Chương 29: Chân tướng . .
Cửa vẫn đóng chặt. Không thể đi vào.Giang Dạ Bạch hô hoán vài tiếng, cũng không thấy đáp lại. Xem ra trên cửa này cũng có pháp thuật, không thể truyền tin. Sau khi hiểu ra, Giang Dạ Bạch liền lấy ra kiếm tuệ của Chu trưởng lão, gõ lên cửa, sau đó mỉm cười: “Thục Sơn đệ tử Giang Dạ Bạch, nghiệp chướng nặng nề, cầu vào động nghĩ lại.”
Trên cửa, hai chữ “Phản Tư” lóe lên một chút, sau đó, cạch một tiếng, cửa mở.
Giang Dạ Bạch không nóng lòng đi vào, mà là nhòm ngó qua cửa xem xét bên trong trước, so với nơi ở của các đệ tử Thục Sơn hủ lậu một nghèo hai trắng kia, điều kiện của động Phản Tư ngược lại tốt hơn rất nhiều, ít nhất có giường có bàn, còn có nước.
Nước là từ nhũ đá phía trên hang nhỏ xuống, vừa vặn nhỏ vào một cái bàn đá vòng tròn. Tí tách tí tách, thanh âm trong trẻo.
Trừ cái đó ra, không thấy bóng người.
Giang Dạ Bạch thật cẩn thận bước chân, thấp giọng kêu: “Sư huynh? Cảnh Nguyên sư huynh? Cảnh…” Vừa gọi đến đây, phía sau đột nhiên có hai cánh tay áp đến, một phen chặn ngang giữ nàng lại, đồng thời, dòng khí ấm áp phun ở sau gáy, tiếng động sâu kín: “Tiểu sư muội, ngươi còn dám tới …”
Cả người Giang Dạ Bạch tóc gáy đều dựng thẳng lên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Aha, a ha ha ha, ta biết sư huynh hiện tại hận ta, cho nên ta một mình đến chịu tội thôi!”
“Ồ?” trên cánh tay Cảnh Nguyên dùng sức, kéo nàng lại gần, “Ngươi tính chịu tội như thế nào?”
“Sư huynh, có chuyện từ từ nói…” Giang Dạ Bạch cực lực đẩy tay hắn ra, xoay người giơ giỏ lên, “Ta đem theo lễ vật đến, sư huynh vừa thấy liền biết.”
Trong ánh sáng u ám, Cảnh Nguyên tóc rối tung, ngoại bào cởi lúc trước cũng không khoác lại, vẫn duy trì bộ dáng khi bị khóa trụ như trước, chỉ mặc một áo trong đơn bạc (nguyên là « áo sơ mi » nhưng ta chả hỉu sao lại có áo sơ mi vào cái thời không này nữa). Nhưng mà, màu áo như sương, ánh lên mặt mày của hắn càng phát ra thâm đen, hơn nữa liếc xuống xương quai xanh, loang loáng như ngọc, thoạt nhìn, đúng là ngon miệng không đỡ được.
Giang Dạ Bạch âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Ánh mắt Cảnh Nguyên nhìn về phía giỏ trong tay nàng, không chút để ý lật vải che phía trên ra, một con mèo tam thể nhỏ liền như vậy “Meo meo” một tiếng nhảy ra.
Cảnh Nguyên cả kinh, vội vàng tránh né, nhưng pháp thuật của hắn bị khóa, giờ phút này chỉ là một người thường, sao địch lại mèo kia thân pháp như điện, lúc này bị bắt được vạt áo, xoạt xoạt vài tiếng, ngực liền có hơn vài vết máu.
Mèo nhỏ thuận thế rơi xuống, quay đầu, mắt lộ ra hung quang.
Cảnh Nguyên kinh thanh nói: “Đây là cái gì!”
“Không có gì.” Giang Dạ Bạch chậm rì rì đáp, “Chỉ là nhìn xem sư huynh có phải thật sự không có pháp thuật hay không mà thôi.”
