Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 35: Hậu lễ (H)

Buổi chiều thứ sáu lên lớp xong, Ôn Viễn Khanh về đến nhà giống như lơ đãng nói với vợ nhắc chuyện Lâm An chuẩn bị ngồi xe lửa về nhà, An Nhu nghe xong quả nhiên nhíu mày lo lắng nói

"Tiểu An chân bị thương còn chưa tiện, người đi xe lửa nhiều như vậy, nếu lỡ bị va chạm không phải càng phiền toái sao? "

"Đúng vậy, nhưng hiện tại chỉ có xe lửa còn vé, An An mua đã quá muộn"

"Nếu không, Viễn Khanh, anh đưa Tiểu An về nhà đi, từ thành phố A lái xe qua thị trấn M cũng mất hơn 3 giờ, em chuẩn bị bánh kem anh cũng vừa lúc cùng mang qua đi"

An Nhu nhìn chồng kiến nghị nói, lúc này hành động này của mình sẽ trực tiếp đem chồng đẩy vào tay Lâm An.

Ven đường trên đường, Lâm An biểu tình thực hưng phấn, ríu rít nói nói không ngừng, nói mệt liền ngoan ngoãn ngồi nhìn Ôn Viễn Khanh, thỉnh thoảng trộm nhìn di động, Ôn Viễn Khanh tò mò muốn nhìn, thiếu nữ lập tức đỏ mặt ngăn cản, nhấp khởi miệng nhỏ, mở to mắt nhìn Ôn Viễn Khanh, Ôn Viễn Khanh cảm thấy buồn cười, bản thân cảm thấy như là mang theo con gái đi chơi xuân, hơi hơi bật cười, cô còn là thiếu nữ sao.

Sau khi tới thị trấn M, Lâm An đã đặt xong khách sạn, ở gần ngay Lâm gia, Ôn Viễn Khanh có chút kinh hỉ, đi vào phòng cảm thấy có gì đó không thích hợp, ánh sáng nhu hòa, phòng tắm bị cửa kính pha lê trong suốt pha lê vây quanh, giường lớn trải grap màu đỏ tươi, trên trần nhà là một tấm gương lớn, Ôn Viễn Khanh nhìn một hồi, chọn mi ý vị thâm trường nhìn cô gái nhỏ, Lâm An bị nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu dắt ngón tay nam nhán, trong miệng mềm nhẹ nói.

"An An về nhà, tối ngày mai buổi sẽ đến bồi ba ba, đến lúc đó sẽ cho ba ba lễ vật"

Nói xong nhón chân hôn một cái lên khóe miệng nam nhân, liền chạy đi.

8h tối thứ bảy, Ôn Viễn Khanh tắm xong mặc vào áo ngủ, mở ra bánh kem An Nhu làm để ở trên bàn cắm nến, ngồi ở trên sofa nhìn chờ Lâm An.

"Cách" một tiếng cửa mở, ánh đèn trong phòng trở nên ái muội màu đỏ sậm, Ôn Viễn Khanh nghi hoặc ngẩng đầu, nháy mắt ngơ ngẩn, đập vào mắt là nữ nhân ăn mặc một bộ nội y tình thú tràn ngập dụ tình. Một kiện tơ lụa khuynh hướng vải yếm màu đỏ, hai điều hồng ở cổ thon dài cùng eo thon mảnh khảnh, khó khăn lắm mới che khuất bộ ngực no đủ, bên ngoài khoác một cái áo mỏng bên ngoài, bên cạnh thêu thùa tinh xảo, hạ thân chỉ có một cái qυầи ɭóŧ chữ T màu đỏ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy rừng rậm màu đen thưa thớt.

