Thời Ngộ không đưa cô đi mua nhẫn, mà là trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển. Rõ ràng là anh bảo cô đưa ra yêu cầu, như thế nào lại không chịu phối hợp đây?
Cất giấu đầy một bụng nghi hoặc, Hạ Sí bị nắm tay, dẫn lên tầng 3.
Cô đã từng lên tầng 3 trong nhà Thời Ngộ, hầu hết các phòng đều trống không, sau đó ở lại đây một lần nữa, thỉnh thoảng cô sẽ lên sân thượng ở tầng trên cùng để hóng gió, nhưng lại không đặc biệt đi vào từng phòng ở tầng 3.
Cửa phòng ở đây vẫn luôn bị khóa.
Hạ sí yên lặng đi theo, thấy Thời Ngộ lấy một chìa khóa ra cắm vào ổ khóa, xoay sang phải, nghe được tiếng “rắc” vang lên, cửa phòng mở ra một khe hở.
“Mở nó ra đi.” Thời Ngộ ra lệnh.
Dựa theo yêu cầu của anh, Hạ Sí chậm rãi giơ cánh tay lên, duỗi tay về phía trước đẩy cửa phòng ra. Một số phòng vốn bị ngăn cách bởi những bức tường đã được thông với nhau, kéo tấm rèm ra, để lộ một căn phòng luyện múa sáng sủa.
Hạ Sí kinh hỉ không thôi, “Đây là……”
“Món quà tặng cho em.”
Ánh đèn, gương, các thiết bị huấn luyện cần thiết có đều có đủ.
Không gian rộng như vậy, chỉ thuộc về một mình cô.
Cô nhón mũi chân, duỗi tay ra chạm vào tia sáng chiếu qua cửa sổ.
Thời Ngộ chậm rãi đi đến bên cạnh cô, quỳ một gối xuống, hai tay lấy hộp đựng nhẫn ra, “Bắt đầu từ năm 22 tuổi, vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của nó để được mở ra.”
Hạ Sí quay đầu lại, nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh đang ấn vào hai bên hộp đựng nhẫn, chậm rãi mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đắm chìm trong ánh mặt trời, lấp lánh tỏa sáng.
“Điều anh muốn chính là, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Tri Tri vẫn sẽ luôn ở lại bên cạnh anh.”
Cô run rẩy vươn tay ra, để cho người nọ lấy nhẫn kim cương ra đeo vào ngón áp út.
Vốn dĩ không có gì bị lãng quên hay thiếu sót, từ lúc bắt đầu anh đã chuẩn bị hết tất cả, giống như câu nói mà anh đã từng nói: Bất luận Tri Tri có rời đi bao lâu, đều nằm trong kế hoạch của anh.
Hạ Sí thu tay lại, chậm rãi cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng dán lên trên mặt nhẫn, giọt nước mắt trong suốt đầu tiên rơi xuống trên chiếc nhẫn kim cương, phản chiếu ánh sáng.
“Được……”
Dưới ánh mặt trời, khóe môi người đàn ông nhếch lên.
Lần này, anh đánh cược và đã thắng.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chuyện Hạ Sí kết hôn vẫn chưa được công khai, gần đây cảm xúc của cô càng ngày càng ổn định, cũng không hề sợ hãi khi đi ra ngoài nữa.
Ngày đó Thời Ngộ chuẩn bị trở lại bệnh viện làm việc, phía bên bệnh viện thông báo một tin tốt: Thẩm Mộ đã khôi phục ý thức.
Những tội lỗi nên phải gánh chịu, có thể được xác định!
Thì ra, sở dĩ Thẩm Mộ không màng hậu quả cũng muốn hại người, chính là bởi vì mấy năm nay anh ta đã làm mất hết tài sản bố anh ta để lại, vốn liếng cũng bị những người trong Thẩm gia bán đi từng chút một. Thẩm Mộ tự biết mình không có năng lực Đông Sơn Tái Khởi (*), bản thân mình không được thoải mái, cũng không nhìn được “kẻ thù” thoải mái, cho nên, giống như phát điên bắt cóc Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần.
