Nghĩ tới đây, ngực Úc Noãn Tâm lại có chút buồn bực, loại cảm giác không thoải mái khó hiểu này khiến nàng rất khó chịu, ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng đè lên ngực, dường như làm vậy có thể xoa dịu đau đớn một chút.
"Úc tiểu thư, cô làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Quản gia vẫn luôn đứng ở phía sau Úc Noãn Tâm, thấy nàng nhăn mày lại nên không khỏi lo lắng hỏi.
Bà ta đã làm ở biệt thự Lâm Hải rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên thấy Hoắc tiên sinh quan tâm một cô gái như vậy, lại để cho nàng ở lại đây lâu như vậy, cho nên tự nhiên bà ta không dám sơ suất.
Ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng buông xuống, Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn những đóa hoa quỳnh tươi đẹp đang nở rộ trên không trung.
Nếu không phải vì cơ thể không được khỏe, hẳn là nàng cũng không có thời gian mà đi thưởng thức phong cảnh của biệt thự Lâm Hải.
Mấy ngày nay, nơi nàng ở nhiều nhất là dưới những cây hoa quỳnh này, không ngờ tại biệt thự Lâm Hải này nàng lại có thể nhìn thấy hoa quỳnh, những cánh hoa rơi lả tả như tuyết giống như ở nhà trọ của nàng, làm tạm thời quên đi những thương tổn mà Hoắc Thiên Kình gây ra cho nàng.
"Úc tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi, nếu bị Hoắc tiên sinh nhìn thấy cô vừa hồi phục đã ngồi ở chỗ này, ngài ấy sẽ không vui, nói không chừng còn trách tôi không khuyên cô nghỉ ngơi cho tốt." Quản gia nhẹ giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://trumtruyen.com
"Bà đi làm việc đi, không cần lo cho tôi, tôi rất thích ở đây…" Giọng của Úc Noãn Tâm như tơ liễu phất phơ trong không trung, theo những cánh hoa quỳnh cùng nhau rơi xuống.
Trên mặt quản gia hiện lên chút khó xử, khẽ thở dài một tiếng.
Hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong hơi thở của nàng khiến cho trái tim lãnh đạm của nàng hiện lên chút ấm áp.
"Hoa quỳnh ở đây nở rất đẹp…" Nàng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, Úc tiểu thư, trước khi hoa quỳnh được đưa tới, thợ trồng hoa đều cho rằng đất đai ở biệt thự Lâm Hải không thích hợp để trồng nó, không ngờ rằng nó lại sinh trưởng tốt như vậy." Quản gia tưởng rằng Úc Noãn Tâm đang nói với mình liền vội vã trả lời.
Úc Noãn Tâm nghe vậy bèn ngẩng ra, rốt cuộc nàng quay đầu về phía quản gia, trong đôi mắt vẫn luôn lãnh đạm hàm chứa một chút nghi hoặc.
"Những cây hoa quỳnh này là mới trồng sao?"
Quản gia gật đầu "Đúng vậy, trước đây ở đây trồng rất nhiều loại hoa, không phải là hoa quỳnh, cũng không biết Hoắc tiên sinh làm sao, đột nhiên một ngày trở về sai người vận chuyển hoa quỳnh từ bên ngoài tới, còn cảnh cáo nhóm thợ trồng hoa phải cẩn thận chăm sóc, nếu hoa quỳnh không nở hoa thì thợ trồng hoa cũng có thể thu thập hành lí mà đi, thật không hiểu nổi ý nghĩ của Hoắc tiên sinh, trước giờ ngài ấy vẫn không quan tâm trong vườn hoa trồng hoa gì."
Sau khi Úc Noãn Tâm nghe được những lời này, trong lòng không hiểu sao run rẩy một chút…
Hắn trồng hoa quỳnh ở chỗ này là vì nhà trọ của nàng trồng hoa quỳnh sao?
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười cho ý nghĩ này của mình, chắc hắn cũng chỉ là ý muốn nhất thời mà thôi, sao có thể làm ra những cử chỉ lãng mạn như vậy? Loại đàn ông như hắn căn bản sẽ không hiểu được làm cách nào để quan tâm người khác, có chăng chỉ là gây tổn thương vô hạn cho người khác mà thôi…
Những rung động không hiểu nổi trong lòng nàng dần dần nguội lạnh… Lại tiếp tục trầm lặng.