Cảnh Nguyên cúi đầu, phát hiện vết máu trên ngực bị mèo cào ra đang chậm rãi khuếch tán, máu đen thùi chảy ròng ròng trào ra, nháy mắt đã ướt sũng áo trong. Hắn một tay ôm ngực, một tay chỉ vào nàng, “Tiểu sư muội! Ngươi vì sao không chỉ một, mà lại tới ba lần hại ta!”
Giang Dạ Bạch trầm mặc.
Một tiếng cười duyên thay nàng trả lời: “Làm hại chính là ngươi đó!” Cùng với tiếng cười nhỏ, con mèo tam thể nhỏ oành một tiếng, biến trở về hình người, hồng y phiêu phiêu, tươi cười ngọt ngào, liền ngay cả Cảnh Nguyên không thừa nhận cũng không được —— thật sự là một mỹ nhân!
“Ngươi là ai?”
“Cảnh Nguyên sư huynh quyền cao chức trọng, thân phận bất phàm, tự nhiên là không nhận biết loại người dưới ta đây … Bất quá không liên quan, ngươi chỉ cần nhận được cái này… Là có thể .” Ngôn Sư Thải vừa nói, một bên từ trong tay áo lấy ra một đạo phù, chậm rãi đi về phía hắn.
Cảnh Nguyên lập tức lui về phía sau, trong mắt kinh hiện sợ hãi: “Đọa hồn ma ấn…”
“Cảnh Nguyên sư huynh thật không hổ là kiến thức rộng rãi, chẳng những biết đây là ma phù, ngay cả tên đều kêu ra. Đúng vậy, đây là đọa hồn. Tên như ý nghĩa, áp ấn này lên, từ nay về sau, ngươi sẽ nghe lệnh ma tộc, thành một phần tử của chúng ta. Ngươi không cần sợ, ta sẽ thực ôn nhu dán lên cho ngươi…” Ngôn Sư Thải cười hết sức xinh đẹp, cước bộ cũng không cho kháng cự, nháy mắt đến trước mặt Cảnh Nguyên, nhẹ nhàng vỗ, ma phù lập tức liền chui vào chính giữa miệng vết thương bị mèo cào trên ngực hắn.
Tóc của Cảnh Nguyên tại một khắc kia, thẳng tắp bay lên, lại hỗn độn hạ xuống.
Đồng thời ngã xuống, còn có thân thể hắn.
Giang Dạ Bạch ở một bên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.
Ngôn Sư Thải cất tiếng cười to: “Thật không nghĩ tới, sự tình thế nhưng thuận lợi như thế. Ha ha ha, thật sự là trời giúp ma tộc ta!”
Cảnh Nguyên người đau nhức mà cuộn mình thành một đống, miễn cưỡng ngẩng đầu nói: “Ngươi là ma tộc?”
“Chẳng những ta, mà nàng cũng phải.” Ngôn Sư Thải một phen kéo Giang Dạ Bạch qua. Giang Dạ Bạch ngẩn ra: “Cái gì? Ta?”
“Đứa nhỏ ngốc, ngươi cho rằng cái động lớn trong bụng ngươi, là vô ý ? Ha ha ha ha ha ha…”
Giang Dạ Bạch nhất thời nóng nảy, giữ lấy vạt áo của nàng, “Động của ta? Ngươi là nói dạ dày của ta, chẳng lẽ có liên quan đến các ngươi?”
“Đương nhiên, ma lực của ngươi là Ma giới chúng ta ban cho, nếu không, một kẻ phàm nhân tư chất kém như ngươi vậy, dựa vào cái gì có thể nghĩ cắn nuốt cái gì liền cắn nuốt cái đó?”
Giang Dạ Bạch buông tay ra, lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm nói: “Vì sao ngươi biết việc này… Chuyện ta có thể ăn cái gì, trừ bỏ Cảnh Nguyên cùng Nhất Cửu… A!”
Ngôn Sư Thải nhướn mắt nhìn.
“Là ngươi! Ngươi chính là Nhất Cửu, đúng hay không!”
“Ngươi đoán xem.”