(*) Đông Sơn Tái Khởi nghĩa là điển tích ý chỉ những cơ hội có trong tương lai, biết đâu còn tốt hơn hiện tại, đợi thời trở lại.
Kết quả xét xử được công bố, Thẩm Mộ bị kết án tù, Từ nữ sĩ kích động đến mức đỏ mắt. Vốn dĩ, bà không sợ Thẩm Mộ, chỉ là sau khi trải qua hai lần nguy hiểm, cực kỳ hận người nọ, bao gồm cả chính bản thân mình.
Thẩm Mộ bị bỏ tù, Từ nữ sĩ cũng đến ngày nên rời đi. Bà khẩn cầu được gặp mặt con gái nói lời tạm biệt, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Từ nữ sĩ đã hẹn gặp một lần trước khi rời đi.
“Bởi vì những sai lầm của người lớn như chúng ta, Hạ Hạ đã phải trải qua quá nhiều bất hạnh, hiện tại hai đứa đã kết hôn, cuộc sống của con bé, cũng nên có một khởi đầu mới.”
Thời Ngộ gật đầu, dẫn Từ nữ sĩ vào nhà, cho hai người thời gian nói chuyện riêng với nhau.
Từ nữ sĩ kiêu ngạo nhiều năm cuối cùng cũng đứng trước mặt con gái mình, nhận lỗi với cô.
Một là vì, người làm mẹ như bà đã không làm tròn trách nhiệm chăm sóc con gái; hai là vì, lựa chọn bất công đã làm tổn thương tổn tâm hồn mỏng manh của con gái, hại cô phát bệnh phải chịu nhiều đau khổ.
Bà không cầu xin con gái tha thứ cho mình, chỉ muốn nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình cho cô biết, “Lúc trước đưa con ra nước ngoài, mẹ còn muốn những ngày tháng trong tương lai có thể bồi dưỡng tình mẹ con một lần nữa, chỉ tiếc tính cách của chúng ta đều quá khác biệt, không thể trở lại được, có chút tiếc nuối, mẹ cũng rất hối hận.”
Hạ Sí nhíu mày, tỏ vẻ không thích nghe những điều này.
Từ nữ sĩ thu lại những lời nói dư thừa, thay đổi đề tài, “Thời Ngộ là một người chồng đáng để tin tưởng, con và cậu ấy có thể đi đến hôm nay cũng đều rất không dễ dàng. Những lời lúc trước mẹ nói là sai, mẹ thừa nhận, cảm tình càng thêm đáng quý hơn so với tiền bạc.”
Nghe được có lời khen ngợi Thời Ngộ, lông mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra.
“Có lẽ hiện tại mẹ nói cái gì cũng đã muộn rồi, nhưng mẹ thật lòng chúc phúc cho con, sống lâu dài cùng người con thích, bình an.”
Nhìn lại quá khứ, Từ nữ sĩ mới bừng tỉnh nhận ra rằng, tương lai và sự giàu có mà bà theo đuổi không phải đều là chấp niệm của tất cả mọi người. Đối với Hạ Sí mà nói, thứ có thể khiến cô cảm động hơn cả chính là —— sự chân thành và tình yêu.
Sớm nên biết đến……
Tựa như bà 5 năm trước, lần đầu tiên dùng cuộc sống tốt đẹp để dụ dỗ con gái ra nước ngoài, con gái trả lại cho bà một câu: “Tôi cái gì cũng có thể không cần, nhưng Tri Tri không thể không có Thời Ngộ.”
Từ đầu đến cuối, sự lựa chọn của Hạ Sí không sai!
–
Ngày bọn họ rời đi, Hạ Sí tự mình tiễn ra sân bay.
Không phải vì Từ nữ sĩ, mà là vì tâm tư đơn thuần kia, người em trai thật lòng đối xử tốt với chị gái.
“Chị ơi, chị trở về cùng em đi mà.” Thẩm Diệc Thần vẫn lưu luyến chị gái không rời.
“Trở lại bên kia chăm chỉ học tập, chờ em có thời gian nghỉ, có thể lại đến đây chơi.” Mẹ đã làm cô thất vọng, cô có thể lựa chọn không tha thứ, nhưng đối với người em trai toàn tâm toàn ý sùng bái cô, vẫn không thể nào nhẫn tâm được.
