Filwy edit.
Sau khi ăn xong, Trì Nhứ lấy bài thi nhăn nhúm ra đưa cho Trình Ngộ An.
Trình Ngộ An nhận lấy, vẻ mặt như thường, cầm cây bút bên cạnh, ngồi ngay ngắn, cúi đầu bắt đầu viết đề.
Trì Nhứ ngẩn người: "Cậu làm gì thế?"
Trình Ngộ An ngẩng đầu, "Không phải kêu mình viết bài giúp cậu à?"
Trì Nhứ: "..." Tính sai rồi.
Bị Trình Ngộ An nói như vậy, cô mới nhớ trước đây thỉnh thoảng mình sẽ nhờ Trình Ngộ An làm bài tập, dù sao thì người có thể dễ dàng đổi kiểu chữ, bắt chước giống hệt chữ của Trì Nhứ như Trình Ngộ An cũng không có nhiều.
Trì Nhứ ngồi bên phải Trình Ngộ An, mấp máy môi: "Nếu không thì cậu dạy mình? Thường xuyên để cậu làm bài tập giúp mình cũng không tốt lắm."
Nghe vậy Trình Ngộ An dừng bút, bình tĩnh nhìn Trì Nhứ, sau vài giây mới rời mắt, "ừm" một tiếng thật thấp.
Trì Nhứ giống như nhìn thấu anh đang nghĩ gì: "Có phải cậu cảm thấy hôm nay mình rất lạ?"
Trình Ngộ An gật đầu.
"Con người chung quy sẽ thay đổi." Trì Nhứ nói, "Huống hồ không phải bây giờ mình càng được người khác yêu thích rồi à? Trưởng bối hình như cũng thích người khôn khéo vâng lời."
"Trì Nhứ." Trình Ngộ An đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
"Có phải cậu còn một đề bài chưa viết không?"
"Ờ, cái này không phải là... Nghỉ hè chơi vui quá nên quên mất." Trì Nhứ không ngờ Trình Ngộ An sẽ hỏi cô cái này, hơi lúng túng gãi cổ.
Trình Ngộ An nói "ừm", không có bất ngờ gì lớn, nghiêm túc giảng bài cho Trì Nhứ.
Nhưng kết quả là Trì Nhứ nghe chưa nổi mười phút đã buồn ngủ, cuối cùng trực tiếp ngủ trên ghế sô pha.
Cùng lúc đó.
Dì Lê rửa bát xong đi ra thì thấy Trì Nhứ đang nằm nghiêng trên ghế sô pha ngủ say sưa, Trình Ngộ An ở bên cạnh làm bài, thỉnh thoảng lại nhìn Trì Nhứ một cái.
Bà mỉm cười, nói thế nào nhỉ.
Cảnh này có một sự ấm áp khó nói thành lời.
Lúc Trì Nhứ tỉnh lại ngoài cửa sổ đã đen kịt, chỉ còn một vầng trăng tròn treo trên không. Trì Nhứ nhìn xung quanh, phát hiện mình không phải đang ở Trình gia mà đang ở trong phòng ngủ của mình.
Trên bàn học của cô có mấy tờ giấy đã viết xong và sách bài tập.
Trì Nhứ chớp mắt, bắt đầu suy nghĩ.
Cô về kiểu gì? Còn bài thi... Nhất định là do Trình Ngộ An viết xong rồi đặt trên bàn học của cô.
Mới nói sẽ thay đổi hoàn toàn, không nhờ người khác làm bài tập hộ...
Trì Nhứ vuốt trán, quả nhiên cô vẫn không thay đổi được khuyết điểm vừa học đã ngủ gà ngủ gật.
Trì Nhứ đi xuống lầu, thấy Trì lão gia đang đọc báo ở phòng khách.
"Ông ơi." Trì Nhứ gọi.
Nghe vậy Trì lão gia ngẩng đầu, nhíu mày: "Sao Nhứ Nhứ đã dậy rồi?"
