Kế hoạch "Xây dựng thành phố hoàn mỹ" do chính phủ khởi xướng, với mục đích cải thiện cảnh quan thành phố, xây dựng lại các khu công nghiệp nhằm bảo vệ môi trường, Trên thực tế, "Kiến thiết thành phố hoàn mỹ" là một thành phố không có khói bụi, trong diện tích đất rộng lớn như vậy, toàn bộ đều chọn dùng năng lượng mặt trời làm năng lượng tiêu thụ, ở đó không có ô nhiễm, chỉ có cây xanh nối tiếp nhau cùng bầu trời xanh thẳm.
Nguồn vốn để xây dựng thành phố hoàn mỹ này chắc chắn là rất khổng lồ, chỉ là giai đoạn tiền kỳ mà đã phải đầu tư vào đó nguồn tài chính lên đến 600 tỷ, nhưng cũng là, nếu một ngày đầu tư có khả quan, thì nhất định sẽ thu được lợi nhuận rất cao.
Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố, nhưng bóng đêm đang buông xuống cũng không che được các hoạt động thương mại đang được tiến hành.
Cuộc đấu thầu "Xây dựng thành phố hoàn mỹ" rốt cuộc đã được cử hành.
Phòng đấu thầu rộng hơn ngàn thước sớm đã ngồi đầy những người trong thương giới, tuy nói cuộc đấu thầu lần này cuối cùng chỉ còn lại có Tả Thị cùng Hoắc Thị, nhưng trận tranh đấu gay gắt của hai nhà này vẫn đều được thương giới rất quan tâm, nhất là trường hợp quan trọng như ngày hôm nay, những người trong thương giới có mặt ở đây đơn giản là muốn được chia một phần nhỏ trong cái bánh ga tô hạng mục này, cho dù chỉ là một muỗng nhỏ cũng đã đủ có lời rồi.
Điều bọn họ quan tâm nhất là hạng mục này cuối cùng sẽ rơi vào nhà ai.
Ba phút trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu, Tả Lăng Thần và Hoắc Thiên Kình đồng thời xuất hiện.
Hoắc Thiên Kình không mang theo bạn gái, lẻ loi một mình, đi theo phía sau là vài tên vệ sĩ mặc âu phục màu đen.
Bạn đồng hành của Tả Lăng Thần là Úc Noãn Tâm, nàng mặc bộ váy thương vụ đơn giản màu bạc, là thiết kế mới nhất của năm nay, làn váy mềm mại để hiển hiện vừa đủ những đường cong của cơ thể nàng, tuy rằng sắc mặt nàng nhìn qua có chút hơi tái nhợt, nhưng ẻ đẹp lung linh không giảm sút chút nào, tựa như nàng tiên cá khoác tay hoàng tử chậm rãi bước vào lâu đài.
Sự xuất hiện của ba người nhất thời khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung hết vào, tính cả giới truyền thông thì bữa tiệc có đến hơn một nghìn người, các phóng viên đều cầm máy ảnh, máy quay phim, rất sợ bỏ qua mất bất kỳ một tiểu tiết nào.
Có mặt ngày hôm nay phần đông là phóng viên kinh tế – tài chính, giới truyền thông kinh doanh, may mà giới truyền thông giải trí bị nhà tổ chức ngăn ở bên ngoài, những thương vụ đặc biệt nghiêm túc thường không cho giới truyền thông giải trí tham gia, điều này khiến Úc Noãn Tâm ít nhiều cảm thấy thích hơn.
"Không ngờ công ty đi tới cuối cùng chỉ còn lại có Hoắc Thị và Tả Thị, thực sự là hiếm gặp." Hoắc Thiên Kình nhìn về phía Tả Lăng Thần, bờ môi lạnh hơi cong lên.
"Đây là chuyện trong vòng dự đoán của Hoắc tiên sinh mới đúng, nhưng mà Hoắc tiên sinh là người luôn kinh doanh tài chính, không ngờ lần này lại quan tâm tới bất động sản, việc này chắc chắn khiến tất cả mọi người phải bất ngờ." Tả Lăng Thần cười một cách tỉnh bơ.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, "Không có gì, kinh doanh bất động sản cũng là một loại đầu tư, sao tôi lại không làm chứ, con người mà, làm việc gì cũng không thể tuyệt đối, bởi vì thế sự vô thường, có cái ngày hôm nay thuộc về cậu nhưng mà ngày mai đã biến thành của người khác, vì thế con người phải học cách phòng ngừa chu đáo mới được." Nói xong, ánh mắt hắn chuyển từ Tả Lăng Thần sang người Úc Noãn Tâm, mỉm cười, "Úc tiểu thư, cô nói xem?"