Nàng lại đưa tầm mắt nhìn đến những cánh hoa rơi, không nói thêm gì nữa, im lặng như một bức tượng.
Âm thanh sột soạt phía sau cũng không làm nàng chú ý, nhưng quản gia lại quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đi tới thì ánh mắt cả kinh, vừa muốn mở miệng lại bị một ánh mắt ngăn cản, bèn thức thời yên lặng rời đi.
Những cánh hoa quỳnh lặng lẽ rơi xuống phản chiếu cái bóng cao lớn anh tuấn của Hoắc Thiên Kình, đứng dưới gốc hoa quỳnh nên trên vai hắn cũng thấm đầy hương hoa, đôi mắt như chim ưng nhìn ngắm người đẹp cách đó không xa, thấy nàng mỏng manh ngồi ở đó, chân mày thương yêu mà nhíu lại, nhưng vẫn không đành lòng phá vỡ không khí yên tĩnh khó có này.
Dưới gốc hoa quỳnh rơi rụng, từng đám từng đám cánh hoa theo gió bay nhẹ quanh người nàng, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng nhưng lại có vẻ rất hòa hợp với một trời hoa kia, giống như nàng chính là hóa thân của hoa quỳnh, trông coi cảnh tươi mát này, cách biệt với trần thế.
Xem ra quyết định lúc đầu của hắn là đúng, lần đầu tiên khi hắn vào nhà của nàng, nhìn thấy cây hoa quỳnh ngoài cửa sổ thì đã tưởng tượng đến khung cảnh xinh đẹp ngay giờ khắc này…
Hắn biết nàng rất đẹp, nhưng vẫn không ngờ tới nàng còn có thể đẹp như vậy…
Dưới những cánh hoa rơi xuống, Úc Noãn Tâm mày đen như vẽ, hàng mi dài như một chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng khép lại tạo thành một bóng râm, chiếc mũi cao xinh xắn, khuôn mặt tái nhợt tuy vẫn mang vẻ mệt mỏi yếu ớt nhưng dưới sự tôn lên của hoa quỳnh lại càng thêm xinh đẹp, ánh mắt chăm chú nhìn hoa quỳnh của nàng càng khiến lòng hắn nổi lên một cảm giác thỏa mãn không thể tả.
Giờ phút này Hoắc Thiên Kình thật sự rất muốn tiến lên, tự tay phác họa khuôn mặt đẹp như tranh của nàng. Hàng mi này, đôi mắt này… luôn có một sức quyến rũ không hiểu nổi khiến lòng hắn nổi lên cảm giác yêu thương lạ thường.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên thật sự biết nàng…
Đêm đó, nàng cũng yên lặng như vậy, hoàn toàn bất đồng với phòng khách náo nhiệt của lễ trao giải, cả lối đi dưới bóng cây hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng kêu, mà nàng, trong khung cảnh yên tĩnh đó bất ngờ rơi vào tầm mắt của hắn, dưới ánh đèn xe sáng như ban ngày mà không thấy trong mắt nàng một chút hoảng loạn, nửa gương mặt quay về phía hắn trắng nõn như ngọc, dường như có chút cô đơn nhưng bàn tay ôm lấy đứa trẻ đang sợ hãi lại thật ấm áp, hai loại cảm giác khác thường từ trên người nàng tỏa ra giống như thiên thần trong đêm tối.
Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng hắn ngoại trừ nổi lên chút ấm áp không hiểu nổi, còn rất tò mò rốt cuộc trong mắt nàng chứa cái gì, là sức mạnh gì khiến cho nàng phát ra năng lực ấm áp như thế, sau đó, nàng quay đầu lại, vẻ yếu đuối chợt hiện lên đó giống như chưa từng tồn tại, nụ cười của nàng cứ lẳng lặng mà lan ra…
Chính là nụ cười ấm áp bên môi nàng cùng với vẻ yếu đuối thoáng hiện ra trong mắt nàng va mạnh vào tim hắn "bịch" một tiếng, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới l*иg ngực bên trái vẫn còn đau.
Nghĩ tới đây, vẻ tươi cười trên khóe miệng của Hoắc Thiên Kình từ từ biến mất…
Vẻ yếu đuối trong mắt nàng lúc ấy là vì Tả Lăng Thần sao?