“Chính là ngươi! Ta đã nói vì sao khi ngươi xuất hiện, Nhất Cửu dừng nói, mà khi hắn ở trong cơ thể ta, ngươi liền mê man bất tỉnh, các ngươi! Các ngươi là cùng một người! ! !” Giang Dạ Bạch lắc lắc đầu, hai tay gắt gao ôm ở trước ngực, giống như muốn mượn tư thế này ngăn cản chút gì đó, “Ngươi là nam hay nữ? Vì sao trăm phương ngàn kế như thế? Vì sao muốn gϊếŧ Cảnh Nguyên? Lại vì sao muốn hại ta?”
Ngôn Sư Thải khinh thường nói: “Đừng đem chính mình làm trung tâm. Ngươi chỉ là nhân tiện, chúng ta đối phó, từ đầu tới cuối đều chỉ có hắn.” Nói xong, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Cảnh Nguyên, cười càng phát ra ngọt ngào, “Thế nào? Cảnh Nguyên sư huynh? Tư vị đọa hồn này chịu được ? Đừng sợ, rất nhanh sẽ trôi qua, chờ ma ấn ở trong cơ thể ngươi hòa tan, lại khuếch tán đến toàn thân, ngươi liền triệt để hoàn toàn giống như chúng ta …”
Cảnh Nguyên đã không có cách nào khác nói được nữa, da hắn có chút sung huyết cùng phù thũng, thoạt nhìn tùy thời đều đã bạo liệt.
Giang Dạ Bạch khóc ra: “Thực xin lỗi! Cảnh Nguyên sư huynh, thực xin lỗi!”
“Ngươi đúng là nên nói xin lỗi hắn, nếu ngươi không ngu xuẩn giúp đỡ ta khắp nơi, ta sao có thể dễ dàng thu hắn về tay như thế? Ha ha, ha ha ha ha…”
“Ngươi cố ý ! Ngươi cố ý !” Giang Dạ Bạch tê thanh nói, “Ngày đó ta căn bản không lên được thuyền, ngươi cố ý thi pháp làm cho ta lên thuyền, vì chính là lợi dụng ta đi đối phó Cảnh Nguyên, đúng hay không? Sau đó ngươi lại sợ ta không phải đối thủ của Cảnh Nguyên, cho nên cố ý cho ta cái sức mạnh này, làm cho ta có thể ăn phi kiếm của hắn, đúng hay không?”
“Ngươi cuối cùng cũng hiểu được? Đáng tiếc, đã quá muộn. Nếu biết ngươi là vị hôn thê của hắn, hắn sẽ không thêm bố trí phòng vệ đối với ngươi, ta cần gì hao phí tâm tư trên người kẻ ngu ngốc là ngươi nhiều như vậy?”
Cảnh Nguyên tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng vẫn nghe được, nghe vậy chấn động thật mạnh, ngẩng đầu nhìn Giang Dạ Bạch, vẻ mặt không dám tin.
Ngôn Sư Thải bưng miệng cười: “Lại nói tiếp cũng thật sự là đánh bậy đánh bạ, Cảnh Nguyên sư huynh không biết ngươi là vị hôn thê trước của hắn, lại vẫn là một phen dây dưa không rõ với ngươi. Ha ha, thế này có tính chính là nghiệt duyên không?”
“Ngươi đến tột cùng muốn cái gì?” Giang Dạ Bạch thê thanh (âm thanh thê lương) nói, “Muốn hắn biến thành ma tộc, ngươi được lợi gì?”
“Hắn là thiên đồ, có thể che lại thiên nhãn, ngươi nói, ta được lợi gì?”
“Đợi chút! Thiên nhãn! Cái kia… Không phải ta sao? ! !” Việc này, Giang Dạ Bạch hoàn toàn kinh ngạc!
“Ngươi?” Ngôn Sư Thải cười một tiếng, tiện đà cười ngã trái ngã phải, “Đừng nói, chỉ bằng ngươi?”
“Nhưng Thần cơ tiên xu bọn họ đều nói…”
“Hai lão bất tử, thêm một con nhóc tự cho là đúng tóc dài óc ngắn, biết cái gì!” Ngôn Sư Thải tiếp tục khinh thường.