Lời nói có ẩn ý khiến vùng quanh lông mày Úc Noãn Tâm vô thức khẽ nhíu lại.
Tả Lăng Thần khẽ cười, chủ động choàng tay qua eo Úc Noãn Tâm, "Hoắc tiên sinh nói có lý, chính bởi vì "tam niên hà đông tam niên hà tây"[11], nên cũng chưa biết trận mưa xuân này sẽ rơi vào nhà ai.
Hoắc Thiên Kình cười nhạt một chút, "Vậy mỏi mắt mong chờ rồi."
Ánh mắt hắn hững hờ lướt qua bàn tay đang đặt trên eo Úc Noãn Tâm, đi về phía bàn tiệc, trong chớp mắt quay người đi, vẻ tươi cười trên môi đột nhiên lạnh đi, đáy mắt cũng lộ vẻ lạnh lẽo…
Buổi đấu thầu bắt đầu, trải qua một lượt giới thiệu đầu tư xong, bắt đầu đến hai nhà đầu tư còn lại của buổi đấu thầu.
Bắt đầu công bố từ phương án đầu tư đến con số yết giá đấu thầu, cuối cùng bảng giá Tả thị đưa ra cao hơn một trăm vạn nên đạt được quyền đấu thầu hạng mục.
Trong phút chốc, Tả Thị trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ giới truyền thông cũng như giới kinh doanh.
"Chúc mừng cậu!" Hoắc Thiên Kình chủ động tiến lên đưa tay chúc mừng.
Tả Lăng Thần nắm lấy bàn tay của hắn, cười cười nói: "Nhờ lời nói tốt lành của Hoắc tiên sinh, lần này may mắn quả nhiên tới Tả Thị rồi, thật ngại quá."
"Đâu có, chuyện trên thương trường luôn luôn là phong thuỷ luân phiên biến đổi, chỉ có điều…"
Bên môi Hoắc Thiên Kình vẫn là nụ cười không nóng không lạnh như trước, nói: "Giá cuối cùng của Tả Thị chỉ cao hơn Hoắc Thị có một trăm vạn, Tả tiên sinh, cậu thật sự rất cao minh, cao minh đến mức như thể đã biết trước giá yết định của Hoắc Thị!"
Úc Noãn Tâm ở bên cạnh trong lòng cả kinh, vô thức nhìn về phía Tả Lăng Thần.
Kỳ thực nàng cũng thấy kỳ quái khó hiểu, một hạng mục lớn như vây, Lăng Thần sao lại chỉ cần đặt tiền đầu tư cao hơn có một trăm vạn như vậy? Dường như thực sự đã biết giá yết định của Hoắc thị vậy.
Nụ cười trên môi Tả Lăng Thần vẫn như cũ. "Nếu quả thật là như thế, vậy Hoắc tiên sinh sẽ triệt để điều tra một chút xem Hoắc Thị có gián điệp thương mại hay không."
Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười sang sảng. "Nói đùa một câu mà thôi, tôi nghĩ ngày mai thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Tả Thị nhất định sẽ tăng. Có điều, lòng người thực sự khó dò, Tả tiên sinh, Tái ông mất ngựa chưa chắc đã không phải là phúc, những lời này chắc là đã từng nghe rồi đi? Chúng ta còn nhiều thời gian!"
Máy ảnh không ngừng lóe lên, trong đáy mắt hai người đàn ông nổi sóng, một màn này khiến trong lòng Úc Noãn Tâm dần dần nảy sinh một cảm giác quái dị rồi lại bất an không rõ…
Quả nhiên nỗi lo lắng bất an trong lòng Úc Noãn Tâm chỉ qua một đêm đã trở nên linh nghiệm!
Chưa tới thời gian buổi trưa, Tiểu Vũ đã hoảng loạn đi tới đoàn làm phim tìm nàng, đợi nàng diễn xong một cảnh, liền thần bí kéo nàng về phòng hóa trang.
"Đã xảy ra chuyện!" Khi chỉ còn riêng hai người trong phòng, Tiểu Vũ mở miệng nói.
Úc Noãn Tâm sửng sốt, "Cái gì đã xảy ra chuyện? Nói rõ ràng xem nào?"
Tiểu Vũ nuốt một chút nước bọt, điều chỉnh hô hấp, nói đầy đủ: "Tả Lăng Thần đã xảy ra chuyện, sáng sớm ngày hôm nay giá cổ phiếu Tả Thị tăng cao, ai biết chỉ hai giờ sau, cổ phiếu bắt đầu giảm, hiện tại vẫn đang tiếp tục giảm!"
