Chương 15: Nữ sắc . .
Như thế qua một đoạn thời gian, tươi cười dần dần cứng ngắc Ngôn Sư Thải rốt cục nhịn không được nhíu lông mày : “Ngươi còn ở đây chờ cái gì? Còn không mau đi?”“Ta?” Giang Dạ Bạch ngẩn ra, “Là ta?”
“Đương nhiên là ngươi.”
“Chỉ bằng như ta vậy?” Tỷ tỷ, nàng hiện tại nhưng là một khối cháy sém đấy.
Ngôn Sư Thải đúng lý hợp tình: “Nếu là ta hắn chắc chắn có phòng bị, ngươi như vậy mới có thể thành công. Không phải vừa rồi đã chứng minh quá rõ sao?”
Giang Dạ Bạch không nói gì, thế nào cũng cảm giác ngay từ đầu vị tỷ tỷ này đã đánh chủ ý tới trên đầu nàng…”Ta có thể cự tuyệt sao?”
“Có thể a.” Ngôn Sư Thải cười như hoa xuân, “Vậy chết đi.”
“Ta đi, ta lập tức phải đi.” Giang Dạ Bạch xoay người, lập tức xuất phát.
Nàng trước tiên đi hạ phòng ở rừng đào phía đông tìm Lưu Băng, sau khi trình bày ý đồ đến, Lưu Băng kinh ngạc nói: “Ngươi tìm Thiển Minh sư huynh có việc gì?”
Lí do thoái thác từ lúc trên đường đã nghĩ tốt, bởi vậy, Giang Dạ Bạch gật gật đầu nói: “Thiển Minh sư huynh vừa rồi đi quá nhanh, đánh rơi thứ này.” Nói xong, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, giống như bao cái gì bên trong vậy.”Không biết bên trong là cái gì, ta cũng không dám mở ra, cho nên, chỉ có thể tự mình đem trả .”
Do đó, Lưu Băng tự nhiên cũng không tiện mở khăn tay ra xem, đành phải đáp ứng: “Được rồi. Bất quá Thiển Minh sư huynh hiện tại đang thường trực phía sau núi, có thể mang ngươi đi, nhưng ngươi phải cẩn thận chút, đi theo phía sau ta đừng đi loạn.”
Giang Dạ Bạch đáp ứng. Vì thế Lưu Băng gọi phi kiếm ra, để nàng bước lên vỏ kiếm, ngay lập tức xuất hiện quầng sáng như đóa sen trắng nở rộ, hai người dần bay lên, vυ't một tiếng, liền đến nơi khác.
Giang Dạ Bạch thấy trụi lủi, một thân cây khô cũng không có, chỉ có ở chính phương bắc sừng sững hai tòa thạch phong thật lớn, hình thành trạng thái hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn lêи đỉиɦ cực kỳ cao, phảng phất chạm trời.
Mà chỗ hai bàn tay, có một cái khe hở thật dài, thoạt nhìn hẳn là hang, bên trong tựa hồ còn dựng lầu các, chính là khoảng cách quá xa, trong lúc đó lại thấp thoáng mây mù, nhìn không rõ dấu tích.
Lưu Băng nói: “Giang sư muội, ngươi có thấy tấm bia đá kia không ?”
Giang Dạ Bạch tập trung nhìn vào, một trượng xa xa phía trước hai người, lập một tấm bia đá, trên có khắc “Thục Sơn cấm địa” bốn chữ to. Rõ ràng khoảng cách từ đây đến hai tòa thạch phong xa nghìn trượng có dư, cũng không thể tiếp tục vào, có thể thấy được cấm địa quả nhiên là cấm địa.
“Thục Sơn đệ tử, dưới Bạch y, cố ý xâm phạm, chết ngay lập tức.” Lưu Băng thập phần nghiêm túc nói, “Đây không phải quy định, mà là sự thật.”
“Sự thật?”
Lưu Băng gật gật đầu: “Đây chính là nơi một trăm bảy mươi chín vị trưởng lão Thục Sơn chúng ta vũ hóa (= quy tiên) từ khi lập phái tới nay, bọn họ lúc ấy thi hạ kết giới thật lớn. Có thể đi vào kết giới này cần thỏa mãn hai điều kiện: một, Thục Sơn đệ tử; hai, đã ngoài Bạch Y giai ( đã qua cấp bạch y). Cho nên, nếu hiện tại chúng ta vượt qua, mỗi bước đi, pháp thuật bên trong sẽ lập tức lấy mạng chúng ta. Ngươi phải nhớ kỹ, vô luận phát sinh cái gì, đều tuyệt đối không nên bước vào.”
