Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 41: Khu đất trống (H)

Ôn Viễn Khanh lái xe trở lại tiểu khu đã là hơn 9 giờ, cô gái nhỏ còn đang ngủ say. Về đến nhà, bởi vì có An Nhu cùng Ôn Nghị ở nên không thể làm càn ngày như vậy, cho nên Ôn Viễn Khanh muốn cùng cô gái nhỏ lại chờ lát nữa, liền đem xe chạy đến khu đất trống gần đây, cởi bỏ dây an toàn, cúi người dán lên vàng tai cô gái nhỏ mềm nị hàm cắn, hơi thở nóng rực h phun bên lỗ tai mẫn cảm, Lâm An cảm thấy ngứa ngáy, giãy giụa mở mắt còn đang mê mang, Ôn Viễn Khanh cảm thấy bộ dạng cô thật đáng yêu, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ, hôn hôn khóe mắt, môi ấm áp dọc theo đi xuống một đường mυ'ŧ hôn, cuối cùng ngậm lấy đôi môi no đủ khẽ cắn. Lâm An mới vừa tỉnh còn mơ màng, cứ ngoan ngoãn ôm cổ nam nhân mυ'ŧ vào, nuốt từng ngụm nước bọt của hắn, nụ hôn triền miên kiểu Pháp. Cô gái nhỏ bị hôn đến hai tròng mắt chứa đầy hơi nước ướŧ áŧ, cánh môi anh đào hồng nhuận tràn ra tiếng thở dốc nhè nhẹ cùng tiếng nước tấm tắc, vừa kiều vừa mị.

Ôn Viễn Khanh nhìn đến hô hấp trầm trọng, từng cái mυ'ŧ hôn xuống;

" Bảo bảo sao lại ngoan như thế? Hửm?"

Đôi tay hữu lực rắn chắc nâng lên dưới nách Lâm An, một tay đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực khóa ngồi trên đùi mình.

" Để ba ba yêu thương bảo bảo có được không?"

Nói xong nụ hôn dày đặc từ trên cổ rơi xuống da thịt, lưu lại một mảnh thủy quang ướŧ áŧ cùng vệt đỏ loang lỗ. Ôn Viễn Khanh kéo xuống thắt lưng, khéo khóa quần, bởi vì lúc nãy lái xe nên còn hắn mang theo kính, càng ra vẻ người đàn ông văn nhã ôn nhuận.

Nhưng hiện là người đàn ông như vậy lại đang ở ngay trong tiểu khu của nhà mình, cởi bỏ quần áo lôi kéo nữ sinh của mình làʍ t̠ìиɦ, tay lớn xoa nắn kiều nhũ, cấp bách suy nghĩ cùng cô tiến hành một hồi điên cuồng giao hoan, hắn sớm đã quên ở cách đó không xa trong căn biệt thự nhỏ, vợ và con hắn đang ở đó, có thể đang chìm vào giấc ngủ cũng có thể đang chờ hắn về. Ôn Viễn Khanh cởi ra quần tây cùng qυầи ɭóŧ ném trên xe, cự căn thô tráng gân xanh bạo khởi như thoát khỏi trói buộc, người đàn ông nâng dậy eo nhỏ, đem côn ŧᏂịŧ nhảy lên khó nhịn chống lại hoa môi phì nộn ẩm ướt ghiền nát, trong miệng hướng dẫn.

"An An, ngồi xuống"

Lâm An biết tư thế này đi vào sẽ rất sâu, huống chi của Ôn Viễn Khanh lại lớn như vậy, thật sự sẽ đem mình đỉnh xuyên, đáng thương ủy khuất xin tha.

"An An sợ đau, quá sâu"

Thân thể muốn trốn, nhưng bất đắc dĩ không gian trên ghế điều khiển nhỏ hẹp, một cái tránh né liền va phải tay lái khiến Lâm An không thể lui về sau, chỉ có thể tùy ý cho Ôn Viễn Khanh đè nặng trên người, qυყ đầυ căng ra môi âʍ ɦộ nhập tiến hoa huyệt.

" Ohhbô, ba ba nhẹ một chút được không"

Lâm An kiểu nhu làm nũng.