"Cái gì?"
Úc Noãn Tâm kinh ngạc ngẩn cả người, vội vã hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Tin tức Tả Thị đoạt được hạng mục Xây dựng thành phố hoàn mỹ đã công bố rồi, cổ phiếu hẳn là phải tăng cao mới đúng, sao lại có thể giảm được?"
Tiểu Vũ bình tĩnh đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm túc noi: "Chị cũng chỉ nghe được một chút tin tức, chị nghe nói lần này Tả Thị có liên quan tới việc giá đấu thầu của Hoắc Thị bị tiết lộ, đương nhiên tin tức cụ thể chị cũng không biết."
"Có liên quan tới giá đầu thầu của Hoắc Thị bị lộ?
Úc Noãn Tâm toàn thân mặc y phục trắng thời Hán, nhưng mở miệng thì lại đang luận bàn chuyện giới kinh doanh, ít nhiều gây ra một loại cảm giác quái dị.
"Tiểu Vũ, ý của chị là?"
"Trời ạ, không phải ý của chị, mà là tin tức chị nghe được, có người nói Tả thị sở dĩ đấu thầu thành công là bởi vì có gián điệp thương mại ở Hoắc Thị, nói không chừng hiện giờ cảnh sát kinh tế đang bắt tay vào điều tra việc này." Tiểu Vũ cẩn trọng nói.
Úc Noãn Tâm trong lòng căng thẳng tới hoàn toàn ngây ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi cuộc đấu thầu kết thúc
…
"Giá cuối cùng của Tả thị chỉ cao hơn Hoắc thị có một trăm vạn, Tả tiên sinh, cậu thật sự rất cao minh, cao minh đến mức như thể đã biết trước giá yết định của Hoắc thị"
"Nếu quả thật là như vậy, Hoắc tiên sinh sẽ triệt để điều tra một chút xem Hoắc thị có gián điệp thương mại hay không."
…
"Nói đùa một câu mà thôi, tôi nghĩ ngày mai thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Tả thị nhất định sẽ tăng. Có điều, lòng người thực sự khó dò, Tả tiên sinh, Tái ông mất ngựa chưa chắc đã không phải là phúc, những lời này chắc là đã từng nghe rồi đi? Chúng ta còn nhiều thời gian!"
…
Đúng vậy, nàng sớm đã cảm thấy bất thường, không riêng gì Tả Lăng Thần bất thường, mà cả Hoắc Thiên Kình cũng bất thường, hắn dường như đã sớm biết được cái gì rồi, nhưng lại không lập tức vạch trần.
Lẽ nào Lăng Thần thực sự biết trước giá đầu thầu của Hoắc thị? Đúng lúc này cổ phiếu Tả Thị giảm xuống chính là sự phản kích của Hoắc Thiên Kình? Chính là như lời hắn đã nói Tái ông mất ngựa chưa chắc đã không phải là phúc?
Úc Noãn Tâm nhíu mày lại, ngay sau đó nàng cầm túi lấy điện thoại di động bấm một dãy số.
Bên kia điện thoại di động vang lên hồi lâu nhưng không có ai nhấc máy, ánh mắt nàng càng lúc càng lo lắng…
Đợi sau khi nàng ngắt điện thoại, Tiểu Vũ dè dặt hỏi thăm: "Noãn Tâm, Tả tiên sinh anh ta không phải bị cảnh sát kinh tế mời đi uống cà phê rồi chứ?
Úc Noãn Tâm không nói gì cả, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt, Lăng Thần cho tới giờ chưa từng không nghe điện thoại của nàng, trừ khi thực sự gặp chuyện phiền phức…
Nhà hàng tao nhã, tiếng đàn vĩ cầm như dòng nước lưu chuyển toàn không gian, nhạc công chuyên tâm diễn tấu, tất cả nhân viên đang cung kính phục vụ một đôi nam nữ dùng cơm.
Hoắc Thiên Kình và Phương Nhan.
Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, Phương Nhan dường như lòng không yên, cả buổi tối ăn không nhiều, ngay cả món tráng miệng ngọt thích ăn nhất cũng chỉ động vào một hai miếng.
"Thiên Kình…" Cô muốn nói lại thôi, nhìn vị hôn phu ngồi đối diện đang im lặng dùng cơm.
Hoắc Thiên Kình chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, hững hờ nói: "Không hợp khẩu vị? Đầu bếp của nhà hàng này vừa mới từ Pháp về."
"Không, bữa cơm rất ngon, nhưng, nhưng điều em muốn nói không phải cái này…" Phương Nhan hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.
