Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 22: Mớm thuốc (H)

Đút sao? An Nhu còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Ôn Viễn Khanh đem thuốc ngậm vào miệng uống thêm ngụm nước, tay vịn gương mặt Lâm An, cúi người dán lên đôi mô phấn nộn.

An Nhu muốn ngăn cản, nhưng lúc này toàn thân đều cứng đờ không thể động, trơ mắt nhìn chồng mình dùng miệng mềm nhẹ bẻ ra môi thiếu nữ, đầu lưỡi thăm đi vào, miệng cô bé đều gò lên, đó là đầu lưỡi ông xã cô lão ở bên trong quấy.

" Ohhh"

Một lát sau, thiếu nữ kiều suyễn bắt đầu giãy giụa, bàn tay Ôn Viễn Khanh phía sau lưng đỡ cái gáy nhỏ hướng sát vào mình, động tác này làm môi hai người môi càng thêm chặt chẽ tương liên. "Lộc cộc lộc cộc", Lâm An bị động nuốt xuống, An Nhu biết lúc này thứ Lâm An đang nuốt xuống không chỉ là thuốc mà còn có nước bọt khi đầu lưỡi hai người giao triền cũng bị cô ấy nuốt vào bụng, một lúc sau Lâm An liền dừng lại động tác nuốt, chỉ là miệng hai người như cũ không tách ra, An Nhu nhìn thấy hai má Ôn Viễn Khanh hóp lại như đang mυ'ŧ vào thứ gì.

Hắn trên giường thanh tuấn ôn nhuận, còn Lâm An nhu mị động lòng người, hai người gắt gao ôm nhau, thâm tình hôn môi, khi tách ra để thở, An Nhu rõ ràng thấy được trên đầu lưỡi bọn họ lôi kéo sợi chỉ bạc, dưới ánh sáng phiếm quang, hung hăng đánh vào đôi mắt An Nhu.

Không biết qua bao lâu, 5 phút hay là 10 phút, Ôn Viễn Khanh mới dần dần ngừng động tác, buông ra cái miệng nhỏ bị mình chà đạp, một tia dịch nhầy trong suốt bị xả ra tới, mỏng tanh thật dài chậm rãi rủ xuống, cuối cùng đứt gãy gãy ở khóe miệng thiếu nữ, "ohhh a", Lâm An giống như vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt, vô lực mà ngã vào trong lòng nam nhân thở hổn hển, hô hấp hắn rõ ràng trầm trọng hơn rất nhiều, ôm thiếu nữ thở khí.

An Nhu thất thần đi ra ngoài, không dám lại tiếp tục nhìn hình ảnh chồng mình cũng nữ nhân khác hôn môi. Bộ dạng hai người ôn tồn, cứ như vậy ngơ ngác ghé vào trên sofa, đã quá mệt mỏi.

Đây là đâu? Sau khi An Nhu mở to mắt liền phát hiện mình tới khuôn viên trường học, cô nhận ra được đây là trường đại học A, nơi ông xã cô giảng dạy. Cô bắt đầu lang thang không có mục tiêu mà đi, "A, a ô", đột nhiên cô nghe thấytiếng thiếu nữ cao giọng hờn dỗi, không biết vì cái gì tâm trí cô ẩn ẩn bất an, cô bắt đầu tìm kiếm vị trí phát ra thanh âm.

"A ohhh, thầy Ôn, a, thật thoải mái", từng tiếng kiều mị lại mất hồn rêи ɾỉ, tiếng đàn ông hỗn loạn thô suyễn gầm nhẹ

Ai? , là ai, hướng về phía cửa đυ.ng phải mở ra mỗi một gian phòng học, tiếng nam nữ giao hợp kiều càng ngày càng gần, An Nhu cảm thấy lòng mình kinh hoàng, huyết khí sôi trào, độtnhiên, An Nhu chôn chân tại chỗ, trừng mắt nhìn đôi nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ trong phòng học.

Đó là ông chồng yêu quý cùng nữ sinh của hắn, An Nhu cảm giác tay chân mình đều đang run rẩy, "ohh ôhhb", rốt cuộc như là khống chế không được duỗi tay che miệng đè ép tiếng khóc lên.

