Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 32: Thời Ngộ tức giận

【Quay đầu lại.】

Lại là một tin nhắn nặc danh khác, nhưng ở trong bãi đỗ xe trống vắng này, làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Cổ Hạ Sí cứng đờ, hàm răng cắn chặt đến trắng bệch, món đồ trong tay càng nắm chặt hơn.

Không, không thể quay đầu lại!

Cho dù người nọ có là âm hồn không tan, cô cũng không thể để mặc cho người đó bày bố!

Hạ Sí dùng quần áo chặn lại, lấy chìa khóa xe ra một lần nữa, nhanh chóng mở cửa trốn vào bên trong xe, khóa lại.

【Sao lại càng nhát gan hơn so với trước đây vậy?】 Người nọ lại gửi tin nhắn đến quấy rầy, Hạ Sí xác nhận toàn bộ cửa sổ xe đã được đóng, lập tức liên hệ với quản lý của Thủy Mộc Thanh Uyển.

Rất nhanh, nhân viên mặc đồng phục bảo vệ đã tìm được cô, “Hạ tiểu thư?”

Hạ Sí vẫn không dám dễ dàng xuống xe, khi rơi vào trạng thái khủng hoảng, cô không tin vào bất luận người không quen thuộc nào, kể cả khi chính mình dùng điện thoại gọi bảo vệ đến.

Để cho bọn họ đến, chẳng qua là muốn có thêm một lớp bảo đảm mà thôi, ai biết tên điên Thẩm Mộ kia có thể ngay cả xe của cô cũng tấn công hay không!

“Hạ tiểu thư, cụ thể đã phát sinh chuyện gì? Mời cô xuống xe phối hợp với chúng tôi để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.”

“Chờ một chút.” Hạ Sí thuyết phục bản thân mình bình tĩnh.

Phía bên bộ phận bảo vệ đã liên lạc với phòng giám sát, nhưng sau khi xem xét vẫn chưa phát hiện ra gì khác thường, bọn họ chỉ có thể tạm thời đợi vị chủ nhà không chịu hợp tác này.

Tiền lương nhận được tỷ lệ thuận với dịch vụ, Hạ Sí bảo bọn họ đến, bọn họ liền đến, bảo bọn họ chờ, bọn họ cũng không thể ép buộc kéo chủ nhà ra.

Vị này thoạt nhìn cũng không phải là người vô cớ gây rối, từ giọng điệu nghe ra được hình như thật sự bị dọa sợ.

Khoảng 20 mươi phút sau, một người đàn ông vội vàng bước ra từ thang máy, đi thẳng đến khu vực đậu xe.

Đây là chủ nhà đã sống nhiều năm ở Thủy Mộc Thanh Uyển, ngoại hình và khí chất khiến người ta khó quên được, ngay cả bảo vệ cũng nhận ra thân phận của nah, “Thời tiên sinh.”

Người đàn ông gật đầu, duỗi tay ra nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, rất nhanh, cửa xe đã mở ra, Hạ tiểu thư khóa xe ngồi ở bên trong gần nửa tiếng đồng hồ, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực người đàn ông.

Mặc dù bảo vẻ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng ra ngoài.

“Hạ tiểu thư, Thời tiên sinh, vừa rồi Hạ tiểu thư thông báo nói cô ấy bị theo dõi và quấy rối, hy vọng hai vị có thể phối hợp để chúng tôi có thể điều tra kỹ hơn.” Chất lượng an ninh của Thủy Mộc Thanh Uyển luôn rất cao, nếu mà chủ nhà phản ứng báo cáo, bọn họ nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

“Làm phiền rồi.”

Thời Ngộ bảo vệ Hạ Sí hộ ở bên cạnh, nắm tay, đi theo hai người bảo vệ kia.

Tiếp theo cần phải ghi chép lại.

“Hạ tiểu thư, húng tôi muốn tìm hiểu cụ thể hơn một chút tình huống mà cô gặp phải, hy vọng cô có thể phối hợp.” Không nghiêm ngặt giống như Cục Công An thẩm tra nghi phạm, nhưng vì để giải quyết phiền toái cho chủ nhà tốt hơn, đương nhiên phải hỏi rõ ràng.

Chuyện liên quan đến sự an toàn của bản thân, Hạ Sí kể lại chuyện mấy ngày trước nhìn thấy, cùng với toàn bộ tin nhắn nhận được mấy ngày gần đây.

