thế nào, giờ phút này đều bị chuyển biến thật lớn này nhào thành một đống tương hồ. Nàng chỉ có thể cố nén tò mò, ngơ ngác nhìn Cảnh Nguyên đấu pháp cùng Chu Đồ. Chờ mong tra ra hết thảy manh mối có thể nói cho nàng biết.

Liễu Diệp ở một bên, chau mày, xem biểu tình của nàng chỉ biết Cảnh Nguyên vẫn còn rất nguy hiểm.

Mà Chu Đồ tốt xấu cũng ở trên Thục Sơn tu luyện vài chục năm, Cảnh Nguyên mới năm năm, nghĩ như thế nào hai người cũng không cùng một cấp bậc .

Bất quá, Cảnh Nguyên ơi Cảnh Nguyên, ngươi nhất định phải cố gắng, tánh mạng thân gia của chúng ta, cùng với ta có thể nghe được nguyên do chân chính chuyện xưa hay không, phải dựa vào một trận chiến này của ngươi, có thể thắng hay không! Giang Dạ Bạch túm chặt vạt áo của mình, nhìn xem rối rắm vô cùng.

Lúc này, Liễu Diệp đột nhiên mở miệng, nói xong Giang Dạ Bạch nghe không hiểu gì.

Cảnh Nguyên lại nghe hiểu, đột nhiên xoay người bay nhanh.

Chu Đồ cao giọng nói: “Chạy đâu cho thoát!”

Cảnh Nguyên bay đến trước hố đen, Chu Đồ đâm tới một kiếm, không đâm trúng hắn, mà là lợi dụng kiếm phong đẩy cái hố đen kia tránh qua một bên. Cảnh Nguyên quá sợ hãi, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, pháp lực của Chu Đồ thế nhưng đến ngay cả một cái hố đen lớn như vậy cũng có thể di dời .

Chu Đồ đắc ý lạnh lẽo cười rộ lên: “Ngươi nghĩ gạt ta tiến vào hố đen, đừng tưởng ta không biết!”

“Ta không nghĩ lừa ngươi tiến vào hố đen.” Cảnh Nguyên cúi đầu thở dài.

“Hả?”

Cảnh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn nở nụ cười rất là trong sáng: “Ta chỉ là khiến ngươi tiến vào hố đen mà thôi.” Nói xong, hắn vươn ngón cái và ngón giữa, cứ như vậy nhẹ nhàng bắn ra.

Giang Dạ Bạch bỗng thấy bụng căng thẳng, cái loại cảm giác đói khát lại lần nữa đánh úp lại, hơn nữa lúc này đây, không chút suy nghĩ đã hướng phía trước mở miệng ——

Trước mặt nàng, đúng là Chu Đồ.

Biểu tình trên mặt Chu Đồ còn hoàn toàn chưa kịp thay đổi, liền biến thành tờ giấy, nhẹ nhàng bay xuống.

Mà cái cảm giác đói khát từ bên trong Giang Dạ Bạch không có lúc nào gián đoạn, ở giờ khắc này, lại được hoàn toàn thỏa mãn.

Nàng khϊếp sợ bưng kín miệng mình.

Hố đen trên trời vẫn xoay tròn, hút chướng khí nhân giới.

Mà Chu Đồ, đã ở trước người nàng ba thước, biến thành người giấy, cùng bộ dạng Hoa Âm Túy lúc trước giống nhau như đúc.

Giang Dạ Bạch bắt đầu phát run, khớp hàm run lên hỏi: “Ta… Ta… Ta lại ăn thịt người ?”

“Đúng vậy. Nàng ăn hắn.” Người đáp lời, là Cảnh Nguyên.

Hắn nhún chân một cái, từ trên mây vững vàng rơi xuống, đi về phía nàng.

Trời, dần dần sáng lên.

Phảng phất có tia sáng mỏng manh trên bầu trời tỏa sáng phía sau hắn, thân ảnh của hắn thoạt nhìn, rõ ràng tồn tại, lại dường như … Không phải thực.

Giang Dạ Bạch tiếp tục run run: “Ngươi, ngươi không phải đã chết sao?”

“Ta đã chết.”

“Này, này làm sao có thể…”

“Là mẹ nàng đã cứu ta.” Khi nói chuyện, Cảnh Nguyên đã đi tới trước mặt nàng, quì một gối, sát lại đỡ lấy cánh tay của nàng. Ngay không lâu trước nàng còn chạm vào tay hắn, rõ ràng là lạnh lẽo, giờ phút này, lại khôi phục độ ấm.

Giang Dạ Bạch không rõ.

Hết thảy nàng đều không rõ.

Nàng vừa mở miệng cũng muốn hỏi, mặt Cảnh Nguyên bỗng gần sát, sau đó, môi ấm áp đã hôn xuống.

Tay nàng chạm vào, là trong khuôn ngực dày rộng của hắn, cùng đôi tay rắn chắc.

Hắn ôm nàng thật chặt.

Thân thể cảm thấy đau đớn, đồng thời, tinh thần lại sung sướиɠ khôn kể. Bờ môi của hắn mềm mại ướŧ áŧ, tựa như mưa, tẩm hóa khô héo trên mặt nàng.

Giờ khắc này, hết thảy quanh mình không còn tồn tại nữa.

Trong trời đất, chỉ có hắn cùng nàng, trong ánh nắng ban mai từng chút dâng lên, dùng sức hôn sâu.

Không biết qua bao lâu, Giang Dạ Bạch duy nhất có thể khẳng định là khi Cảnh Nguyên rốt cục buông nàng ra, trời đã sáng hoàn toàn. Hố đen cũng không biết biến mất khi nào. Mẫu thân đứng ở ngoài nơi xa mười bước, nhìn bọn họ, ý cười trong suốt.

Trên mặt nàng nhất thời phiếm hồng, vội vàng đẩy Cảnh Nguyên ra.

Cảnh Nguyên vẫn như trước nắm đôi bàn tay nàng, trong ánh mắt tối đen, lần đầu tiên có thân ảnh rõ ràng trong sáng, đó là quầng sáng tên là thích, nam nhân này chưa bao giờ biểu lộ tình cảm ra ngoài.

Vì thế Giang Dạ Bạch liền không khỏi nhìn đến ngây người.

Trong lúc nàng dại ra, Cảnh Nguyên lại ôm chặt lấy nàng, như là ôm trân bảo đã mất đi mà tìm lại được, cả người đều phát run: “Dạ Bạch… Ta, ta… Ta rốt cục, cứu sống nàng.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nga nga nga nga, ta lập tức viết ra một đoạn kiều diễm ~~ cũng là ước nguyện ban đầu ta viết văn này