"Huyệt chặt như vậy, còn nói không cần",

Ôn Viễn Khanh nhẹ nhàng đánh chụp lên mông đanh vểnh của Lâm An, một tấc một tấc chậm rãi thâm nhập, cảm thụ được nộn huyệt chặt chẽ ướŧ áŧ, dịch thủy tràn ngập, tầng tầng lớp lớp nếp uốn từng chút một bị san phẳng, huyệt thịt non câu dẫn triền mà mυ'ŧ vào khe rãnh mẫn cảm trên qυყ đầυ, mỗi một tấc thâm nhập đều khó khăn như vậy, lại làm Ôn Viễn Khanh cảm giác được kɧoáı ©ảʍ tận xương cốt.

Lâm An mày nhíu chặt, mị nhãn híp lại, môi đỏ theo chính mình thâm nhập, phát ra từng tiếng yêu kiều rêи ɾỉ, tựa thống khổ lại tựa sảng khoái, mềm mại không xương tay phàn trên vai,

"A, ba ba, không, không thể đi vào, đã đỉnh đến tử ©υиɠ"

"Ba ba định đến tận cùng bên trong được không?, Toàn bộ bắn cấp bảo bối, đem sữa bò rót mãn An An bụng nho"

Nói xong tay Ôn Viễn Khanh dùng sức ấn xuống eo thon, cũng đồng thời hung hăng đỉnh vượt, đột ngột xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ, túi cầu thịt hướng về trước nhảy đánh chụp vào cúc hoa phấn nộn. Cự căn thô tráng trong nháy mắt hoàn toàn thọc vào chỗ sâu trong hoa tâm, xương mu hai người cọ sát vào nhau, toàn bộ thân thể đều bị huyết thanh ấm áp phao trụ hàm mυ'ŧ.

"A .. Ahh"

Ôn Viễn Khanh sướиɠ đến nghẹn ngào kêu ra tiếng.

"Ahhh. .. Ohhh"

Lâm An một tiếng rêи ɾỉ thật lâu, run rẩy nằm trên bờ vai dày rộng, thừa nhận Ôn Viễn Khanh lại một lần gian đâm đỉnh. Tư thế như vậy khiến cho cơ thể nóng bỏng thổ trướng côn ŧᏂịŧ hoàn toàn thâm nhập cắm vào nụ hoa, Ôn Viễn Khanh cảm giác được âʍ đa͙σ nộn mềm gắt gao bao vây lấy mình, không một tia khe hở, một tay nắm giữ cánh mông trụ tròn trịa, một kéo một đưa, làm cự căn ở âʍ đa͙σ khẩn trí dùng sức cọ xát,

Một tay nắm nhũ phong xoa nắn thành các loại hình dạng, thô lật hai chương đều tràn ngập mềm nị xúc cảm, trong miệng hàm chứa đỉnh anh đào bị chính mình định trên dưới đong đưa, vừa hút vừa mυ'ŧ, vươn đầu lưỡi đầy đặn hữu lực liếʍ láp quầng vυ' vẽ vòng, da thịt toàn thân trên dưới đều bị trơn trượt bao lấy, cô gái nhỏ bị làm ưm a kiều mị kêu rên, Ôn Viễn Khanh cảm thấy mình sướиɠ đến da đầu tê dại. Tay Lâm An tay vô lực vòng ôm lấy cổ người đàn ông rêи ɾỉ, mái tóc đen nhánh hỗn độn tung bay, bởi vì cắm vào quá sâu, bụng nhỏ bình thản đều có thể phác họa ra hình dạng qυყ đầυ, hạ thân hai người giao hợp một chỗ, một cự căn ngăm đen thật lớn nhanh chóng va chạm, nghiền nát, âm mao dính dính hòaẫn nhau quấn quanh chẳng phân biệt của ai, theo Ôn Viễn Khanh nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ cùng âʍ đa͙σ xả ra từng sợi từ ái dịch đảo thành bọt mép sền sệt, thân thể quát cọ mị thịt phát ra tiếng nước vang dội.

"Ohhh, ba ba... buông tha An An đi"

Thanh âm mềm mại mang theo tia khóc nức nở, hoa tâm bị đâm tê dại, lúc này hai người đã mềm nhũn, mũi chân banh đến gắt gao thừa nhận người đàn ông điên cuồng chống đỡ.

"Ạnh... bảo bối ngoan, ba ba làm bảo bối thoải mái không"

Người đàn ông ôm thân thể trắng tinh tinh tế đồng thời không biết mệt mỏi đỉnh đỉnh eo kính tận tình thọc vào rút ra, mồ hôi trên trán chảy xuống nặng trĩu từng giọt, toàn bộ thân xe đong đưa theo tiết tấu.