Tuy rằng cho đến bây giờ Thẩm Mộ cũng còn chưa xuất hiện, nhưng cô vừa mới xuống xe, người nọ đã phát ra chỉ thị “Quay đầu lại” ngay lập tức, nhất định không phải là trùng hợp.

Giọng nói của cô gái càng nghiêm túc hơn so với bình thường, truyền vào tai Thời Ngộ không sót một chữ nào, ánh mắt chạm đến những tin nhắn quấy rối nặc danh kia, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Anh cũng không biết……

Mấy ngày trước đây đã phát hiện ra, hơn nữa còn đào ra được chủ nhân của biển số xe chính là Thẩm Mộ, suy đoán phản ứng của Hạ Sí có liên quan đến Thẩm Mộ, nhưng Hạ Sí lại giấu không nói ra.

Rõ ràng đã nhận được nhiều tin nhắn như vậy, nhưng lại chưa từng nói cho anh biết. Nếu không phải hôm nay người nọ ở bãi đỗ xe lại dọa cô một trận, thì cô cũng định giấu nhẹm chuyện này ở trong lòng sao?

Tầm mắt đảo qua vẻ mặt căng thẳng của cô gái đang ngồi bên cạnh, Thời Ngộ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, dù cho ngay cả trong lòng sinh ra tức giận, nhưng vẫn kiềm chế như cũ, không biểu lộ ra bên ngoài.

“Hạ tiểu thư, bởi vì lượng thông tin cô cung cấp quá ít, lại vẫn chưa phát sinh xung đột chính diện với người khác, trong khoảng thời gian ngắn, chúng tôi không có cách nào phán đoán chuyện cô bị theo dõi, thân phận đối phương còn cần phải điều tra thêm.”

Hạ Sí hiểu được, chỉ dựa vào vài ba tin nhắn liền mà xác định người xác định đó chính là Thẩm Mộ, chứng cứ không đủ.

“Chúng tôi có thể tự mình kiểm tra video giám sát không?” Thời Ngộ đưa ra yêu cầu tự mình kiểm tra video giám sát, đối phương đồng ý. Nhưng quét qua tất cả các ống kính giám sát, không tìm ra điểm gì bất thường.

Đôi mắt Thời Ngộ lạnh lẽo.

Hành động này của Thẩm Mộ dường như thật sự chỉ vì hù dọa Hạ Sí, ngắn ngủn mấy tin nhắn quấy rối thì không thể tìm được tung tích, chính mình cũng chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, đương nhiên không tìm ra chứng cứ, chỉ có thể từ bỏ.

Bộ phận bảo vệ đã tự mình đưa hai vị chủ nhà về đến cửa nhà, “Hạ tiểu thư, Thời tiên sinh, tình huống lần này chúng tôi sẽ chú ý, nếu là lúc đó có tiến triển, sẽ kịp thời phản hồi lại với hai vị. Nếu Hạ tiểu thư lại gặp rắc rối, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi kịp thời.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Hai người đồng thanh, xem như đồng ý.

*

Sau khi vào nhà, Thời Ngộ không nói một lời nào.

Pho Mát ngày thường hoạt bát hiếu động dường như cũng cảm nhận được tâm tình của hai vị chủ nhân, yên tĩnh nằm vào trong ổ ấm áp của mình, thỉnh thoảng sẽ phát ra một tiếng kêu “meo”, nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.

“A Ngộ.”

Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, Hạ Sí rất nhanh đã phát hiện ra tâm tình Thời Ngộ không vui. Gọi vài tiếng cũng không nhận được câu trả lời, cô càng thêm chắc chắn, Thời Ngộ tức giận.

Nhưng mà vì sao?

Bởi vì lo lắng cô thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm?

“A Ngộ!” Hạ Sí chạy lon ton, đuổi theo lên câu thang, duỗi tay ra giữ chặt người lại, bước chân của đối phương mới bất đắc dĩ dừng lại.

“Anh không vui sao? Chuyện vừa rồi đã làm phiền anh rồi à?” Hạ Sí nhìn anh.

Thời Ngộ nhìn cô chăm chú, ánh mắt u ám, không có ý định mở miệng.

Cũng không phải?

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Sí suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này một lần nữa, “Rất xin lỗi đêm nay anh trực ban còn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà lúc ấy em quá sợ hãi, cho nên mới…… A!”

Cổ tay vốn đang đặt trên cánh tay người đàn ông bỗng nhiên bị nhéo một cái, lực có hơi mạnh, cũng làm đảo lộn suy nghĩ vừa rồi của Hạ Sí.

Sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày biến mất, đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt hiếm thấy sắc sảo, giữ lấy cổ tay của cô hơi trắng bệch. Thời Ngộ chất vấn nói: “Em cảm thấy, anh tức giận là vì cái gì?”

Hạ Sí ngửa đầu lên, đôi lông mày thanh tú nhíu lại càng càng sâu hơn.

Ở trong trí nhớ của Hạ Sí, rất ít nhìn thấy Thời Ngộ để lộ ra loại biểu tình này. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là, sau khi cô đồng ý với Thời Ngộ sẽ chăm chỉ học tập, giấu anh hẹn những người đó ra ngoài đánh một trận, không cẩn thận làm cho tay bị thương.

Đó là lần đầu tiên cô bị Thời Ngộ khiển trách, vừa chột dạ vừa tủi thân, vừa nhận sai vừa rớt hạt đậu vàng.

Tuy rằng ngày trước Thời Ngộ cũng sẽ giáo dục cô, nhưng đều là vẻ mặt dịu dàng giảng đạo lý, Hạ Sí không sợ những người hung thần ác sát kia, nhưng lại không dám đối mặt với người dịu dàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

Lúc ấy tuy rằng cô nghe lời, nhưng còn chưa đủ ỷ lại và tin tưởng Thời Ngộ, khóc vài tiếng không được được đáp lại, tính tình ngang bướng lại lên, khóc lóc đòi chia tay với anh……

“Chia tay là có thể giải quyết được chuyện sao?”

“……” Không thể.

Nhất thời nghẹn lời, đối phương liên tiếp ném ra câu hỏi chất vấn: “Không trả lời được? Vì sao muốn chia tay?”

“!” Ai quy định chia tay còn phải trả lời!

“Anh hung dữ với anh, người khác yêu đương đều là bạn trai dỗ dành bạn gái!” Cô ậm ừ hai tiếng, tự nhận là có đạo lý.

“Anh không dỗ dành em sao?” Thời Ngộ cố ý đanh mặt, “Lúc anh dỗ dành em, em lừa gạt anh, em cảm thấy như vậy đúng không?”

“Không, không có lừa gạt anh……” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính mình cũng chột dạ đến không dám phản bác. Cô đã giấu Thời Ngộ đi đánh nhau, còn tự làm mình bị thương, tuy rằng miệng vết thương rất nhỏ rất nhỏ!

“Em đã đồng ý với anh, trừ phi dưới tình huống tự bảo vệ mình, không thể tùy tiện đánh nhau, không thể để bị thương, nhưng hiện tại em tự nhìn xem tay mình đi, bị thương không?” Tăm bông trong tay Thời Ngộ đang đặt ở trên miệng vết thương của Hạ Sí.

“…… Bị thương.” Hạ Sí không thể phản bác.

“Vậy ưm cảm thấy, anh không nên tức giận sao?”

“…… Nên.”

Cô bị những lời của Thời Ngộ dẫn dắt, một hỏi một trả lời, hoàn toàn quên rằng lúc trước mình đã nói muốn chia tay.

Chờ cô nhận sai xong, Thời Ngộ đã thay cô xử lý xong miệng vết thương, giọng điệu cũng không nghiêm khắc giống lúc ban đầu nữa, lại lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô không khóc, chuyện cơ bản là có thể vạch trần.



Hiện tại thoạt nhìn, Thời Ngộ đã thay đổi thành người đàn ông trưởng thành hơn so với cậu thiếu niên khí thế bức người lúc trước.

Hôm nay cô vẫn chưa bị thương, còn liên lạc với anh đầu tiên, vậy vì sao lại tức giận như vậy?

“Không biết?” Ánh mắt Thời Ngộ hoàn toàn đối diện với cô, lực nắm lấy cổ tay cô cũng chặt hơn.

“Có lẽ là biết được một chút……” Ngón tay của cô, ngược lại chỉ vào chính mình.

Bị ánh mắt bức người kia nhìn thẳng, trái tim Hạ Sí run rẩy, bởi vì cô xác định, Thời Ngộ tức giận, trăm phần trăm có liên quan đến mình.

Thấy phản ứng của cô, Thời Ngộ chỉ đành thở dài, “Ngày đó em gặp phải ác mộng, anh biết em có tâm sự, lúc sau có dò hỏi vài lần, nhưng em lại không chịu nói.”