Từ người nhà Thời gia, Hạ Sí đã cảm nhận được rất nhiều loại tình cảm khác nhau. Lúc trước cam nguyện xông vào cứu người, chứng minh trong lòng cô, Thẩm Diệc Thần cũng là người thân rất quan trọng.
Thời Ngộ dạy cô về tình yêu, rốt cuộc, cô cũng đã hiểu.
Tiễn Từ nữ sĩ và Thẩm Diệc Thần đi, ngay sau đó, An Lan cũng gửi đơn từ chức cho cô, “Rất xin lỗi lúc trước chị đã có thành kiến với Thời Ngộ, nhưng mà trong khoảng thời gian này, đã làm cho chị hiểu được rất nhiều chuyện.”
Tình yêu và sự chăm sóc Thời Ngộ dành cho Hạ Sí, nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Kỳ thật trải qua những chuyện này, cô ấy đã sớm sinh ra khoảng cách với Hạ Sí, cho dù có nghĩ đến tình nghĩa tiếp tục công việc, cũng sẽ cảm thấy cứng nhắc, không bằng cô ấy nên chủ động làm gì đó để được thoải mái hơn một chút.
Sau khi hai người giải quyết mọi chuyện, Hạ Sí đồng ý với quyết định của An Lan, thậm chí còn hỏi cô ấy sau này có dự định gì chưa.
An Lan suy nghĩ, nói thật nói cho cô biết, “Mấy năm nay bôn ba khắp nơi, cũng rất mệt, chị dự định ở lại trong nước, tìm một công việc ổn định sáng đi chiều về phát triển.”
“Vậy cũng rất tốt.”
Cuộc sống bình tĩnh ổn định, cũng rất tốt.
“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước Mục Minh Viễn còn hỏi thăm về tình hình của em.”
Lần trước lúc Hạ Sí nằm viện, Mục Minh Viễn bị trong nhà cưỡng chế ra ngoài làm việc, không có kịp thời nhận được tin tức. Chờ đến đi công tác trở về, Hạ Sí đã cự tuyệt gặp bất luận người nào, ngay cả mẹ ruột và em trai ruột cũng không gặp, Mục Minh Viễn cũng tự nhiên bị bài xích ở bên ngoài.
Mục Minh Viễn lén lút hỏi thăm qua An Lan, An Lan miêu tả lại sơ qua trạng thái của Hạ Sí: Nghiêm trọng, không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nếu anh ta đột nhiên tìm đến cửa, có dọa người ra sợ hãi không?
Vì thế Mục Minh Viễn chỉ có thể kìm lại.
“Cậu ấy muốn gặp em, nhưng lại sợ quấy rầy đến em, bị em từ chối, cho nên chỉ dám hỏi thăm tin tức ở chỗ chị.” Cô ấy cũng thấy trạng thái của Hạ Sí đã ổn định, mới quyết định nói giúp Mục Minh Viễn trước khi rời đi.
Mục Minh Viễn……
Trong trí nhớ của Hạ Sí, người bạn này cũng xem như là sự tồn tại “vui vẻ”, số lần xuất hiện không nhiều lắm, nhưng ít ra mỗi lần đều là vui vẻ.
Hạ sí cầm lấy điện thoại di động, chủ động liên lạc với anh ta.
Mục Minh Viễn là người theo chủ nghĩa khoái lạc, một hai phải mời cô đến một nhà hàng cao cấp, lý do là: “Đền bù cho tâm hồn bị tổn thương của tôi.”
“Cậu chịu tổn thương gì?” Hạ sí trừng liếc anh ta một cái.
Mục Minh Viễn đột nhiên giơ tay đè lại trái tim, biểu cảm khoa trương ngũ quan nhăn lại, chậm rãi phun ra hai chữ từ cổ họng: “Tình thương……”
Hạ Sí nhướng mày nổi lên hứng thú, “Tình thương? Là ai có thể làm cho thánh tình yêu của chúng ta bị tổn thương?”