Ở dưới ánh trăng hai thân thể gắt gao giao triền, đầu lưỡi thiếu nữ nhỏ xinh bị môi đàn ông ngậm ở trong miệng, cuồng hút mãnh mυ'ŧ, đôi tay hắn dùng sức cố trụ eo nhỏ, thắt lưng đĩnh đỉnh liều mạng hướng về phía trước lao tới, đứng ở vị trí của An Nhu có thể nhìn thấy rõ ràng ông xã mình dùng côn ŧᏂịŧ thô tráng hung hăng đỉnh nhập da^ʍ huyệt thiếu nữ, nghiền nát va chạm, cự căn sẫm màu không ngừng ở nơi hai người giao hợp xuất hiện, biến mất, xuất hiện, biến mất....

U huyệt thiếu nữ chảy ra ái dịch cùng chất nhầy do qυყ đầυ phân bố không ngừng cọ xát, cuối cùng hình thành bọt biển màu trắng sền sệt bám vào hệ rễ nam nhân, dưới ánh đèn phiếm quang, trên mặt Ôn Viễn Khanh toàn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng sáng khoái mà trước giờ cô chưa từng thấy, toàn bộ phòng học bị tiếng nước tấm tắc mυ'ŧ vào, tiếng nhục thể va chạm vang lên " bạch bạch bạch", tiếng bàn học cùng sàn nhà quát ma xát, dâʍ ŧᏂủy̠ âʍ đa͙σ cọ xát tràn ngập " bèm bẹp" .

Dần dần Ôn Viễn Khanh lấy một loại biểu tình nghiến răng nghiến lợi đĩnh động, gương mặt vốn dĩ ôn nhuận bắt đầu trở nên dữ tợn vặn vẹo.

"Ahhh a, toàn bộ bắn vào trong bảo bối, a"

"Ohhh a, a a"

Nam nhân khàn giọng gầm rú, nữ nhân kiều mị dâʍ đãиɠ kêu rên vang vọng trong phòng học trống trải, dươиɠ ѵậŧ đàn ông không hề có khe hở đỉnh tiến vào chỗ sâu trong âʍ đa͙σ, túi cầu thịt đánh chụp lên mép hoa môi bắt đầu dồn dập co rút lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng thông qua nộn huyệt thiếu nữ kiều nộn bắn trực thăng không hề che lấp vào tử ©υиɠ, đôi mắt An Nhu gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang kề sát thân thể không ngừng run rẩy co rút lại. Ngay ở trước mặt mình bắn tinh cho nữ nhân khác.

Thiếu nữ ngẩng đầu, hai sườn tóc mái từng sợi một dán trên gửi ửng hồng, bởi vì mới vừa bị hung hăng sủng ái qua, da thịt trắng nõn khẩn trí lộ ra phấn hồng, âʍ đa͙σ còn gắt gao hàm chứa cự căn của ông xã mình, đôi mắt vẫn như cũ thanh thuần vô tội, miệng anh đào đỏ thắm nhẹ giọng nói.

"Cô à, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy thật nóng lại nhiều, An An cảm thấy tử ©υиɠ đều bị bắn đầy".

An Nhu thét chói tai suy nghĩ muốn vọt vào tách ra hai thân thể đang giao triền, chỉ là cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy.

Hình ảnh vừa chuyển, An Nhu về tới trong nhà, sáng sớm trong phòng bếp, Lâm An cột tóc đuôi ngựa dịu dàng thái rau, mà chồng cô đứng ở phía sau, đem mặt chôn ở trên cổ thiếu nữ cọ xát, hai tay nhẹ nhàng quàng qua eo thiếu nữ, một tay vuốt ve lên bụng đã nhô cao, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ, tràn đầy tình yêu hôn nhẹ, đầu thiếu nữ nhẹ nhàng dựa vào bả vai nam nhân, hưởng thụ sự âu yếm, nhìn mình đắc ý cười. Vô tội mà nói.

"Cô à, thầy Ôn mỗi ngày đều đè ở trên người muốn em, mỗi lần đều đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy bắn vào trong bụng, An An hiện tại đã mang thai đứa con của thầy"