Anh đã trách móc từng điều: “Từ tin nhắn đầu tiên cho đến bây giờ, đã qua mấy ngày, nếu không phải hôm nay em bị dọa sợ không chịu tin tưởng người khác, có phải cũng không định nói cho anh biết hay không?”

Hai ngày nay anh ta đã điều tra Thẩm Mộ, cũng từ các con đường khác nhau cũng hiểu được tác phong làm việc của Thẩm Mộ, tuyệt đối không phải là người dễ ở chung gì, dính đến loại tiểu nhân này, rất dễ gặp chuyện.

Hạ Sí có thể giữ lại chuyện cũ bí mật không muốn nhắc đến, nhưng cô đã bị quấy rối, thậm chí còn có khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng lại giấu anh.

Bình thường yếu đuối một chút, anh nguyện ý nuông chiều, nhưng liên quan đến an toàn của bản thân, anh nhất định phải để cho Hạ Sí nhớ lâu!

Không hung dữ với cô, cô sẽ không nhớ được.

“Em, em cho rằng anh ta không có việc gì nên chỉ tùy tiện gửi tin nhắn hù dọa, không phải cố ý giấu anh.” Cuối cùng Hạ Sí cũng hiểu được nguyên nhân Thời Ngộ tức giận, nhận sai, còn tìm mọi cách xoay chuyển nhận thức của anh.

“Em rất thông minh, anh xem em đã khóa của tự nhốt mình trong xe, ngoài trừ anh đến, ai cũng không ra!” Biết Thời Ngộ để ý đến mình, cô nóng lòng cho anh thấy sự chân thành của mình.

“Em chỉ tin tưởng anh.” Hạ Sí nhiều lần bảo đảm, “Về sau nếu là lại nhận được loại tin nhắn này, chắc chắn em sẽ nói cho anh biết đầu tiên!”

Cô hiểu được, Thời Ngộ phản ứng khác với ngày thường đều là bởi vì quá lo lắng, so với ngày trước dùng “chia tay” để áp chế, hiện tại cô càng biết được cách nắm bắt.

“A Ngộ, anh đừng tức giận nữa.” Nói xin lỗi xong, cô âm thầm quan sát sắc mặt của Thời Ngộ hòa hoãn hơn không ít, bước tiếp theo chính là làm nũng giả vờ đáng thương, “Hôm nay em đã bị dọa sợ, anh còn hung dữ với em.”

Ngón tay bị người ta nắm lấy, Thời Ngộ dần dần buông lỏng cổ tay đang nắm chặt ra, bình tĩnh nhìn cô, “Tri Tri, em ngoan một chút.”

“Em rất ngoan mà!” Cô ở trước mặt Thời Ngộ, đã thu liễm tính tình hơn rất nhiều.

Thời Ngộ nâng tay lên, động tác dịu dàng rơi xuống mái tóc đen mềm mại, cúi đầu kề sát vào lỗ tai mẫn cảm của cô gái, thấp giọng truy hỏi: “Nói cho anh, ngày đó em mơ thấy cái gì?”

Hạ Sí cụp mắt xuống.

Sau khi dừng lại một lúc, cô chỉ nói chuyện này chỉ là vì ân oán của mẹ với Thẩm Mộ, cho thấy quan hệ giữa bọn họ bất hòa, chỉ là che giấu những ký ức không thể chịu đựng được khi nhìn lại, khiến mình mơ thấy ác mộng liên tục.

*

Ngày hôm sau, Hạ Sí không đi làm, mà lúc Thời Ngộ về nhà, còn mang theo một món quà nhỏ. Cái hộp vuông to bằng bàn tay, không biết bên trong cất giấu bảo bối gì, nhưng mà Thời Ngộ tặng, cô đều thích.

Hạ Sí gấp đến mức không chờ nổi, Thời Ngộ đã mở chiếc hộp ra, tự mình lấy món đồ bên trong.

“Duỗi tay ra.”

Cô vô cùng nghe lời duỗi cánh tay ra, bộ quần áo ở nhà rộng rãi co lại, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn.

“Ở đây có chứa thông tin định vị, điện thoại di động của anh có thể kiểm tra vị trí của em lúc đi ra ngoài bất cứ lúc nào, Tri Tri có nguyện ý đeo không?” Thời Ngộ lấy đồng hồ thông minh trong hộp ra, dò hỏi ý kiến của cô.