Giang Dạ Bạch bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Cảnh Nguyên cùng Quỳnh Hoa kia, hai gia hỏa lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu nhưng còn chờ đợi thời cơ, mà Nhất Cửu cũng không thể không trốn trong thân thể mình, nguyên lai là vì hai hạn định lớn này. Phòng hộ chu nghiêm (chu đáo,nghiêm ngặt) như thế, xem ra bảo bối bên trong không phải là nhỏ.
Đang nghĩ tới, thanh âm của Nhất Cửu lại đột nhiên xông ra: “Vũ hóa cái lông! Rõ ràng chính là không biết xấu hổ, ăn cắp sau đó làm của riêng!”
Giang Dạ Bạch hoảng sợ: “Ngươi tỉnh rồi?”
“Vừa rồi trong nhà có sự, đi trở về một chút…” Nhất Cửu hàm hồ nói.
“Ngươi còn có nhà?”
“Ừ.”
“Ở nơi nào?”
Nhất Cửu trầm mặc một chút, mới thấp giọng nói: “Là một nơi rất xa rất xa…” Không biết vì sao, nghe qua có vẻ rất thê lương.
Giang Dạ Bạch cho tới bây giờ không phải loại người có tính truy hỏi rõ ràng, thấy hắn hình như có nan ngôn chi ẩn (lời khó nói ra), liền nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa rồi nói trộm là có ý tứ gì? Thục Sơn trộm của ngươi cái gì sao?”
Nhất Cửu lạnh lẽo cười rộ lên: “Phải. Đám lão già thối không biết xấu hổ kia, vẫn quảng cáo rùm beng bản thân thanh tâm quả dục, kỳ thật là loại ti bỉ vô sỉ không biết xấu hổ. Trộm này nọ cũng không dám thừa nhận, còn mưu toan thành tiên, xứng đáng chết ở bên trong hết thảy!”
“Ai? Đã chết?”
“Ngươi sẽ không thật sự cho rằng bọn họ đều thành tiên lên trời đi ?”
“Kỳ thật…” Giang Dạ Bạch chậm chạp nói, “Ta cũng vẫn rất kỳ quái, người tu chân nhiều như vậy, muốn làm thần tiên , thiên đình khẳng định kín người hết chỗ đi? Kia kỳ thật tệ hơn a!”
“… Mỹ nữ, ngươi nhìn đúng trọng điểm rồi đó.”
“Ôi chao? Ta chỉ là tùy tiện ngẫm lại, chẳng lẽ thật sự như vậy?”
“Hắc hắc.” Nhất Cửu cười quỷ dị.
“Nói cách khác, cho dù biết bay, biết pháp thuật, cuối cùng cũng khó trốn khỏi cái chết?”
“Hắc hắc hắc.”
“Ngươi đừng có cười nữa!”
“O(∩_∩)O “
“…” Giang Dạ Bạch chuyển hướng Lưu Băng, vẫn là người có thể chân thật đứng ở trước mặt đáng tin cậy hơn!” Lưu Băng sư huynh, nếu chúng ta còn không thể nào vào được, làm sao kêu Thiển Minh sư huynh đi ra?”
Lưu Băng mỉm cười, ôm quyền cất cao giọng nói: “Lưu Băng cầu kiến Thiển Minh sư huynh ——” thanh âm của hắn một tầng tầng khuếch tán đi ra ngoài, trong lúc nhất thời, màng nhĩ đều quanh quẩn là những lời này.
Giang Dạ Bạch trong lòng biết đây cũng là 1 loại pháp thuật, nếu không bằng vào cổ họng kêu, là tuyệt đối kêu không ra hiệu quả kinh người như vậy. Quả nhiên, tiếp theo đó, một đạo kiếm quang bay tới, Thiển Minh đã đứng ở trước mặt, biểu tình có vẻ không rất cao hứng: “Sao lại là ngươi?”
Lưu Băng đẩy Giang Dạ Bạch lên trước người: “Vị tiểu sư muội này nói nhặt được gì đó huynh đánh rơi, cho nên có ý đến đưa.”
Sự tình phát sinh có chút xảy ra ngoài ý muốn của Giang Dạ Bạch, tỷ như (thí dụ) nói, nàng nguyên vốn tưởng rằng Thiển Minh sẽ giống với Cảnh Nguyên ở trong phòng, như vậy nàng có thể tranh thủ một chút cơ hội ở chung một chỗ, sau đó lại nghĩ biện pháp tìm cách nói, không nghĩ tới sẽ đến nơi trời đất không khoáng như vậy, đừng nói một chỗ, có bao nhiêu ánh mắt âm thầm theo dõi cũng không biết được. Do đó, đối sách nghĩ trước đó liền toàn bộ rơi vào khoảng không.