“Cậu.” Mục Minh Viễn dựng thẳng ngón trỏ lên, chậm rãi hướng về phía trước, chỉ vào mặt Hạ Sí.
“?”
Hạ Sí lộ ra ánh mắt nhưng đang nhìn kẻ ngốc.
Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt không hề có sự tin tưởng không khác gì phải chịu sự đả kích thứ hai, Mục Minh Viễn sắp khóc, “Tôi đối xử ân cần với cậu như vậy, thể mà cậu đều không phát hiện ra, tôi thật sự rất đau lòng!”
Hạ Sí: “……”
Cái gì thích? Một chút cảm giác cũng không có.
“Cậu nói ân cần là chỉ cái gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
Mục Minh Viễn thở dài, bắt đầu làm trò tính toán trước mặt cô, “Hoa, tặng không ít chứ? Cơm, ăn không ít đúng không? Cũng từng đi xem phim? Còn có du lịch……”
Hạ Sí nhấc ngón tay chống lại cằm, nghiêng đầu, “Nhưng đó không phải là hoạt động tập thể sao?”
Hoa, là lúc cô thi đấu đoạt giải, Mục Minh Viễn nói chúc mừng.
Cơm, là khi bọn họ đi ra ngoài tụ tập, Mục đại thiếu gia xa hoa đặt bao hết khách mời.
Xem phim, nơi Hạ Sí, hơn phân nửa có An Lan đi cùng, để đề phòng cô đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn.
Còn về phần du lịch, có đôi khi cô đi lưu diễn ở nơi khác, Mục Minh Viễn sẽ mua vé máy bay chạy tới, nói đi du lịch gần đó, gọi cô ra ngoài đi dạo.
Cái này cũng tính là theo đuổi à?
Mục Minh Viễn: “……”
Bị đánh bại.
“Cậu thật sự không cảm nhận được gì sao? Vì sao chứ?” Mục Minh Viễn cảm thấy kỳ quái, số lần anh ta ân cần tặng hoa mời cơm cũng không ít mà! Người phụ nữ khác liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng có thể suy nghĩ lung tung, thế mà Hạ Sí lại không hề phát hiện, là giá trị sức hấp dẫn của anh ta không đủ cao sao?
Hạ Sí chớp chớp mắt, “Có lẽ là bởi vì……” Sau khi nhận được tình yêu của anh, những thể hiện ngoài mặt của người khác không đáng giá nhắc tới.
Nửa câu sau yên lặng nuốt xuống, bỏ vào trong lòng, Hạ Sí nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Cậu thật sự thích tôi?”
“Ừm hừ.” Mục Minh Viễn hất cằm.
“Vậy thì về sau cậu đừng thích tôi nữa.” Tâm tình của Hạ Sí tự như không hề dao động.
“……” Đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm.
Anh ta ngồi thẳng dậy bưng ly trà một ngụm uống sạch, Mục Minh Viễn thi lại biểu tình, đột nhiên thay đổi nói, “Vốn dĩ còn muốn cướp người, nhưng mà tôi phải từ bỏ, hiện tại tôi đối với cậu chỉ có tình bạn bè trời đất chứng giám!”
“Như vậy là tốt nhất.” Kết quả này làm cho Hạ Sí cảm thấy sung sướиɠ, chủ động xách ấm trà lên rót cho anh ta một ly nhỏ, “Nói đi cũng phải nói lại, vì nguyên nhân gì mà cây có thể giác ngộ được?”
“Ôi……” Nói ra thì rất dài, chuyện này còn phải nói từ khoảng thời gian trước, anh bắt đầu nhờ vả mợ giúp đỡ theo đuổi vợ.
Sau khi kế hoạch bố trí khung cảnh tỏ tình ở tầng cao nhất của khách sạn cao cấp bị đổ bể, Mục Minh Viễn có chút thất bại, nhưng cũng không hoàn toàn hết hy vọng. Đột nhiên anh ta nhớ tới mợ của mình Liêu Vân là giáo viên lúc còn nhỏ của Hạ Sí, cho nên muốn mượn tầng quan hệ này nhờ mợ giật dây.