Hoắc Thiên Kình đặt bộ đồ ăn xuồng, tao nhã lau miệng, trực tiếp nói: "Cô đang lo lắng cho Tả Lăng Thần!"
Nếu cô ta đã ấp úng, chẳng bằng hắn làm một chuyện tốt nói thay cô ta.
Ngón tay Phương Nhan run lên một chút, cô cố gắng lấy dũng khí nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, nói: "Thiên Kình, cổ phiếu của Tả Thị có phải do anh cố tình đánh úp không?"
Tuy rằng cô chắc chắn chuyện này mười phần là do hắn làm, nhưng chỉ có thể dùng câu nghi vấn để hỏi.
"Là tôi làm!"
Hoắc Thiên Kình cũng không hề che giấu chút nào, thẳng thắn thừa nhận, nhìn ánh mắt cô ngẩn ra, tỏ ra có lòng tốt nói thêm: "Nếu tôi tính toán không nhầm mà nói, thì tới chiều mai, đa số những người đang nắm trong tay cổ phiếu của Tả Thị sẽ bắt đầu bán tháo."
"Thiên Kình, anh không thể làm như vậy, anh ấy là em họ của anh!" Phương Nhan nóng ruột, vội vã nói
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, thẳng thắn tựa lưng vào ghế ngồi, cười mà như không cười nhìn cô nói: "Hắn đúng là em họ của tôi, từ đầu tới cuối tôi cũng không có dự định mưu hại hắn, hình như người đưa hắn đẩy vào miệng hổ chính là cô mới đúng chứ?"
Tuy là hỏi vặn, nhưng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười sắc sảo.
"Leng keng" Tay Phương Nhan run lên, dao nĩa trong tay thoáng cái đánh rơi, nhân viên phục vụ nhanh chóng bước lên thay cho cô một bộ đồ ăn mới tinh, lặng yên lui ra.
Hoắc Thiên Kình nhìn ra vẻ hoảng hốt của cô, nụ cười trong mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo…
Phương Nhan cụp mi xuống, che giấu nỗi bất an trong lòng, nhàn nhạt nói: "Anh đang nói cái gì, em không rõ."
"Tôi đây sẽ nói rõ ràng thêm một lần nữa!"
Hai tay Hoắc Thiên Kình khoanh lại trước ngực, không nhanh không chậm nói: "Tả Thị đấu giá thành công, nhưng giá thắng thầu chỉ cao hơn Hoắc Thị một trăm vạn, khả năng loại chuyện này có thể vừa khớp phát sinh đối với Hoắc Thị là cực kỳ nhỏ. Một ngày trước buổi đấu giá, tôi vô ý mang tài liệu đấu thầu đặt trong thư phòng, cô đi gặp bà nội, nhưng lại đúng lúc nhìn thấy tài liệu đấu thầu, tôi nghĩ có thể nói ra giá yết định trong bản tài liệu đấu thầu mà khiến Tả Lăng Thần không nghi ngờ thì chỉ có một người là cô, Phương Nhan!"
"Em luôn luôn không quan tâm việc kinh doanh, làm sao lại đi xem tài liệu đấu thầu của anh? Hơn nữa, số liệu trong tài liệu đấu thầu luôn luôn phức tạp, em sao mà hiểu được?" Ánh mắt Phương né tránh, nhưng ngoài miệng vẫn cãi chày cãi cối như cũ.
Hoắc Thiên Kình cười lạnh lùng, "Cô tất nhiên không quan tâm việc kinh doanh, nhưng cái hạng mục này cũng chỉ có Hoắc Thị và Tả Thị cạnh tranh, cô liền phải quan tâm, bởi trong mắt cô vẫn luôn cho rằng cô có lỗi với Tả Lăng Thần, hiện giờ đúng lúc lợi dụng cơ hội này để hoàn trả lại. Về phần tài liệu đấu thầu…"
Trong mắt hắn càng nổi lên vẻ buồn cười, "Sao cô lại xem không hiểu? Đường đường tốt nghiệp đại học kinh tế thương mại lại xem không hiểu tài liệu đấu thầu? Phương Nhan, là cô hoảng quá nói sai hay là lúc tốt nghiệp, giảng viên làm việc trái lương tâm, cho cô đạt thành tích?"
"Thiên Kình, em"
"Đừng quên, tôi đã từng là học trưởng của cô, bởi thế tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy thành tích học tập luôn luôn xuất sắc của cô…" Hoắc Thiên Kình cười lạnh cắt ngang lời cô, giọng nói thản nhiên càng tăng thêm sự hoang mang trong cô.