Còn cả vẻ lạnh lùng trong mắt nàng lúc này cũng là vì người đàn ông trong lòng đó sao?
Phải đến khi nào nàng mới có thể không chút đề phòng mà thể hiện chính mình trước mặt hắn đây?
Đáy lòng Hoắc Thiên Kình tự dưng nổi lên một cảm giác thất bại chưa từng có…
Lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên hắn bó tay không biết làm sao với một phụ nữ, bởi thế cho nên hắn không từ thủ đoạn muốn nắm giữ vẻ tươi cười của nàng một lần nữa.
Nhưng mà không như mong muốn, hắn lại làm tổn thương nàng, không chỉ là trên cơ thể.
Gần đây hắn rất ít khi trở về, mỗi ngày thà ở lại phòng làm việc tăng ca, mệt mỏi thì nghỉ ngơi tại phòng nghỉ, bởi vì hắn rất sợ không khống chế được mình mà tiếp tục tổn thương nàng.
Thế nhưng cho dù thân thể vô cùng mệt mỏi, hắn vẫn không khống chế được tình cảm nhớ thương đối với nàng, tâm tình này làm hắn phiền toái bất an, nhất là đêm khuya, hắn càng khát khao được ôm nàng mà ngủ, một tuần nay đối với hắn mà nói là một loại tra tấn, lúc nhớ đến nàng hắn chỉ có thể nửa đêm lén lút trở về lẳng lặng mà nhìn bộ dáng đang ngủ say của nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng đang ngủ mà vẫn nhíu mày, lòng của hắn lại nổi lên cảm giác càng đau đớn.
Lẽ nào… hắn kiến nàng đau khổ như vậy sao?
Đau khổ đến nỗi cho dù trong mơ cũng muốn thoát khỏi hắn sao?
Hoắc Thiên Kình chán ghét bản thân mình hiện tại, thậm chí cảm thấy kinh ngạc vì bản thân mình có thể cấm dục thời gian dài như vậy, rốt cuộc có một hôm hắn chủ động gọi một ngôi sao tới, nhìn cô ta lẳиɠ ɭơ quyến rũ, bộ dáng gấp rút vội vàng bám vào cổ hắn, hắn lại cảm thấy ghê tởm, thậm chí mất cả hứng thú mà đẩy ra…
Sau khi đưa ra một tấm chi phiếu đuổi cô ta đi, hắn lại nổi lên một nỗi sợ hãi, ngay sau đó hắn lại thử tìm những người khác, nhưng lúc thân thể đầy đặn của các nàng hiện ra trước mắt hắn thì hắn vẫn không hề có hứng thú, thậm chí… trong đầu đều là hình ảnh Úc Noãn Tâm yêu kiều thở gấp mà cầu xin…
Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã huyết mạch dâng trào, nhưng khi chạm đến thân thể của người đàn bà khác thì lại trở nên tẻ nhạt không hứng thú…
Những người này đều đã từng là bạn giường của hắn, mãi cho đến ngày hôm đó hắn mới giật mình nghĩ tới, Úc Noãn Tâm là người phụ nữ duy nhất khiến cho hắn không muốn đi chạm vào người phụ nữ khác.
Cho dù là Ngu Ngọc – người ở nên cạnh hắn lâu nhất, cũng có khi hắn chán miệng, hắn cũng sẽ đi tìm phụ nữ khác, chỉ có Úc Noãn Tâm là khiến hắn quên rằng còn có người phụ nữ khác tồn tại.
Chết tiệt!
Hoắc Thiên Kình thừa nhận bản thân mình rất ích kỉ, thậm chí đối với nàng rất độc tài, giống như giờ phút này, cho dù vẻ mặt nàng có cô đơn lạnh lùng thế nào đi nữa, hắn cũng muốn giữ nàng bên cạnh.
Nguyên nhân rất đơn giản… hắn không thể mất nàng!
Nghĩ tới đây, Hoắc Thiên Kình bị ý nghĩ bất thình lình trong đầu làm cho hoảng hốt!
Hắn không thể mất đi nàng?
Không thể mất đi…
Giờ phút này, giờ phút mà nội tâm hắn thành thật nhất đi hỏi bản thân mình, lẽ nào đối với hắn mà nói, Úc Noãn Tâm chỉ là một quân cờ để trả thù thôi sao?