“Ừm ừm!” Cô biết Thời Ngộ sẽ không hại chính mình, gần như không chút do dự gật đầu.

Thời Ngộ chỉnh lại dây đeo xong, rất cẩn thận đeo đồng hồ lên cổ tay trái của Hạ Sí.

Tuy rằng cách chuyện xảy ra ngày hôm qua còn chưa đến 24 tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Sí nhìn ra được, cho dù là đồng hồ theo dõi vị trí cũng là Thời Ngộ cố ý chọn mua, vẻ ngoài tinh xảo, đeo trên tay cô gái vừa vặn.

Vuốt mặt đồng hồ và dây đeo, Hạ Sí yêu thích không buông tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “A Ngộ, cái trước kia em tặng cho anh…… Đồng hồ…… Có phải anh đã bỏ đi không dùng nữa phải không?”

Trước kia cô không dám nói, nhưng hiện tại có thể quang minh chính đại hỏi anh.

Thời Ngộ hơi rũ mắt, lông mi đen dày che đi thần sắc ở đáy mắt, chậm rãi nói: “Lúc trước không cẩn thận làm rơi hỏng, anh đã cất đi rồi.”

“Cất đi?” Đây có phải là bị hỏng nhưng cũng không có ý định vứt nó đi đúng không?

Hạ Sí ngược lại cũng không muốn đi tìm chiếc đồng hồ cũ kia để kiểm chứng lời nói của Thời Ngộ, cố ý dựa gần hơn một chút, nắm lấy tay anh, ngón tay mềm mại trắng muốt nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, “Vậy em lại tặng cho anh một cái mới có được không?”

“Vậy thì anh sẽ chờ đợi món quà của Tri Tri.” Anh đương nhiên cũng sẽ cảm thấy vui mừng khi nhận được quà từ người mình yêu.

Cô gái mỉm cười, nghe anh hỏi, “Đã gần đến cuối năm rồi, gần các lớp học múa đã được lên kế hoạch chưa?”

“Thật ra cũng không có quá nhiều lớp, đến năm mới, học sinh cũng muốn nghỉ.” Tính toán thời gian, gần phòng dạy múa cũng nhanh chóng thông báo thời gian nghỉ phép.

“Anh nhớ rõ em có một người trợ lý, có lẽ có thể để cho cô ấy trở lại được rồi.” Tuy rằng Thẩm Mộ vẫn luôn không ra mặt, nhưng bọn họ không thể không đề phòng, “Cố gắng không được ra ngoài một mình, nếu là anh có thời gian, đều sẽ đi đón em.”

“Ừm! Em biết rồi, đợi chút một chút nữa sẽ liên lạc với An Lan.” Hạ Sí không trách anh chuyện bé xé ra to, bởi vì cô đã từng tự mình trải qua, biết Thẩm Mộ biếи ŧɦái đến mức nào!

Thời Ngộ rất hài lòng với thái độ của cô.

Nếu không có tình huống đặc thù, anh sẽ không giám sát mọi chuyện của Hạ Sí, nhưng trước mắt còn chưa nhìn ra được mục đích của Thẩm Mộ, lại thấy Hạ Sí vô cùng sợ hãi Thẩm Mộ, anh nhất định phải suy nghĩ cho Hạ Sí nhiều hơn.

Nhưng những lời này, đến khi chạm vào mới thôi, cũng không đến mức nghĩ tới là sầu lo, ngược lại còn tự dọa sợ chính mình.

“Năm mới Tri Tri có dự định gì chưa?” Thời Ngộ lơ đãng chuyển đề tài, bầu không khí nặng nề trở nên nhẹ nhàng hơn.

“À, còn chưa kịp suy nghĩ được gì.” Bản thân cô lười biếng, làm sao có thể sắp xếp trước mười mấy ngày.

“Đó chính là, tạm thời không có kế hoạch?” Thời Ngộ bắt lấy trọng điểm trong lời nói.

“Em lại nghiên cứu thêm một chút?” Cô không đáp mà hỏi lại.

Hạ Sí không xác định, đây có phải là người nào đó đang ám chỉ cô nên chuẩn bị kế hoạch chúc mừng năm mới trước hay không?

“Không cần.” Khóe môi người đàn ông nhếch lên, trong mắt toát ra ý cười dịu dàng và thẳng thắn hơn, “Đêm giao thừa năm nay, Tri Tri về nhà cùng anh có được không?”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Nghe nói mọi người đều rất muốn xem về góc nhìn của nam chính mấy năm đó?