Ôn Viễn Khanh cong thân mình cầm lấy di động trên bàn, biểu hiện khi nhìn màn hình di động hơi chút sửng sốt, mới hồi phục tinh thần lại tiếp nghe.
"Tiểu Nhu"
bởi vì khoảng cách khá gần, Lâm An có thể nghe thấy trong điện thoại là giọng của An Nhu.
"Viễn Khanh, tối hôm qua sinh nhật Tiểu An anh có đem bánh kem em làm cho con bé ăn không? "
Mắt Ôn Viễn Khanh nhìn bánh kem sớm bị bỏ quên, trấn an nói.
" Ăn rồi, An An nói bánh em làm rất ngon"
Lâm An từ trên người Ôn Viễn Khanh đứng dậy, quỳ gối trên thảm mềm mại, nhìn cự căn tím đen trước mắt thật dữ tợn, gân xanh nổi lên vây quanh thân gậy thô tráng, cực đại qυყ đầυ còn phun ra chất nhầy, Lâm An liếʍ liếʍ môi, một ngụm ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi trơn trượt liếʍ láp mã mắt qυყ đầυ mẫn cảm, khoang miệng ấm áp đem cự căn nam nhân gắt gao bao vây lấy, Ôn Viễn Khanh mân khẩn đôi môi, nhưng trong cổ họng còn cố nhịn rêи ɾỉ sắp tràn ra.
An Nhu nghe được hô hấp chồng có chút bất thường, cùng với như có như không tiếng kêu rên, nghi hoặc hỏi..
" Viễn Khanh, ở chỗ anh xảy ra chuyện gì vậy "
Bên tai là giọng bà xã tinh tế quan tâm, dưới thân lại bị tiểu bảo bối gắt gao ngậm lấy cuồng hút mãnh toát, loại kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cấm kỵ này, khiến hai chân Ôn Viễn Khanh đều run rẩy, hít sâu một hơi điều chỉnh hô hấp, một hồi lâu mới lên tiếng giải thích nói.
"Không việc gì, là anh tới phòng gym vận động một chút"
"Thì ra là như thế, vậy khi nào anh trở về a, em... Em có chút nhớ anh, tiểu Nghị cũng nhớ anh, ngày hôm qua còn hỏi em là anh khi nào về nhà, cho nên anh khi chừng nào thì về nhà? "
Ôn Viễn Khanh cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ bị nhu nị thịt non từng cái dùng sức loát động, đột nhiên bị hung hăng hút mạnh, "ohhhô a", ý bắn mãnh liệt rốt cuộc khống chế không được, đè lại gáy Lâm An mà ấn xuống, đĩnh eo từng luồng phun ra ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, ngửa đầu kịch liệt thở dốc.
"Viễn Khanh? Viễn Khanh? Anh sao vậy?"
"Không có việc gì, đêm nay anh sẽ về, chỉ là có thể sẽ về trễ"
Ôn Viễn Khanh hai chân còn run nhè nhẹ, ngực kịch liệt phập phồng, còn chưa có hoàn toàn khôi phục.
"Được, vậy anh đi đường cẩn thận một chút, em ở nhà chờ anh"
Ôn Viễn Khanh đã cái gì cũng nghe không lọt, nhanh chóng kết thúc điện thoại.
Nhìn theieus nữ dưới thân kiều mị bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi mà sặc đỏ mắt, lúc này đang dùng ánh mắt mê ly nhìn mình, trong miệng hơi hơi cố nuốt xuống từng ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙, cuối cùng một ngụm nuốt xong, còn ngại không đủ vươn lưỡi trơn trượt liếʍ khóe miệng còn tàn lưu chất nhầy, quệt ngón tay với vào miệng mυ'ŧ, mị hoặc như hồ ly đang câu dẫn đàn ông, vừa mυ'ŧ vừa nói
"Ba ba, An An còn muốn".
"Thao"
Đây là Ôn Viễn Khanh lần đầu tiên thô khẩu, cúi người một phen bế lên tiểu hồ ly câu nhân bước nhanh hướng trên giường đi đến.
Thời gian một ngày ở đây, hai người đều không có rời khỏi cửa, đói bụng thì đặt cơm ship tận nơi, tận tình hưởng thụ thế giới riêng tư khó có được của hai người, Ôn Viễn Khanh chỉ cho Lâm An khoác cái áo sơmi, còn mình hạ thể trần trụi chỉ có khăn lông vây quanh, thỉnh thoảng chỉ ăn một nửa liền lôi kéo tiểu bảo bối ngồi ở trên đùi mình thao lộng, hai người trò chuyện trò chuyện đồng thời đem người ấn ở trên thảm mềm mại thả tàn nhẫn làʍ t̠ìиɦ, Ôn Viễn Khanh như muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cấm dục tích tụ mấy năm nay đều hung hăng mà phát tiết trên người Lâm An, trên giường, trên sàn nhà, trên sofa, trên cửa sổ, trong phòng tắm, trong không gian nhỏ bé này mỗi ngóc ngách đều lưu lại dấu vết hai người hoan ái. Buổi tối khi hai người chuẩn bị về thành phố A, chân Lâm An đã bủn rủn đến không còn sức lực, dưới ánh mắt u oán của tiểu bảo bối, Ôn Viễn Khanh ôm Lâm An xuống lầu, tuấn nam mỹ nhân thân mật, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, đi xử lý thủ tục trả phòng, nhân viên tiếp tân hiển nhiên là sớm nhìn quen những trường hợp ái muội như thế.
_____________________________
NẠP VÀNG QUA BANK GIÁ RẺ.
10 BƯỚC CHUYỂN KHOẢN MUA VÀNG ĐƠN GIẢN DỄ THỰC HIỆN
Nhanh chóng, dễ dàng, nhận 75-95% vàng (Nạp bằng thẻ cào chỉ được 70% mà thôi)
****