Da thịt trắng nõn, nhũ phong no đủ, eo thon chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm trọn, kiều mông tròn trịa vểnh ca, đường cong toàn thân hoàn mỹ làm Ôn Viễn Khanh nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, thân thể mê người dưới nội y mỏng manh như ẩn như hiện cực kì mê hoặc, khung cảnh phong tình hoàn toàn xứng với gương mặt thanh thuần tuyệt mỹ của Lâm An, nhưng không thể kém phần dâʍ đãиɠ, giống như thiên sứ trầm luân vào bể dục chốn lầu xanh.

Lâm An lay động dáng người bước đi hướng về nó Ôn Viễn Khanh, váy lụa lay động phiêu dật lưu chuyển, tẫn hiện ưu nhã, tuyết đồn bị vải đỏ mỏng sấn càng hiện ra trắng nõn, sóng nhũ kiều mông như ẩn như hiện. Lâm An nhìn đôi khi Ôn Viễn Khanh đỏ lên tỏa sáng nhìn chằm chằm theo từng bước đi của mình, từng bước một đến gần, hơi hơi cười khẽ, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người đầu tựa vào trong lòng ngực nam nhân, ôm lấy cổ hắn, đôi mắt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phấn môi như màu son khẽ mở .

"Con có đẹp không"?

Ôn Viễn Khanh như thể chịu không nổi, đôi tay gắt gao bóp chặt eo nhỏ, há mồm muốn cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ, lại bị ngón tay mỹ nhân nhẹ nhàng chống lại, yêu mị nói.

"Không nên gấp gáp, đêm nay hãy để An An hầu hạ ba ba"

Nói xong liền bắt đầu liếʍ láp cằm Ôn Viễn Khanh, hầu kết, cổ, xương quai xanh, đầu lưỡi ấm áp một đường du tẩu, mỗi bộ vị bị liếʍ qua đều dần dần nổi lên thủy quang, cuối cùng chậm rãi dùng hàm cởi bỏ từng cúc áo ngủ, ngón tay cách quần áo nhẹ điểm lên đầṳ ѵú, bởi vì không thuần thục, cởi thật sự chậm, Ôn Viễn Khanh cảm thấy tâm can bị câu đều đang run, nhấp môi thở hổn hển.

Rốt cuộc cúc áo cuối cùng bị cởi bỏ, thiếu nữ nghiêng đầu hôn xuống cơ bụng phát ngạnh, cảm thụ được Ôn Viễn Khanh run rẩy, hướng lên trên một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú học theo thủ pháp trước đây của hắn khi thì liếʍ láp, khi thì mυ'ŧ vào khẽ cắn.

"Nga, a mum"

Nghe nam nhân thoải mái than nhẹ, Lâm An càng thêm ra sức, một tay bắt lấy một bên hạt đậu vuốt ve, một tay đi xuống sờ vào cự căn đang dần dần cứng rắn.

"Ưmn a, nga, bảo bối, chậm một chút", Ôn Viễn Khanh đôi tay gắt gao nắm thành quyền nhẫn nại, hưởng thụ. Lâm An ở trên ngực hắn mỗi một tấc trên da thịt hôn môi, nghiêm túc tinh tế, để lại từng đạo vệt nước ướŧ áŧ, càng ngày càng đi xuống, Lâm An khẽ liếʍ bụng dưới hiện ra một khu âm mao rậm rạp, tay nhỏ cởi bỏ áo ngủ

rộng thùng thình cùng qυầи ɭóŧ hắn, cự căn thật lớn rốt cuộc thoát khỏi trói buộc vọt nhảy ra, một chút chụp đến trên mặt thiếu nữ " bang " một tiếng.

Lâm An nhìn trước mắt, cự căn nổi gân xanh, qυყ đầυ như trứng gà lớn không ngừng phun ra chất nhầy, túi cầu thịt nặng trĩu rũ bên dưới dươиɠ ѵậŧ, âm mao màu đen vây quanh, nuốt nước bọt, mở miệng nhỏ đem qυყ đầυ ngậm tiến vào, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa mã mắt, chậm rãi mυ'ŧ vào, ánh mắt mê ly mà cùng nam nhân đối diện.