Phương Nhan gắt gao nắm tay lại, cố gắng lấy can đảm, nói: "Em biết chuyện này trước sau sẽ không thể gạt được của anh, nhưng em không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới anh sẽ đánh úp Tả Thị."
"Tôi nói rồi tất cả đều là hắn tự tìm đến."
Hai tay Hoắc Thiên Kình mở ra. "Nếu như không phải hắn nghe theo lời cô nói, chỉ dùng giá cao hơn Hoắc Thị một trăm vạn là có thể thắng thầu, tôi nghĩ hắn hoàn toàn không gặp phải trận hồng thủy này, nói gì đi chăng nữa cũng là nhờ công của cô, vị hôn thê của tôi!"
Đôi mắt như chim ưng của hắn lướt qua dò xét gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Phương Nhan run rẩy, hơn nửa ngày mới nói: "Thiên Kình, em cũng không muốn có lỗi với anh, em với Lăng Thần cũng không có gì."
"Hoắc Thiên Kình tôi hận nhất là kẻ phản bội tôi, mà cô lại là vị hôn thê của tôi, chân tướng lộ ra cô thực sự khiến tôi thấy thất vọng!" Hoắc Thiên Kình hơi ngả người về phía trước, lời nói mạnh mẽ và băng lạnh: "Tại sao trong lòng cô thủy chung vẫn có tên Tả Lăng Thần!"
"Em thực sự không có!" Phương Nhan phản bác, không khỏi cao giọng, "Thiên Kình, lúc đầu em đã lựa chọn anh rồi, sao lại có thể thay đổi nay đây mai khác như thế được chứ?"
Đáy mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ băng lạnh, hắn lạnh lùng cười, vầng trán anh tuấn thoáng nhíu lại, "Chính tôi cũng không hiểu rõ, cô luôn miệng nói yêu tôi, nhưng mạo hiểm đem giá đấu thầu của Hoắc Thị đưa cho Tả Lăng Thần, lòng của đàn bà thực sự chính là đáy biển …" Hắn giả vờ tiếc hận lắc đầu: "Vị hôn thê của tôi, cô là sinh viên hàng đầu của khoa kinh tế học, sẽ không phải không biết rằng, tiết lộ bí mật thương nghiệp là phải ngồi tù chứ?"
"Em…"
Hơi thở của Phương Nhan càng lúc càng trở nên gấp gáp, sau một lúc lâu, cô mới ngước mắt chăm chú nhìn Hoắc Thiên Kình, giọng nói bi thương chất vấn: "Vị hôn thê? Thiên Kình, trong lòng anh thực sự có xem em là vị hôn thê sao?"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng nhìn cô một cái, "Cô muốn nói cái gì?"
Phương Nhan cười khổ một chút, đáy mắt từ từ ngấn lệ, "Thiên Kình, hôm nay em chỉ cần anh nói thật một câu, anh có yêu em sao?"
Nhiều năm như vậy cô thực sự rất muốn rất muốn biết suy nghĩ trong nội tâm của hắn!
Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, nhìn gương mặt ngập nước mắt của cô, đáy mắt hơi nổi lên sự không vui.
Sao phụ nữ đều thích khóc thế?
Trong đầu lơ đãng hiện lên hai mắt đẫm lệ của Úc Noãn Tâm…
Hắn phải thừa nhận, Úc Noãn Tâm khóc, tim hắn sẽ mơ hồ nổi lên đau nhức, xon xót bất an; nhưng đối diện với nước mắt của người đàn bà này lại làm hắn sản sinh một loại phiền chán…
"Không có!" Câu trả lời của Hoắc Thiên Kình ngắn gọn chỉ gồm hai chữ, không chút do dự.
Tay Phương Nhan run lên, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Hắn vừa nói cái gì?
Hắn nói hắn chưa hề yêu cô?
Không…
"Anh đã không yêu em, vì sao lúc trước còn muốn theo đuổi em? Thậm chí còn muốn lấy em?" Cô như bị chèn tại cổ họng, giọng nói ngẹn ngào không khó nhận ra kích động trong lòng cô.
Hoắc Thiên Kình tựa như nghe được chuyện rất buồn cười, nhìn Phương Nhan, thản nhiên nói: "Hôn nhân thương nghiệp là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Phương gia và Hoắc gia luôn tương giao rất tốt, cô phải biết rằng, sinh ra trong nhà giàu có, chuyện tình cảm vốn là chuyện hết sức buồn cười!"
"Thiên Kình, em sở dĩ đáp ứng gả cho anh hoàn toàn là bởi vì em yêu anh, em sẽ không kết hôn nếu không xây dựng trên cơ sở tình yêu. Anh không yêu em thì không nên gây cho em những ảo tưởng hão huyền, em còn nhớ tình cảnh năm đó anh theo đuổi em, lẽ nào tất cả đều là giả dối?" Phương Nhan đau lòng hỏi.