Trì Nhứ ngồi vào ghế sô pha, rót nước, giả vờ không để ý hỏi: "À thì, ông, cháu vừa về bằng cách nào thế?"
"Ngộ An cõng cháu về." Trì lão gia nở nụ cười, lại hơi bất đắc dĩ, "Làm phiền người ta, ngày mai nhớ nói cảm ơn Ngộ An đó."
"Vâng..." Trì Nhứ nghĩ đến chuyện mình được Trình Ngộ An cõng về, lập tức không biết xấu hổ.
Trì lão gia đột nhiên bổ sung một câu: "Cháu còn ôm Ngộ An không chịu buông tay."
"Phốc." Trì Nhứ suýt phun nước trong miệng ra ngoài.
"Cháu đứa trẻ này sao lại kích động như vậy." Trì lão gia trêu cô, "Nhứ Nhứ xấu hổ à? Cũng đúng, Ngộ An là một đứa trẻ được người khác yêu thích, cháu thích thằng bé, ông cũng hiểu."
Trì Nhứ bất đắc dĩ nói: "Ông, ông đừng nói linh tinh."
"Thích thì nói thôi, trẻ con, đừng bao giờ đợi đến khi mất đi mới biết quý trọng."
Trì Nhứ ngẩn ra, cúi đầu, nội tâm hơi phức tạp, cô chậm rãi nói: "Ông, cháu nằm mơ."
"Mơ cái gì?"
"Cháu mơ thấy ông và chú Thẩm gặp tai nạn." Đôi tay để phía dưới của Trì Nhứ chậm rãi nắm chặt, "Hai người đi rồi... Bọn họ đều coi thường cháu, ngay cả Trình Ngộ An cũng không ở bên cạnh cháu nữa."
Cả hai ông cháu đều biết "bọn họ" là đang ám chỉ ai.
Trì lão gia nghe xong sửng sốt vài giây, không khỏi bật cười: "Đứa trẻ ngốc, giấc mơ đều trái với hiện thực. Nếu thật sự có một ngày như vậy, coi như ông và Thẩm Quân mất, Ngộ An cũng sẽ không rời xa cháu đâu."
"Nếu thằng bé thật sự rời xa cháu, vậy nhất định phải có lí do, nên yên tâm đi. Phần lớn phiền muộn của con người đều do chính chúng ta mà ra, đừng vì chuyện không chắc chắc trong tương lai mà phiền não." Trì lão gia từ từ bỏ kính lão xuống, vẻ bình thản, điềm đạm.
Nghe xong món canh gà tâm hồn [*], Trì Nhứ chẳng những không cảm thấy ngán ngẩm mà còn mơ hồ hiểu ra chút đạo lí. Trước đây cô chỉ biết là Trì lão gia rất lợi hại, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giờ đây đã trở thành nhân vật khiến cả thương giới vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy suy nghĩ của Trì lão gia cũng là không ai bằng.
Đã đến đây rồi thì nên an tâm thôi, nếu giờ đây cô đã sống lại thì cô nên ngừng suy nghĩ về quá khứ đau thương, hướng về tương lai.
"Cháu hiểu rồi ông ơi."
"Ừ, ông biết Nhứ Nhứ nhà ta là đứa trẻ thông minh nhất mà."
–
Sáng sớm hôm sau, Trì Nhứ không thể ngủ nướng được nữa, lúc cô bị dì giúp việc kéo dậy, khuôn mặt như màu đất.
Hướng về tương lai cái chó má gì, bây giờ ngay cả rời giường lúc sáu giờ cũng là một vấn đề vô cùng khó khăn kìa!
Khi Trì Nhứ tuyệt vọng thay đồng phục tù nhân... À không, là thay đồng phục học sinh màu xanh trắng, cô thật sự muốn được bước vào l*иg giam tên là "trung học phổ thông" một lần nữa.
Cảm giác ghét học ngay lập tức trào dâng trong lòng.
"Đại tiểu thư?" Một giọng nói bình tĩnh kéo Trì Nhứ ra khỏi cơn mơ ngủ.