Tuy rằng có hơi vô đạo đức, nhưng Mục đại thiếu gia lại làm việc ngang ngược, một lòng nghĩ việc quay lại với người yêu cũ tương đương giẫm lên vết xe đổ, cho nên chuẩn bị tận dụng mọi thứ sẵn sàng.
Kết quả, anh ta vừa mới đưa ra lời nhờ vả, đã bị mợ phê bình dạy dỗ một trận.
Anh ta không phục, tranh luận cùng mợ, mợ lại hoàn toàn không đứng về phía anh ta, thậm chí còn trực tiếp khuyên anh ta từ bỏ.
“Cháu cũng đã quen biết cô ấy được vài năm, chờ đợi cô ấy vài năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được!” Mục Minh Viễn lên tiếng tranh luận, “Người yêu sở sĩ biến thành người yêu cũ, vậy khẳng định là tình cảm của hai người đã từng xảy ra vấn đề, mọi chuyện có một thì có hai, gương vỡ lại lành nói không chừng còn chính là giẫm lên vết xe đổ!”
Anh ta như là mơ ước một viên kẹo, còn chưa kịp nói ra, đã bị người khác mua đi, mới có thể không cam lòng.
Cô Liêu Vân thấy vẻ mặt kiên quyết của anh ta, lắc lắc đầu, “Nếu mợ nói cho con biết, Thời Ngộ vẫn luôn chờ đợi con bé trở về thì sao?”
……
Từ hồi ức kéo đến hiện thực, Mục Minh Viễn đã hoàn toàn từ bỏ, “Mợ nói cho tôi biết, mỗi năm Thời Ngộ đều lấy danh nghĩa của cậu để tặng quà, loại người này, tôi liều mạng chạy đua cũng không lại, quên đi.”
Trước kia ở thành phố Vân Dương, mỗi năm Hạ Sí đều sẽ gửi quà tặng cho cô giáo, sau đó Hạ Sí ra nước ngoài cắt đứt liên lạc với mọi người, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy chột dạ, thế mà lại có một người đàn ông, yên lặng thay cô kéo dài phần chúc phúc này.
Thời Ngộ đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, lớn đến mỗi người nào cũng có thể thấy được, nhỏ đến tinh tế tỉ mỉ. Tấm chân tình của anh đối với Hạ Sí, không có người nào có thể vượt qua được.
Người như vậy, sao có thể tranh được đây?
Chuyện cũ không dài, một câu là có thể miêu tả rõ ràng, nhưng người nọ lại lặng lẽ kiên trì với phần tâm ý kia lâu như vậy……
Hạ Sí đè lại trái tim đập thình thịch nhảy lên trên ngực, chân thành nói lời cảm ơn, “Mục Minh Viễn, cảm ơn cậu.”
“Cái gì?”
“Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những việc này.”
Sắc mặt của Mục Minh Viễn ngưng động, “Hoá ra cậu không biết à?”
Hạ Sí lắc đầu, “Loại chuyện này, anh ấy sẽ không nói cho tôi biết, chỉ biết lặng lẽ đi làm.”
Thấy Hạ Sí cảm động không thôi, Mục Minh Viễn bưng ly trà khẽ run lên, “Tôi thật đúng là……Trợ lý tự đưa đến cửa.”
Khóe môi Hạ Sí nhếch lên, “Trợ lý tốt, lần sau mời cậu uống rượu mừng!”
“Phốc……” Không đến mức đó chứ, hôm nay anh ta vừa mới cho đối phương thấy tâm ý của mình, đối phương thế mà lại muốn mời anh ta uống rượu mừng!
Đàn ông không thể quá keo kiệt, Mục Minh Viễn muốn làm cho mình có vẻ càng rộng lượng hơn một chút, quyết đoán tiếp được đề tài, “Được rồi, lúc nào hai người kết hôn, thông báo với tôi một tiếng.”
“A……” Hạ Sí chậm rãi giơ tay trái lên, lộ ra chiếc nhẫn hình thức đơn giản trên ngón áp út, “Tôi đã kết hôn rồi.”