"Tôi nghĩ gặp dịp thì chơi, ai cũng vậy thôi, ngay như Tả Lăng Thần mà nói, hắn không phải luôn thích gặp dịp thì chơi sao? Nhưng lại làm ra vẻ chân thật như vậy, ngay cả cô cũng tự theo sát bước chân của hắn." Hoắc Thiên Kình cười châm chọc
Phương Nhan chan chứa nước mắt nhìn người đàn ông đối diện, rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Thiên Kình, lúc đó anh theo đuổi em, thậm chí muốn kết hôn với em, nguyên nhân là bởi vì Lăng Thần đúng không?"
Hoắc Thiên Kình cười lạnh lùng, "Cô rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận rồi sao? Không sai, tôi theo đuổi cô chẳng qua chỉ bởi vì cô là người đàn bà của Tả Lăng Thần! Tôi nói rồi tôi sẽ không để hắn sống dễ dàng, hắn có lỗi với tôi, tôi sẽ từ từ trả lại hắn gấp bội, nhìn hắn thống khổ mới là niềm vui sướиɠ lớn nhất của tôi!
Trái tim hoàn toàn bị xé nát…
Phương Nhan như nghe được tin dữ, không tin nổi lắc đầu nhìn hắn, "Thiên Kình… Sao anh lại có thể làm vậy? Sao anh có thể tàn nhẫn đến như thế? Em yêu anh nhiều như vậy lẽ nào anh cũng không nhận ra sao?"
"Biết không?"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng tựa như ma vương, không nhìn đếm nước mắt của cô, từng chữ từng lời nói: "Tôi ghét nhất chính là đàn bà lẳиɠ ɭơ, cô yêu tôi? Thực sự chê cười, người đàn ông đầu tiên của cô là Tả Lăng Thần, không phải là tôi!"
Phương Nhan không thể tin nổi nhìn hắn, rưng rưng cười khổ nói: "Thiên Kình, không sai, em và Lăng Thần đã từng là một đôi người yêu, nhưng đó là chuyện tình ở đại học, khi em lần đầu tiên nhìn thấy anh đã yêu anh sâu sắc, em mới biết được, đối với Lăng Thần em chỉ là thích, loại thích này không phải là yêu."
Cô vẫn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Thiên Kình, khi đó cô đang nắm tay cùng Tả Lăng Thần thong thả bước đi, Hoắc Thiên Kình từ đi tới trước mặt, gương mặt hờ hững mà vô cùng anh tuấn, cánh mũi anh tuấn, đôi mắt không cách nào nhìn thấu, kể cả vầng trán phảng phất vẻ vương giả kia, chỉ trong chớp mắt, cô chỉ biết thế là xong… đã hoàn toàn mê muội người đàn ông này.
Nhưng mà, thì ra chính là bản thân mình đơn phương tình nguyện sao?
Cô cho rằng rốt cuộc cũng tìm được hoàng tử thuộc về mình, nhưng không ngờ hoàng tử lại tuyệt tình…
Hoắc Thiên Kình nhìn dáng vẻ thề thốt tha thiết của cô, lắc đầu khẽ cười nhạt, "Phương Nhan, có một số việc tôi không nói chỉ là muốn giữ lại cho nhau thể diện mà thôi, cô nói cô yêu tôi, yêu thế nào? Yêu tới mức nào? Lẽ nào cô yêu tôi đến mức bò lên giường cùng Tả Lăng Thần sao?"
Lời nói của hắn khiến Phương Nhan chấn động, một lát sau cô bỗng nhiên đứng lên, kinh hãi nhìn người đàn ông đối diện, nhìn thấy trong ánh mắt dò xét của hắn mang theo vẻ châm chọc cùng đùa cợt, không hề có một chút vẻ quan tâm nào…
"Anh… vì sao anh phải nói như vậy, anh có bằng chứng gì mà mắng em như vậy?" Giọng nói của cô có phần ngập ngừng.
Hoắc Thiên Kình như là thương hại nhìn cô, bờ môi khẽ nhếch lên. "Phương Nhan à, nói thật đi, đối với cô tôi chưa từng có mâu thuẫn quá lớn, cũng có thể nói có điểm thích, theo lý thuyết nếu như ngày hôm nay cô không bàn đến chủ đề này, tôi tự nhiên cũng sẽ không truy cứu, dù sao hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô nhớ mãi không quên là điều bình thường, đáng tiếc hết lần này tới lần khác tôi không muốn để Tả Lăng Thần sống dễ dàng, đáng tiếc là cô… đã rơi vào thế khó xử."