“Nhưng là thần y…” Giang Dạ Bạch không khỏi nắm chặt quần áo trên người, thần y cũng giống như nàng, lạnh run, thoạt nhìn so với nàng càng sợ hãi.
Mà ánh mắt Ngôn Sư Thải càng thêm khinh thường : ” cái áo nhìn rách nát như vậy, ngươi thật đúng là tín nhiệm nó? Bất quá cũng là, thần giới cũng đã xuống dốc từ lâu, các ngươi, một nhóm phàm nhân ngu xuẩn vẫn còn tơ tưởng không ngừng muốn tu chân, muốn thành tiên cái gì… Ha ha…”
Giang Dạ Bạch cắn răng, tiếp tục truy vấn: “Ngươi nói Cảnh Nguyên là thiên đồ? Có căn cứ gì?”
“Đó là bởi vì…” Ngôn Sư Thải buột miệng đáp, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nhất thời dừng lại, ánh mắt bỗng sắc bén lên, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Giang Dạ Bạch cười thảm: “Ta có thể làm cái gì? Ta còn có thể làm cái gì? Sự cho tới bây giờ… Ta chỉ là không chịu chết không minh bạch như vậy mà thôi!”
Ngôn Sư Thải thản nhiên liếc nàng một cái, “Yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”
“Hả?”
“Tuy rằng ngươi đã không còn tác dụng gì, bất quá, xem xét trước đây ngươi còn rất nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi đi. Dù sao, ngươi cũng không làm nên trò trống gì.” Ngôn Sư Thải nói tới đây, tiến lên túm Cảnh Nguyên lên, giống như diều hâu quắp con gà con, ném hắn một cái vào trong giỏ, “Tốt lắm, đại công cáo thành, tiếp theo nên đi làm chính sự .”
Giang Dạ Bạch sợ hãi hỏi: “Cái gì… Chính sự?”
“Đương nhiên phải đi mở thiên nhãn ra.” Ngôn Sư Thải nói xong, hướng nàng ném mị nhãn, “Chờ xem đi, Tiểu Bạch ngu ngốc, từ hôm nay trở đi, nhân gian sẽ là thiên hạ của ma tộc chúng ta ! Ha ha! Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười đột ngừng.
Ngôn Sư Thải chậm rãi, như là dùng khí lực rất lớn mới có thể nhúc nhích cúi đầu, nhìn về phía tay mình.
Một giọt nước, theo ngón tay, chậm rãi rơi xuống.
Tí tách.
Theo sát sau, giọt thứ hai, giọt thứ ba… Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Vẻ tươi cười trên mặt nàng cứng lại, sau đó nụ cười giống như bị úng nước, bắt đầu mơ hồ cùng biến hình.
“Thật kỳ quái a…” Giang Dạ Bạch ở nàng phía sau, nhẹ nhàng nói.
“Kỳ, kỳ, kỳ quái, cái gì, cái gì?”
” Đệ tử Thục Sơn ích cốc, ngay cả nơi ở của mình, đều không có nước. Mà trong động Phản Tư dùng để khiển trách bọn họ, ngược lại lại có một chậu nước… Ngươi, nửa điểm cũng không thấy kỳ quái sao?” Rõ ràng là khoảng cách chỉ vài bước, nhưng thanh âm Giang Dạ Bạch nghe qua lại xa xôi mơ hồ.
Ngôn Sư Thải dùng lực quay đầu, tí tách ——
Giọt nước trên thạch nhũ vừa vặn nhỏ đến, lọt vào trong bồn, bên trong bồn nhộn nhạo lên tầng tầng gợn sóng. Cùng lúc đó, quanh mình hết thảy cũng giống như vằn nước, vặn vẹo, biến hóa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có bình lâu dài, rất vui vẻ ~~
Cám ơn Hiểu Nghiên! Thân nhất mồm to ~*~
Cũng cám ơn mọi ngườiquan tâm theo dõi văn này
Tuy rằng các ngươi đại bộ phận lặn xuống nước, nhưng ta sẽ không để ý . An tâm lặn đi, ba ~~~~