Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 27: ᐯụиɠ Ŧяộm ᛕích Ŧhích (H)

Lâm An nghe thấy giọng An Nhu cả kinh, muốn đứng dậy, lại quên giữa hai chân còn kẹp cự căn nóng bỏng, đột nhiên bị kẹp, "ưmn a", chọc đến Ôn Viễn Khanh than nhẹ ra tiếng, An Nhu ở ngoài cửa nghe thấy nam nhân gợi cảm kêu rên, sửng sốt một chút, suy nghĩ khởi vừa rồi cửa nghe thấy hình như là tiếng nệm lò xo kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, biết chồng ở trong phòng tự an ủi.

"Viễn Khanh, anh, anh đang..."

An Nhu đỏ mặt đứng ngoài cửa, hai chữ kia nói thế nào cũng nói không nên lời.

"Ưmn a, tiểu Nhu, chờ anh một chút"

" ạhha, anh a",

An Nhu ở ngoài cửa nghe ông xã từng tiếng dần dần ngẩng cao gầm nhẹ, nệm kẽo kẹt kẽo kẹt mà kêu, xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Ôn Viễn Khanh hôn môi thiếu nữ đem rêи ɾỉ yêu kiều nuốt vào trong miệng, qυყ đầυ chống đỡ vách tường hung hăng cọ xát "ohhh ohhh", An Nhu ở ngoài cửa, còn mình cũng ông xã cô làʍ t̠ìиɦ trên giường, cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cả người thiếu nữ co rút, nộn huyệt không ngừng phun ra ái dịch, dịch nhầy ấm áp chiếu vào trên dương, ý bắn của Ôn Viễn Khanh mãnh liệt bị đánh úp lại, sau một trận ra sức mãnh cắm cuồng đưa, cự căn thô tráng cao cao nâng lên, lại thật mạnh khe hở cắm vào, thân thể run rẩy, nùng tinh sảng khoái mà từ mã mắt co chặt phun ra.

inh dịch chảy trên đệm, hình thành một mảnh hình ảnh dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa quyện, Lâm An nằm ngửa há mồm kiều suyễn, cự căn Ôn Viễn Khanh còn duy trì tư thế cắm vào, che khuất ở mông thiếu nữ, âm mao thưa thớt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, da^ʍ mĩ đến cực điểm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới thân chậm rãi thấm vào khăn trải giường, lưu lại dấu vết ẩm ướt màu trắng.

An Nhu nghe bên trong không có động tĩnh, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa. "Viễn Khanh, anh , anh vẫn ổn chứ?"

Ôn Viễn Khanh nghiêng đầu hôn hôn khóe miệng Lâm An, miệng rộng vuốt ve cánh môi kiều diễm.

" An An ôm ba, đừng sợ"

Khóe mắt Lâm An đỏ bừng, hít cái mũi nhỏ ủy khuất nói.

"An An không còn sức"

Ôn Viễn Khanh bật cười mυ'ŧ cái miệng nhỏ.

"Bảo bối sao lại đáng yêu như thế, hửm?"

Nói xong đứng dậy một phen bế cô lên đi hướng phòng tắm, đem Lâm An đặt trên bồn rửa mặt, hôn một cái trán bóng loáng, ôn nhu nói.

"Ngoan ngoãn chờ ba".

Ôn Viễn Khanh kéo một cái khăn tắm vây quanh hông, đi mở cửa, An Nhu vừa nhìn thấy hắn liền cảm thụ được vẻ sặc đậm sắc tình, hô hấp còn có chút hỗn loạn, ngực một mảnh đỏ bừng, vừa nhìn đã biết bộ dáng này là đàn ông vừa mới phóng xuất. Cửa vừa mở ra đã nghe thấy một cổ mùi tanh, càng đi vào phòng cổ hương vị tanh nồng càng dày đặc, kỳ thật An Nhu chỉ cần lại nghiêm túc nghe một chút, sẽ phát hiện trong phòng không chỉ có hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân mà còn có mùi ngọt nị của dâʍ ŧᏂủy̠ nữ nhân. An Nhu nhìn khăn trải giường lây dính một mảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙, cảm thấy mặt mình đều đỏ, cũng không chú ý tới biểu tình mất tự nhiên của chồng.

"Khụ khụ, thật ngại quá. Anh đem giường làm bẩn"

Mới vừa bắn tinh xong tinh, cả người Ôn Viễn Khanh dều tản ra hương vị hormone nam tính, An Nhu ngượng ngùng cúi đầu, ôn nhu nói.

"Không sao, để em giặt sạch"

"Vậy.. phiền em rồi, anh đi tắm rửa một chút".

An Nhu lấy khăn giấy lau sơ qua bãi dịch nhầy trên grap giường, không khỏi sinh ra vài phần tự hào, người đàn ông sinh lí mạnh mẽ này chính là chồng cô, lúc này cô cũng không biết đây là ái dịch của chồng cùng nữ nhân khác lưu lại, vẫn tỉ mỉ lau sạch nhưng bất đắc dĩ có chút dịch nhầy đã hoàn toàn thấm vào bên trong nệm giường lau không hết được, lốm đốm thấm vào có thể dễ hiểu thấy được.

Lúc này Ôn Viễn Khanh trong phòng tắm từ phía sau lưng ôm tiểu bảo hiểm, đôi tay xoa nhũ thịt, đỉnh anh đào sớm đỏ thắm đứng thẳng, phấn nộn đỏ bừng, đỏ bừng nụ hoa, nhẹ nhàng véo một chút Lâm An đã phải cắn môi kêu rên, quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt ửng đỏ ủy khuất nhíu mày.

Ôn Viễn Khanh nhìn bảo bối hờn dỗi, nhớ tới vừa rồi thực mất hồn, muốn lôi kéo cô lại đến một lần, đỉnh đỉnh nơi tư mật , một tay vỗ về nhũ tuyết vuốt ve, một tay đi xuống thăm tiến hoa tâm, hoa tâm thiếu nữ thật sự quá nhạy cảm, xoa một chút Lâm An đã run run.

Gương lớn trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh thiếu nữ bị nam nhân từ phía sau gắt gao ôm, một bàn tay cầm nhũ thịt mạnh mẽ xoa nắn, một tay khác rất có tiết tấu cùng kỹ xảo mà khảy lộng âm đế, một cự căn trướng gân xanh tím đen giữa háng đưa đẩy, Ôn Viễn Khanh hôm nay nghỉ phép ở nhà, không có cạo râu nên bộ dáng già dặn hơn ngày thường, từ khóe mắt hắn hiện rõ nếp nhăn minh chứng cho tuổi tác không còn trẻ, nhưng nữ nhân đang kiều mị trong lòng ngực hắn lại đang ở độ tuổi xuân thùy nhất.