Thời Ngộ cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn kim cương rất xinh đẹp, nhưng mỗi ngày cô đều có buổi huấn luyện, đeo theo nó cũng không. Người nọ đã sớm có chuẩn bị, lấy ra chiếc nhẫn cưới thứ hai, kiểu dáng đơn giản, nhưng hoa văn và chữ cái phía trên lại rất tinh xảo.
Nếu không chú ý nhìn, không dễ phát hiện, nhưng hạ sí không để bụng cái nhìn của người khác, chỉ cần cô hiểu là được, mặt trên nhẫn có khắc tên hai người, so với chiếc nhẫn kim cương kia thì lại càng quý giá hơn!
Mục Minh Viễn bị đả kích liên tục.
Anh ta đặt ly trà xuống, ngước mắt lên lại nhìn thấy người ngồi đối diện nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, là ánh mắt dịu dàng mà anh ta chưa từng được nhìn thấy.
Một cô gái đã từng có thình cách bất thường, vì một người đàn ông mà là lột xác hóa thành bươm bướm, những năm tháng dịu dàng.
Tình yêu mà bọn họ theo đuổi, hầu hết cũng là như thế.
Tất cả những trò đùa trêu ghẹo cùng sự chân thành không kịp nói rõ bị che giấu toàn bộ, Mục Minh Viễn mỉm cười thở ra một hơi, hiếm khi để lộ ra biểu cảm đứng đắn, chân thành nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Hạ Sí mỉm cười gật đầu, mi mắt cong cong.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ nhà hàng đi ra, Hạ Sí chuẩn bị bắt taxi đến bệnh viện, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi ngang qua phía trước.
Người nọ tức giận đi về phía trước, giơ tay lau mắt, Hạ Sí nhìn một lúc đã phát hiện ra có gì đó không đúng, vội vàng đuổi theo, “Chị Duyệt Hề?”
Giang Duyệt Hề quay đầu lại, hai tròng mắt ướt đẫm nước mắt che kín phủ một tầng sương mù, vội vàng lau đi, cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Hạ Sí.
Đây là lần đầu tiên Hạ Sí thấy Giang Duyệt Hề đỏ mắt.
“Chị làm sao vậy?”
Giang Duyệt Hề lau lau mắt, hít mũi, quay đầu hỏi: “Hạ Hạ, hiện tại em có việc không?”
Hạ Sí: “Không……”
“Vậy thật đúng lúc, đi chơi cùng chị đi.” Giang Duyệt Hề trực tiếp ngăn một chiếc taxi ở ven đường lại, Hạ Sí cứ như vậy bị kéo vào trong.
Trên xe, cuối cùng Hạ Sí cũng bắt lấy nguyên nhân trọng điểm: Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi chia tay.
“Chia tay thì chia tay, người sau sẽ càng tốt hơn, nếu chị khóc vì anh ấy mới là thật sự xuẩn!” Giang Duyệt Hề lau nước mắt, cố gắng chặn nước mắt trở về, không biết là thật sự buông tay hay là đang tự an ủi bản thân mình.
Loại chuyện rơi nước mắt này Hạ Sí rất hiểu, nhưng an ủi người khác, chọc cười, những kỹ năng này cô còn chưa học được. Cô chỉ mới trải qua một lần chia tay, người khác hỏi nguyên nhân, cô đều không muốn đề cập đến, như vậy cô có nên hỏi Giang Duyệt Hề vì sao chia tay hay không?
Trong lòng Hạ Sí vô cùng rối rắm.
Giang Duyệt Hề không khóc, lấy ra điện thoại di động ra ấn ấn, không biết làm cái gì, bảo tài xế thay đổi tuyến đường, thông báo vị trí của một quán rượu.
Hạ Sí bị Giang Duyệt Hề kéo vào một gian phòng riêng, phong cách cổ kính, bên trong bày đủ loại bầu rượu, ánh mắt Hạ Sí đều gần như trừng thẳng.
Đây là, muốn làm gì?
Thì ra, trên đường thất tình khóc lóc thút thít, Giang Duyệt Hề đã sắp xếp kế hoạch để phát tiết, vỗ vỗ ghế để Hạ Sí ngồi xuống, rượu ở đây tùy tiện gọi một chút uống, “Chị mời khách, em cứ tùy ý.”