Trì Nhứ lập tức mở mắt, nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, sau đó lại nhìn Thẩm Quân bên cạnh, mơ màng hỏi: "Sao thế ạ?"
"Cháu đã ngồi đây nhắm mắt suốt năm phút đồng hồ rồi, không hề động tới bữa sáng trên bàn." Thẩm Quân nhíu mày, "Không hợp khẩu vị ư? Có cần chú kêu phòng bếp làm lại một phần không?"
"Không cần không cần." Trì Nhứ vội nói, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Vẫn là mùi vị quen thuộc.
Ăn sáng xong, Trì Nhứ ra ngoài, ngày đầu khai giảng, Thẩm Quân phụ trách lái xe đưa cô đi. Trì Nhứ vừa mới ngồi lên xe, đột nhiên nhớ ra vừa nãy không thấy Trì lão gia liền hỏi Thẩm Quân đang lái xe ở phía trước: "Chú Thẩm, ông nội đâu rồi? Bình thường giờ này ông đã rời giường rồi."
"Hôm nay ông Trì có hội nghị thường kỳ thứ hai, đã đến công ty trước rồi."
Trì Nhứ bỗng tỉnh ngộ: "Vậy à, cháu còn muốn nói tạm biệt với ông trước khi đến trường cơ."
Vừa dứt lời, Trì Nhứ nhớ ra lúc này bố mẹ Trì và em trai cô vẫn đang sống ở nước Anh, có trách nhiệm quản lí chi nhánh công ty ở nước Anh.
Nhà họ Trì có nhà lớn nghiệp lớn, ngoài tổng công ty trong nước có quy mô lớn nhất thì chi nhánh công ty ở nước Anh có quy mô lớn thứ hai. Nên chuyện quan trọng như quản lí chi nhánh công ty tất nhiên không thể mượn tay người ngoài.
Vì vậy, vào năm Trì Nhứ tám tuổi bố mẹ đã đưa em trai còn nhỏ của cô đến nước Anh, Tết âm lịch hàng năm mới về vài ngày. Còn tại sao không đưa cô theo thì Trì Nhứ không nhớ, nhưng rất dễ đoán ra.
Lúc đó cô còn là một đứa trẻ, khi mọi người đang bàn bạc xem ai sẽ là người phụ trách quản lí chi nhánh công ty, cô cũng ở đó.
Đó là một buổi chiều mưa, cô ngồi cạnh Trì lão gia, còn bố mẹ Trì và em trai cô ngồi bên kia.
Bố Trì mở miệng trước: "Bố, chi nhánh công ty bên nước Anh có kích thước không nhỏ đâu, không thể mượn tay người khác, để con đến phụ trách đi."
Trì lão gia suy nghĩ vài giây: "Vậy con định đưa hai đứa bé đến Anh luôn sao? Chúng còn nhỏ, khó thích ứng với môi trường mới lắm."
Bố Trì giống như đã có chuẩn bị, bình tĩnh nói: "Không, bọn con đã thương lượng rồi, chỉ đưa Uẩn Ngôn đi thôi. Uẩn Ngôn thông minh nên có thể nhanh chóng thích ứng với môi trường mới. Hơn nữa thân là người thừa kế tương lai, ở nước ngoài thằng bé có thể nhận nền giáo dục tốt hơn."
Bởi vì trước nay Trì lão gia rất khỏe mạnh, có thể giải quyết công việc nên qua rất nhiều năm rồi bố Trì vẫn chưa chính thức tiếp quản công ty. Vì vậy, là con trai duy nhất của bố Trì, Trì Uẩn Ngôn cũng trở thành một trong những người thừa kế.
Nghe vậy, Trì Nhứ đang im lặng cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ, nghe cuộc trò chuyện của người lớn cũng không hiểu bao nhiêu.
Nhưng có thể là do trẻ con tương đối nhạy cảm, cô chỉ biết là bố mẹ không cần cô nữa, bọn họ chỉ thích con trai của mình.