Gió nổi lên, quấy nhiễu nội tâm vốn rối bời của hắn càng thêm loạn, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa nhẹ nhàng ôm hai tay lại, hắn nhíu mày.
Hắn không khỏi tiến nhanh về phía trước, cởϊ áσ khoác ra khoác lên vai nàng.
Úc Noãn Tâm đang lạc vào cõi thần tiên, chỉ cảm thấy trên vai bỗng ấm áp, ngay sau đó mùi long đản hương quen thuộc vây chặt lấy nàng, theo hơi thở của nàng mà ngấm vào lục phủ ngũ tạng…
Là hắn đã trở về…
Tim nàng lại không ngừng đập mạnh, những ngón tay trắng xanh nắm chặt lại, lúc này mới xoa dịu hơi thở có chút hỗn loạn…
Sao có thể như vậy?
Vừa rồi trong nháy mắt, thế nhưng nàng lại có chút vui mừng? Giống như là… ngồi ở đây chỉ là vì chờ hắn quay về?
Không!
Nàng hận hắn! Hận cách đối xử cùng cách trả thù biếи ŧɦái của hắn.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng, Hoắc Thiên Kình rốt cuộc không nhịn được từ sau bước đến trước mặt nàng, đưa tay nắm nhẹ cằm của nàng, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn nàng, trên cao nhìn xuống không hề chớp mắt…
Vừa rồi rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng biến hóa, nhưng hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng cùng hờ hững như trước, một con búp bê xinh đẹp không chút sức sống.
Hắn kìm lòng không đậu mà cúi người xuống, đôi môi mỏng phủ lên đôi môi lạnh như băng của nàng, môi của nàng thoang thoảng hương hoa quỳnh làm hắn quyến luyến không thôi, động tác càng trở nên nhẹ nhàng và cẩn thận, giống như là đang che chở một viên ngọc quý giá nhất thiên hạ.
Cảm giác mềm mại khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ra, mùi thuốc lá xen lẫn mùi long đản hương quen thuộc bên môi không khỏi khiến lòng nàng ngẩn ra, sự dịu dàng trên môi khiến nàng hoảng hốt trong nháy mắt… Không phải nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình sao? Tại sao hôm nay dường như hắn trở nên rất dịu dàng, hay là… tất cả chỉ là bề ngoài?
Hắn quyến luyến không thôi mà buông môi nàng ra, nhìn vào ánh mắt thoáng nghi hoặc của nàng…
"Xin lỗi…" Hắn thở dài.
Đáy mắt của hắn phản chiếu bóng dáng của nàng, đầu mày đen chau lại, hàng mi dài lúc này tạo nên một bóng râm khiến cả người nàng thoạt nhìn càng thêm yếu đuối, vốn là hồng hào mới phải.
Cho dù là trải qua sự tưới tắm của hắn vẫn không có huyết sắc như cũ, cả người toát ra vẻ xinh đẹp tiều tụy.
Nàng vốn nên là một tiểu tinh linh xinh đẹp lanh lợi, nhưng lại bị hắn tra tấn thành bộ dáng này!
Hoắc Thiên Kình không khỏi sinh ra áy náy sâu sắc.
Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, như ánh sao chớp sáng trong đêm đen… Hắn đang xin lỗi nàng? Loại đàn ông tự cao tự đại như hắn mà cũng biết xin lỗi? Nàng không có nghe lầm chứ?
Dường như nhận thấy thần sắc trong mắt nàng, rốt cuộc Hoắc Thiên Kình chậm rãi cong khóe miệng lên…
"Noãn, em là của tôi…" Bàn tay ở trên khuôn mặt mảnh mai của nàng quyến luyến không rời. Hàng mi này, đôi mắt này, cái miệng nhỏ nhắn khóc cười nũng nịu… "Tôi không muốn mất em."
Từ đầu tới cuối hắn vẫn là một người đàn ông quen nắm trong tay mọi thứ, cho dù là dịu dàng cũng mang theo vẻ bá đạo, nhưng mà… trong bá đạo này dường như tràn ngập vẻ lo sợ.
Dường như Úc Noãn Tâm cũng cảm nhận được, trong lòng không không hiểu sao lại "thịch" một tiếng.