Lâm An nhìn bóng dáng An Nhu rời đi, cong cong khóe miệng xoay người hướng phòng làm việc trên lầu đi đến.
Phóng làm việc cũng không có đóng cửa, Ôn Viễn Khanh ngồi ở trên bàn gỗ màu đỏ sẫm cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện, ngẫu nhiên mày nhíu lại, hiện ra thật sâu ngạch văn, bởi vì là ở nhà cho nên hắn tùy ý mặc áo ngủ sọc, làm cho cả người thoạt nhìn phá lệ mềm mại, Lâm An đứng ở cửa nhìn một hồi lâu mới chậm rãi đi vào
Ôn Viễn Khanh sau khi thấy Lâm An tới, ngồi ở ghế trên cười nhìn tiểu bảo bối vươn tay, ôn nhu mà nói.
"An An có phải nhớ ba hay không ?"
Tay mảnh khảnh bi bàn tay to bao lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, Lâm An đã bị đưa tới trong lòng ngực Ôn Viễn Khanh, hắn cúi đầu hôn hôn khóe miệng cô, nhéo vành tai non mềm.
"Sao vậy? Bảo bảo vì sao không nói tiếng nào?"
"An An nhớ ba, ba ba hôn con"
Nói xong Lâm An đỡ bả vai Ôn Viễn Khanh, khóa ngồi ở trên người hắn, hai đùi thon dài tùy ý ma sát hai bên hônv hắn, tay vòng qua cổ hắn cọ mạnh lên mũi hắn, hơi hơi vặn vẹo eo nhỏ, cảm thụ được thứ dưới mông dần cứng lên.
Hạ thể Ôn Viễn Khanh cương cứng, căng khiến đũng quần dựng thành lều trại, ánh mắt dần dần mê ly, hôn lấy cánh môi thiếu nữ nộn phấn sắc, đầu lưỡi vói vào trong miệng nhỏ quấy loạn, bàn tay to nắm eo thon trái phải lắc lư cọ xát.
Nụ hôn nóng bỏng ôn nhu kéo dài thật lâu, đầu lưỡi nam nhân thô dày dài rộng, lướt qua mỗi tấc da thịt trong khoang miệng tinh tế liếʍ liếʍ, hai đầu lưỡi giao triền bên nhau mυ'ŧ vào sinh ra cảm giác tê dại, làm Ôn Viễn Khanh nhịn không được dựng thẳng lên lông tơ, nuốt không hết nước bọt theo khóe miệng lưu lại, từng tiếng kiều mị rên nhẹ cực kì gợi cảm.
Môi hắn theo cằm hôn đến cổ trắng nõn thon dài, lại hút lại liếʍ, nơi đi qua đều lưu lại một vệt nước bọt, mi loạn đến cực điểm, thịt trụ bên dưới càng thêm trướng đại gắng gượng.
Ôn Viễn Khanh kéo ra áo nút thắt sơ mi thiếu nữ,áo ngực màu hồng nhạt bao trọn cặp ngực tròn trịa, bài trừ ra một khe rãnh âu hút tầm mắt, hắn nhìn đến đỏ mắt, há miệng gặm cắn nhũ thịt, hút vào đỉnh anh đào, bàn tay to vói vào áo sơmi vuốt ve sau lưng hoạt nộn. " Tháp" một tiếng, áo ngực bị cởi bỏ,nhũ phong no đủ thoát khỏi trói buộc nhảy ra, Ôn Viễn Khanh một phen ngậm lấy, một trận liếʍ mυ'ŧ gặm cắn.
Môi Lâm An khẽ nhếch, miệng phun ra hương khí, cảm thụ được đầu lưỡi nam nhân trên nhũ thịt đâm thọc mυ'ŧ vào, phun ra hơi thở ấm áp trước ngực, không khỏi phát ra từng đợt rêи ɾỉ mất hồn, như tình dược rót vào lí trí nam nhân, càng thêm điên cuồng chơi đùa nơi no đủ.
Lúc này cửa phòng làm việc cũng không đóng, chỉ cần một người đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ thầy giáo cùng nữ sinh quan hệ bất chính.
"Ba ba, đi vào phòng được không",
Lâm An đĩnh bộ ngực sữa, kiều suyễn nói. Ôn Viễn Khanh cúi đầu hắn giọng, lại nhịn không được hút hai cái, cuối cùng một ngậm hút đầṳ ѵú kéo ra bên ngoài hôn đến tận lực, khiến đầu ngực Lâm An cư nhiên hoạt ra trong miệng, nhũ thịt từ trong miệng bắn ra khi phát ra tiếng nước trúc trắc, "A lhhh", Lâm An kiều suyễn nhìn Ôn Viễn Khanh, như là ở chỉ trích hành vi hắn vừa rồi thô bạo, ngực tròn trịa bị liếʍ đến lưu lại thủy quanh sáng bạc in hằng dấu răng cùng dấu hôn, Ôn Viễn Khanh nhìn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trướng càng thêm cứng rắn.
Ôn Viễn Khanh khẽ hôn trán Lâm An, một tay vuốt ve sau lưng, một tay xoa cánh mông bóng loáng, muốn đứng dậy nâng cô dậy, cô gái nhỏ lập tức hiểu ý phối hợp đem hai chân vây quanh bên hông nam nhân, đôi tay vòng qua cổ hắn.
Khi Ôn Viễn Khanh đứng dậy, bởi vì quán tính đỉnh mạnh một chút lên u huyệt, "A" - Lâm An tê liệt ngã xuống trên người hắn run rẩy, Ôn Viễn Khanh nhìn tiểu bảo bối mẫn cảm thất thanh cười khẽ, cố ý vểnh mông, đĩnh eo một chút một chút đỉnh đỉnh, làm cô phát ra rêи ɾỉ giống như mèo con yêu kiều rêи ɾỉ.
Ôn Viễn Khanh ôm Lâm An vừa đi vừa đỉnh, đi ngang qua phòng Ôn Nghị tiến thẳng đến phòng ngủ cho khách, nếu lúc này Ôn Nghị mở cửa liền sẽ nhìn thấy chị gái xinh mà khiến mình động tâm cùng người ba mình kính ý nhất đang bày ra tư thái vụиɠ ŧяộʍ kí©ɧ ŧìиɧ. Áo sơ mi Lâm An bị cởi, nhũ thịt trần trụi bị cứng cơ ngực cứng rắn con xát đến đủ loại hình dạng.
"Ba ba, An An muốn ở trong phòng của ba".
Lâm An một ngụm ngậm lấy hầu kết Ôn Viễn Khanh liếʍ láp, kiều mị nói
hạ thể hắn đã cứng đến phát đau, hắn hiện tại chỉ muốn đem bảo bối đè trên giường hung hăng thao, nghe thấy cô đề nghị muốn vào phòng của hắn làʍ t̠ìиɦ, bối đức kɧoáı ©ảʍ làm thân thể hắn không chịu khống run rẩy, nhưng là lại cảm thấy thực áy náy với An Nhu, chịu đựng trướng đau, nói.
"Bảo bảo đến phòng cho khách không tốt sao. Nếu làm vậy thì ba ba như thế thì rất có lỗi với cô, chúng ta không thể khiến cô ấy thương tâm"
"Không được sao? Nhung An An muốn mỗi ngày đều ngủ trên giường An An, như vậy mỗi ngày ba ba đều có thể nghĩ đến An An"
Tiểu hồ ly mềm mại làm nũng