Bọn họ muốn vứt bỏ cô.
Trì lão gia đang kiềm chế cảm xúc, sắc mặt bỗng trầm xuống: "Anh chị định bỏ Nhứ Nhứ lại, một nhà ba người sang Anh à? Nhứ Nhứ cũng là con của anh chị."
Bố Trì hơi chột dạ nhưng vẫn phủ nhận: "Bố, bọn con không có ý đó. Bố cũng biết Nhứ Nhứ chỉ thân với bố thôi mà, bọn con chỉ cho rằng Nhứ Nhứ ở lại đây sẽ thích hợp hơn thôi."
Trì lão gia hừ lạnh, toàn thân toát ra lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi: "Đi đi, anh chị thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi, cút xa chừng nào tốt chừng nấy."
Ngày họ lên đường, Trì lão gia và Trì Nhứ không tiễn đến sân bay, chỉ tiễn ba người bố Trì đến cửa rồi dừng lại.
Trì Nhứ đứng tại chỗ, nhìn bố mẹ và em trai rời đi.
Cô khó hiểu nhìn ông nội bên cạnh, ngây ngô hỏi: "Ông ơi, sao cháu không được đi cùng ạ?"
Trì lão gia làm rung trời chuyển đất trong giới kinh doanh, lần đầu tiên không trả lời được câu hỏi của một đứa bé. Cuối cùng chỉ có thể thở dài, ngồi xổm xuống cầm bàn tay nhỏ bé của Trì Nhứ, mềm giọng trả lời: "Bố mẹ có việc bận, sẽ sớm quay lại tìm cháu thôi."
Trì Nhứ ôm lấy búp bê trong tay, chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ lên, giọng nói cũng xen lẫn tiếng nức nở: "Có phải bọn họ không cần cháu nữa không... Nhứ Nhứ làm chuyện gì sai ư? Tại sao không quan tâm cháu nữa..."
Dưới bóng hoàng hôn, bóng một già một trẻ in trên mặt đất.
Ông lão im lặng một lúc lâu, nghe được tiếng khóc nhỏ của Trì Nhứ không khỏi xót xa: "Nhứ Nhứ đừng khóc, không phải là vẫn còn có ông ở đây sao? Ông nội sẽ luôn bên cạnh cháu."
Trì Nhứ ngừng khóc, đôi mắt ngập nước, cái mũi hồng hồng, nhìn người trước mặt: "Chỉ có ông nội thích cháu thôi, những người khác đều không thích cháu."
"Nói bậy, chú Thẩm không phải người à? Chú Thẩm đối xử với cháu tốt thế cơ mà, mấy cái kẹo thường ngày vẫn mời cháu ăn rơi xuống nước hết rồi sao?"
Ánh mắt Trì Nhứ nhìn về phía Thẩm Quân cao hơn mình mấy cái đầu, "Chú Thẩm, chú thích cháu không?"
Ngay lập tức hai vị trưởng bối đều bị chọc cười.
Thẩm Quân cũng ngồi xổm xuống, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo đưa cho Trì Nhứ: "Đương nhiên chú Thẩm cũng thích Nhứ Nhứ rồi. Không chỉ có chú Thẩm, còn có rất nhiều người cũng thích Nhứ Nhứ."
Trì Nhứ suy nghĩ vài giây: "Ví dụ như ai?"
Thẩm Quân dừng lại, giống như đang suy nghĩ, sau vài giây mới cười nói: "Ngộ An cũng thích cháu."
–
Suy nghĩ bị kéo về hiện thực.
Trì Nhứ mở mắt ra, viền mắt hơi ướt.
Hiện giờ cô vẫn còn sống trong quá khứ.
Trì Nhứ chớp mắt, muốn xóa bỏ kí ức trong đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phân tán lực chú ý.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Trình Ngộ An đang đi trên đường.
Trì Nhứ lập tức tỉnh táo: "Chú Thẩm, phiền chú dừng xe lại chút."
Thẩm Quân đáp lời, lập tức dừng xe.
