Chuyển ngữ: Team Sunshine
Anh nhỏ giọng gọi tên cô, không vì gì khác, anh chỉ đơn giản là muốn thông qua đó giãi bày tình cảm sâu thẳm trong tim anh.
“A…” Giọng nói khàn đặc của anh đã hoàn toàn nhấn chìm cô, hai tay cô đan vào mái tóc đen của anh, hưởng thụ cảm giác ấm nóng tuyệt vời khi môi anh ngậm lấy điểm nhạy cảm trước ngực cô.
Bắp đùi bị anh kẹp ở giữa dần dần nhấc lên, đáp lại sự xao động vô thức giữa háng anh, cảm nhận vật nóng bỏng làm quần anh phồng to ra.
Trong quá trình mập mờ đến đỉnh điểm này, phần thân dưới của cô đã ướŧ áŧ khó kiềm chế nổi. Cảm giác là lạ khi nước không ngừng chảy ra từ cô bé của cô trượt dài, khiến cô không khỏi khép hai chân lại.
Nhưng anh vẫn ở đây, cô không thể khép chân lại để dằn xuống cảm giác xa lạ đó, chỉ có thể để mặc cho cơn nứиɠ tình dưới cơ thể bồi hồi dạo chơi, gặm nhấm lý trí của cô.
“Em có muốn không?”
Cố Sơn Phong cảm nhận được chân cô đang co chặt lại, và cả sự khó nhịn mà cô không cách nào kìm nén làm phần dưới cơ thể cô không thể ngừng khao khát.
Môi của anh chưa từng rời khỏi bộ ngực căng tròn mềm mại như ngọc của cô, nhưng bàn tay của anh đã lướt xuống, đi vào thám hiểm vườn hoa của cô, cảm nhận sự mê tình loạn ý chỉ thuộc về mình cô.
“Em ướt quá…” Anh cố ý nói bên tai cô.
Lâm Trận Trận bị lời nói của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, câu nói này cứ như thuốc kí©ɧ ɖụ©, khiến cô cảm thấy thỏa mãn, làm cho du͙© vọиɠ trong cô dâng trào. Tay của anh nhấn vào nơi giữa hai chân cô, cảm giác lại vui sướиɠ nhường này.
Làʍ t̠ìиɦ… rốt cuộc là cảm giác như thế nào?
Cô đang chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© với sự vui sướиɠ do anh mang đến. Bàn tay nhỏ bé đã hướng đến nơi phồng lên dưới háng anh trong vô thức. Cô thử chạm vào vật cứng dựng thẳng ấy, nhưng bởi vì lo sợ mà cứ mãi không thể ra tay được.
Phản ứng non nớt của cô khiến Cố Sơn Phong hơi chút khó hiểu, anh chưa kịp nắm bắt lấy suy nghĩ chợt vụt qua đầu đã bị hành động đột ngột của cô là mất tập trung.
“Ưm…” tay của cô chợt thò vào trong quần của anh, túm lấy vật to lớn ấy một cách bừa bãi, khiến cho anh không khỏi nhẹ giọng rên lên.
“Em đυ.ng, đυ.ng đau anh rồi hả?” Tiếng rên kinh ngạc vừa căng thẳng vừa kiềm chế của anh làm Lâm Trận Trận cho rằng do cô ra tay quá nặng, sợ đến mức vội vàng buông tay.
“Không!” Cố Sơn Phong đè chặt lại bàn tay đang định rút ra của cô, anh bật cười như có ý trêu đùa nói với cô: “Là do nó đã đợi em quá lâu rồi, nên chờ không kịp ấy mà.”
Nghe anh nói xong, Lâm Trận Trận thoáng chốc ngượng chín cả mặt, cô xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cố Sơn Phong chống dậy khỏi người cô, anh tự cởϊ qυầи áo trên người mình, cũng thuận tiện cởi sạch quần áo của cô. Nhìn thân hình nhỏ bé mong manh của cô, anh đã không còn cách nào để giữ vững sự bình tĩnh ngày thường.
Thân hình cao to của anh đè lên, tiếp xúc làn da mịn màng trơn bóng với cự ly bằng không. Đặt từng nụ hôn tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng như đang gặm cắn lên cơ thể cô, để lại dấu vết chỉ thuộc về mình anh.
Bàn tay lần mò xuống giữa chân cô, ngón tay đè lên khe hở ướŧ áŧ, trêu chọc phần tròn tròn nhô lên, chọc cho cả cơ thể cô đều run lên từng cơn.
“Á… a…” Lâm Trận Trận túm lấy ga giường, ngẩng đầu đón nhận sự đυ.ng chạm từ anh, vật thô to nóng ấm của anh chạm vào bụng cô, dường như cảm nhận được chất dịch dính dính nào đó.
Cô sao vậy nè? Sao mới đây thôi cô còn cảm thấy rất hưởng thụ, mà bây giờ bỗng nhiên lại thấy có hơi trống trải? Cô rất muốn, muốn có gì đó lấp đầy khoảng trống trong tim cô…
Lâm Trận Trận vươn tay xuống dưới trong vô thức, cô kéo bàn tay anh, để ngón tay anh ấn vào nơi cô cảm thấy trống trải: “Em muốn…”
Âm thanh trầm bổng của cô thốt nên hai chữ ấy, nhưng ngay cả việc muốn gì cô cũng không biết, cô chỉ biết rằng, cô rất cần anh!
“Như vậy là được rồi ư? Thật ra, anh còn có thể cho em sự thỏa mãn lớn hơn nữa…” Cố Sơn Phong hiểu rõ cảm nhận hiện tại của cô, phản ứng co rút liên tục dưới cô bé đã đủ để anh muốn trao cho cô toàn bộ.