Lưu Băng thúc giục nói: “Tiểu sư muội, vật nọ đâu? Mau lấy ra trả lại cho Thiển Minh sư huynh.”
Giang Dạ Bạch đành phải tận lực kéo dài, làm một cái động tác sờ tay vào ngực, liền ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ. Thiển Minh nhíu nhíu mày, bắt đầu không kiên nhẫn: “Không có việc gì sao? Ta đây đi vậy!”
Giang Dạ Bạch vội vàng nói: “Đợi chút! Sư huynh, vật đó đang ở trong này!” Sau đó ác tâm, đem khăn tay trong lòng đưa tới trước mặt hắn.
Thiển Minh trừng mắt nhìn chiếc khăn tay: “Cái này không phải của ta.”
Biểu tình Lưu Băng cũng trở nên hồ nghi.
Giang Dạ Bạch rũ mắt xuống, kiên trì nói: “Phải, ta muốn sư huynh xem, là vật trong khăn tay này.”
Thiển Minh tiếp nhận khăn tay, không chút để ý mở ra nhìn thoáng qua, nhất thời biến sắc, cầm giữ cánh tay của nàng gấp giọng nói: “Thứ này làm sao có?”
Giang Dạ Bạch sợ hãi đáp: ” Chính là vừa rồi, khi sư huynh cứu Ngôn Sư Thải tại trong phòng ấy nhặt được …”
Thiển Minh biểu tình lại thay đổi, cuối cùng nói: “Đi theo ta!” Cũng không cố kỵ Lưu Băng còn ở một bên đang không hiểu ra làm sao, liền lôi kéo nàng chạy lấy người.
Giang Dạ Bạch tiểu tâm can bắt đầu kinh hoàng đập bùm bùm.
Không phải là vì có nam nhân lôi kéo nàng!
Cũng không phải vì nam nhân này rất rất tuấn tú!
Mà là —— mắt thấy sẽ đi qua tấm bia đá kết giới !
“Sư huynh!” Ngay ở khoảnh khắc sẽ quá giới, Giang Dạ Bạch ngã xuống đất, sống chết bám chặt một chân Thiển Minh đang bước tới, “Ta đi vào nhất định… định… sẽ… sẽ chết !”
“Phải rồi, quên mất.” Thiển Minh lùi chân về.
“…” Cư nhiên là đã quên thật! ! !
Thiển Minh tả hữu (trái phải) đánh giá một phen, sau đó nói: “Đi đến phòng ta nói.”
Một đạo ánh sáng lướt qua, ngay sau đó, Giang Dạ Bạch đã đứng ở trong phòng. Nàng trong lúc nhất thời có điểm không thể xác định có phải hay không còn ở tại Thục Sơn, nguyên nhân bên trong —— phòng này thật sự là —— rất hoa lệ !
Vốn trông thấy quá nhiều nơi ở của đệ tử Thục Sơn giản dị như vậy, giờ phút này, cư nhiên thấy một gian có giường, có bình phong, có bàn có ghế dựa, thậm chí còn có cái y thụ (tủ quần áo ) lớn, trên y thụ trong phòng còn có mặt gương lớn, Giang Dạ Bạch ngắm đến hoa mắt.
Mà trên bốn góc mặt gương đều được khảm một viên dạ minh châu siêu hoa lệ, Giang Dạ Bạch thấy tay mình đang bị Thiển Minh gắt gao cầm lấy.
A a? Người này không phải sợ nữ sắc sao?
“Ngươi hiện tại có thể xem như một nữ nhân sao?” Trong cơ thể, Nhất Cửu đến bây giờ mới toát ra lảm nhảm.
Giang Dạ Bạch yên lặng rơi lệ.
“Ngươi thành thành thật thật đem việc nhặt được vật ấy trải qua như thế nào, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho ta biết, không thể có một tia sơ hở.” Thiển Minh một lần nữa đưa khăn tay trình đến trước mặt nàng. Chỉ thấy cuộn trong chiếc khăn lụa trắng có thêu đóa sen bằng chỉ bạc, không phải cái gì khác, chính là một đạo phù.
—— lúc trước Ngôn Sư Thải giao cho nàng, sai nàng vụиɠ ŧяộʍ dán phù lên trên thân kiếm của Cảnh Nguyên.