Trì Nhứ hạ cửa xe xuống, khuôn mặt tươi cười vẫy tay với Trình Ngộ An ở bên ngoài: "Chào buổi sáng nha."
Sau vài giây, Trình Ngộ An bỏ tai nghe trên tai xuống, quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trì Nhứ.
Đã qua nhiều năm, lần nữa nhìn thấy Trình Ngộ An mặc đồng phục học sinh, Trì Nhứ hơi sững sờ.
Sao Trình Ngộ An mặc đồng phục lại đẹp thế? Cứ như đi catwalk vậy.
Thẩm Quân nhìn thấu tâm tư của Trì Nhứ, lắc đầu mỉm cười, nói với Trình Ngộ An: "Ngộ An lên xe đi, đưa cháu đi một đoạn."
Trình Ngộ An hơi do dự, sợ Trì Nhứ sẽ để bụng bèn quay sang trưng cầu ý kiến của cô...
Kết quả là Trì Nhứ cũng đã sớm mở cửa xe, nhường một chỗ lớn cho anh, nụ cười trên mặt không che giấu được, hơi có vẻ "xum xoe".
Trình Ngộ An từ từ ngồi lên, đóng cửa xe rồi liếc nhìn Trì Nhứ, sau đó lại đeo tai nghe lên.
Nghe nhạc có thể làm dịu tâm trạng, như vậy tim của anh sẽ không đập nhanh nữa.
Trì Nhứ nhíu mày nhìn khoảng cách giữa mình và Trình Ngộ An.
Khoảng cách này đủ cho một người ngồi.
Trì Nhứ ngồi dịch về bên đó, vừa dịch sang thì thấy Trình Ngộ An nghi hoặc nhìn cô.
Trì Nhứ ấp úng giải thích: "... Chỗ này, ừm, vị trí khá thoải mái."
Trình Ngộ An rất săn sóc không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu.
Nhận thấy không khí hơi ngột ngạt, Trì Nhứ câu được câu không tìm trọng tâm câu chuyện.
"Trình Ngộ An, tối hôm qua là cậu cõng mình về hả?"
"Ừ."
"Làm phiền cậu rồi, còn có bài thi trên bàn mình nữa. Hôm nào... À không, lát nữa mời cậu một ly."
"Không phiền."
Trì Nhứ dừng lại, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một câu hỏi hàng ngày: "À, sáng nay cậu ăn gì?"
Trình Ngộ An trả lời: "Cháo yến mạch."
"Ngon không?"
Trình Ngộ An khó hiểu dừng lại vài giây, dường như hơi rối, cuối cùng mới mở miệng: "... Ngon."
Mắt Trì Nhứ sáng lên: "Hôm nào mình sẽ qua nhà cậu ăn thử."
Trình Ngộ An lại trầm mặc, Trì Nhứ tưởng có chuyện gì, vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy Trình Ngộ An nói: "... Thật ra cũng không ngon lắm."
Nói xong, có lẽ Trình Ngộ An sợ cô vẫn khăng khăng muốn ăn thử, bèn bổ sung: "Dì Lê nấu cháo yến mạch không thêm đường, cậu lại thích ăn ngọt, không hợp với cậu."
Trì Nhứ bật cười thành tiếng.
Sao Trình Ngộ An lại thú (đáng) vị (yêu) như vậy? Thật muốn giấu cậu ấy đi, mang về làm đồ gia truyền.
Vừa nghĩ, Trì Nhứ lập tức thốt ra lời trong lòng: "Mình có thể dùng bao bố trói cậu về nhà không?"
Không khí lúc này dường như ngưng tụ lại.
Trình Ngộ An: "?"
Thẩm Quân: "..."
Không biết phải hỏi, làm thế nào để ngăn cản đại tiểu thư làm chuyện phạm pháp?
==
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Ngộ An: Muốn trói thì nhanh lên
Trì Nhứ: Không dám không dám
PS: Ở một mức độ nào đó thì Nhứ Nhứ rất giống mình, đều ghét học