Hạ Sí: “……”
Cô không muốn uống.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, Hạ Sí tổ chức lại ngôn ngữ, thử tính hỏi: “Chị Duyệt Hề, đã có chuyện gì xảy ra, có thể nói được không?”
“Nói? Chị cũng không biết nói cái gì, nếu anh ấy nói thêm với chị nhiều hơn vài câu, chị cũng không đến mức nghẹn thành như vậy!” Giang Duyệt Hề nói vài câu, làm cho Hạ Sí bối rối.
“Không phải em không phải không nhìn thấy, cả ngày lạnh mặt này, giống như một khúc gỗ.” Sau đó không cần cô hỏi, Giang Duyệt Hề uống mấy ngụm rượu, liền chửi Lê Ngôn Chi một câu, “Không thú vị.”
“…… Không phải lớn lên đẹp trai hơn một chút, mặt mũi Giang Duyệt Hề này cũng không kém, lại tìm một người bạn trai đẹp trai, chuyện trong một giây!” Bình rượu nặng nề rơi xuống mặt bàn, âm thanh va chạm nặng nề, “Tóm lại, Giang Duyệt Hề chị cầm lên được đặt xuống được!”
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy, Hạ Sí cho rằng tửu lượng của cô ấy không tồi, nhưng không bao lâu, Giang Duyệt Hề đã nằm sấp trên bàn, “Từ trước đến nay anh ấy chưa từng nói một câu thích chị……”
Trong lúc nhất thời, Hạ Sí không nghe rõ, khom lưng để ghé sát vào.
Âm thanh và mùi rượu trộn lẫn truyền vào trong tai, “Thanh mai trúc mã, từng yêu đương, cũng không nhất định phải trói buộc nhau cả đời, đúng không?”
Hạ Sí vỗ về trái tim rung động, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thời Ngộ cầu xin sự giúp đỡ.
–
Chờ đến khi Thời Ngộ đến nơi, phòng chỉ còn lại một mình Hạ Sí.
“Vừa rồi, Lê Ngôn Chi đã tới.” Hạ Sí giải thích.
Thời Ngộ nhận ra điều gì đó, vươn tay về phía cô.
Khi đến gần, ngửi được mùi rượu nhè nhẹ.
“Uống rượu?”
“Một chút.” Hạ Sí vươn ngón tay ra khoa tay múa chân, lại bị Thời Ngộ bắt được, nắm ở lòng bàn tay.
Trên đường trở về, Hạ Sí nghi hoặc cũng không thể giải đáp, “Em không phải là quá hiểu về chuyện của bọn họ, nhưng mà bọn họ đã quen nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sâu sắc, vì sao lại hoài nghi đối phương không thích mình chứ?”
Thời Ngộ nói với cô, “Bởi vì mỗi người đều có cách thể hiện tình cảm khác nhau, đối phương tiếp nhận thông tin cũng không giống nhau, dễ dàng sinh ra hiểu lầm.”
“Hơn nữa, mức độ tình cảm mỗi người trả giá sâu cạn không đồng nhất, có lẽ đối phương đáp lại cho chị ấy không đủ, tích lũy dần dần rồi trở nên thất vọng.”
Mỗi chữ cô đều nghe hiểu được, xâu chuỗi lại với nhau lại khiến người ta choáng váng, Hạ Sí lắc lắc đầu, “Quá phức tạp, thích cái gì, thích bao nhiêu, nói ra không phải là tốt rồi sao.”
“Em nói rất đúng.” Thời Ngộ nắm chặt tay cô.
Hạ Sí nhẹ nhàng khẽ động hai cái, ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy A Ngộ vẫn sẽ luôn thích em sao?”
Cô đã uống rượu, gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt mông lung làm say lòng người.
Thời Ngộ nhếch môi, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười, bàn tay nóng bỏng nâng khuôn mặt hồng nhuận của Hạ Sí, cúi đầu hôn lên lỗ tai mềm mại của cô.
“Về tình yêu anh dành cho em, em có thể xác nhận nhiều lần với anh.”