Lòng Phương Nhan càng lúc càng lạnh, nước mắt dường như cũng muốn đông lại, cô nhìn hắn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Dù em có cùng Tả Lăng Thần chung giường thì sao chứ? Anh có quan tâm sao? Trong lòng anh cũng chỉ có công việc! Không sai, bên cạnh anh có rất nhiều đàn bà, anh tình nguyện chạm vào bọn họ cũng không chạm đến em. Em là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ còn không bằng mấy ả gái bao sao? Lăng Thần dù sao cũng tốt hơn anh, ít nhất anh ấy biết em muốn cái gì! Anh ấy so với anh ôn nhu hơn, quan tâm săn sóc hơn!"
Rốt cuộc những lời muốn nói trong lòng cũng đã nói ra, trong nháy mắt, cô cảm thấy toàn thân vô lực, thoáng cái ngã ngồi ở trên ghế.
Hoắc Thiên Kình nhìn cô, bên môi vẫn mang theo nét cười như cũ, đáy mắt không ngờ một chút ghen tuông cũng không có, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt như bình thường, "Tôi thực sự là tiếc thay cho cô, Phương Nhan, có lẽ cô đã từng là người Tả Lăng Thần yêu, nhưng hiện giờ trong lòng hắn chỉ có một mình Úc Noãn Tâm, tôi nghĩ cho dù các người có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với nhau, hắn cũng chỉ coi cô là thứ làm ấm giường mà thôi!"
Phương Nhan nghe xong, đầu tiên là đau đớn sau đó đó là cười thê lương, cô nhìn Hoắc Thiên Kình, không hề chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu hắn.
"Nhớ mãi không quên Úc Noãn Tâm chỉ bởi cô ta là người của Tả Lăng Thần? Ngay cả anh cũng chẳng phải như thế sao? Thiên Kình, tuy em không đoán được anh đang suy nghĩ gì, nhưng ít nhiều vẫn hiểu được anh, mỗi lần anh nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt đều không phải như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn tôi bằng loại ánh mắt đó!"
Hoắc Thiên Kình nhíu mày, không nói gì, chỉ tự rót rượu vang.
"Anh yêu cô ấy, đúng không?" Phương Nhan lạnh lùng hỏi.
"Cô bắt đầu nói năng linh tinh rồi!" Hoắc Thiên Kình không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn Phương Nhan lạnh lùng cảnh cáo.
"Ha ha"
Phương Nhan cười khổ vài tiếng, rốt cục nói: "Biết vì sao em đưa giá đấu thầu cho Lăng Thần không? Cho anh hay! Anh cho là trong ngày chúng ta đính hôn, anh làm gì với Úc Noãn Tâm em không biết sao? Ngày đó là lễ đính hôn của em và anh đó, sao anh có thể cùng đàn bà lên lầu quấn lấy nhau? Cô ấy là Úc Noãn Tâm, là một cô gái vô tội, mà anh luôn luôn chẳng bao giờ ép buộc phụ nữ, nhưng khi đối mặt với Úc Noãn Tâm, tất cả tự chủ và nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ!"
"Rất đơn giản, Úc Noãn Tâm với cô giống nhau, đều là đàn bà của Tả Lăng Thần!" Hoắc Thiên Kình thản nhiên nói.
Phương Nhan lắc đầu, vô lực nói: "Em không tin anh là một người vì trả thù mà cam lòng phá bỏ nguyên tắc của mình, cho tới giờ Hoắc Thị chưa từng bao giờ đầu tư lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, vì Úc Noãn Tâm anh đã đầu tư. Hoắc Thiên Kình mà em biết từ trước đến nay cũng sẽ không vì phụ nữ nào mà đi giải quyết chuyện gì, nhưng vì Úc Noãn Tâm anh đã làm… Anh có thể lừa gạt được chính mình, nhưng không lừa được em, anh tình nguyện dùng cách thức nguyên thủy và trực tiếp nhất cưỡng ép chiếm đoạt cô ấy! Em là một phụ nữ, rất hiểu rõ biến đổi trong tâm tư anh, anh đối với em chưa từng có tình yêu, không nên kết hôn đơn giản bởi vì hứa hẹn, anh đã yêu cô ấy, nên hủy bỏ hôn lễ của chúng ta đi!"
Hoắc Thiên Kình giương mắt nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm không biết hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì.
"Đây là quyết định của cô?"Hắn thản nhiên hỏi.
Phương Nhan nắm tay thật chặt. "Không sai, trừ phi anh thật tình yêu em!"
Cô biết làm như vậy rất ngốc, cũng rất mạo hiểm, nhưng cô muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc nếu trong lòng hắn ít nhiều còn có cô, thì sẽ không hủy bỏ hôn lễ!
"Tốt lắm, nếu là quyết định của cô, vậy hủy bỏ hôn lễ!" Hoắc Thiên Kình nhàn nhã ung dung, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu vang, lạnh lùng nói.
Phương Nhan hoàn toàn choáng váng.
Căn bản cô chỉ thầm nghĩ khích hắn một chút, không ngờ… hắn đã thực sự đồng ý.
"Anh"
"Quyền chủ động công bố từ hôn ra bên ngoài tôi giao cho cô, đây là tôi giữ lại cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng!" Hoắc Thiên Kình uống cạn ly rượu, giọng điệu bình thản nói như thể mình không có liên quan gì tới chuyện này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenHD chấm cơm.
"Thiên Kình, anh quá đáng rồi đấy!" Phương Nhan tức giận, ngay lập tức đứng dậy dứt khoát rời đi.
Hoắc Thiên Kình cười lạnh, không có ý đi ra ngoài đuổi theo, cơ bản chỉ mỉm cười, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm…
"Yêu?"
Úc Noãn Tâm đối với hắn mà nói chỉ là công cụ trả thù Tả Lăng Thần mà thôi, có điều, hắn thừa nhận đúng là mình say mê thân thể của nàng, thậm chí cả mùi thơm thoang thoảng trên người nàng…
Hắn một lần nữa chậm rãi nhếch miệng, chất lỏng trong suốt trong ly rượu trong tay hắn chậm rãi sóng sánh.
Úc Noãn Tâm, trò chơi đã bắt đầu rồi…
Mãi đến bình minh, Úc Noãn Tâm rốt cục cũng đợi được Tả Lăng Thần trở về, nàng ở trong phòng làm việc của anh đợi một đêm, mà trên trán anh cũng hiện rõ vẻ tiều tụy và mệt mỏi.
"Noãn Tâm?" Dễ nhận thấy là anh ta không ngờ nàng tới đây, giật mình sửng sốt một chút, đem nàng yêu thương ôm vào lòng, "Em đợi cả đêm sao?"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, đưa tay lo lắng khẽ vuốt chân mày mệt mỏi của hắn, hỏi: "Sự việc rất khó giải quyết sao? Lẽ nào cảnh sát kinh tế thực sự tìm đến anh rồi sao?"
Tả Lăng Thần hơi mỉm cười, khẽ hôn lên trán của nàng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng, anh đã trở về, sẽ không có chuyện gì cả, yên tâm đi."
Anh nói xong, đi tới trước bàn làm việc, ấn một dãy số.
"Ken, Hoắc Thị cố tình đánh úp Tả Thị, tuyên bố với bên ngoài cho tôi, rằng Tả Thị bắt đầu khởi động kế hoạch đầu tư quan trọng nhất, ổn định giá cổ phiếu!"
"Đã rõ, Tả tiên sinh!"
Úc Noãn Tâm yêu thương nhìn Tả Lăng Thần, đem tất cả nghi vấn đè nén xuống, nàng rất muốn hỏi anh một chút, có thực sự phái gián điệp thương mại đi Hoắc thị không, cũng muốn biết kế tiếp anh định thế nào.
Nhưng lúc này nàng cũng không hỏi gì cả, nhìn anh đang chuyên tâm giải quyết thị trường chứng khoán, chắc hẳn anh đã có biện pháp giải quyết.
"Noãn Tâm, xem vẻ mệt mỏi của em kìa, đến phòng nghỉ của anh ngủ một lát cho khỏe?" Tả Lăng Thần quan tâm nói.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, chủ động tiến đến ôm người anh. "Em muốn ở cùng anh, có biết không, tối hôm qua em đã rất sợ…"
"Cô bé ngốc, không có việc gì, có thêm trắc trở nữa anh vẫn giải quyết được." Tả Lăng Thần cười yếu ớt, nhưng đáy mắt trong giây lát lộ ra vẻ nói lấy lệ.
Úc Noãn Tâm vừa định mở miệng, thì bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.
"Em ra ngoài nghe điện thoại!" Nàng giơ giơ điện thoại, hôn Lăng Thần một chút, rồi đi ra ngoài văn phòng làm việc.
Điện thoại di động được kết nối, truyền tới giọng nói của một cô gái, trầm trầm, nhạt nhạt, nhưng nội dung thì khiến lòng Úc Noãn Tâm biến đổi sâu sắc.
Tại sao có thể như vậy?