Lâm An vươn tay vây quanh eo Ôn Viễn Khanh, nhẹ nhàng nói.
"Thầy Ôn, An An có phải rất xâu không ? "
Ôn Viễn Khanh không biết cô gái nhỏ này vì sao lại nói như vậy, vội vàng cúi đầu muốn nhìn cô một chút, chỉ là mèo hoang nhỏ này ôm càng chặt, Ôn Viễn Khanh sợ thương tổn đến bảo bối, không dám dùng sức, chỉ có thể mềm nh an ủi
"Bảo bối nhất ngoan, vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì thầy đã có cô rồi, em còn muốn thầy làm ba, còn muốn thầy hôn em", Lâm An ủy khuất mà nói
"An An không có sai, là thầy không đúng"- Ôn Viễn Khanhnhanh chóng an ủi nói
"Chấp nhận làm ba của An An, hôn môi An An, khiến An An thoải mái đến cao trào đều là do thầy cam tâm tình nguyện, thầy mới là cầm thú, An An chúng ta là ngoan nhất được không" - Ôn Viễn Khanh cúi đầu nhu hòa nói.
"Chúng ta như vậy cô sẽ đau lòng, cô dịu dàng như vậy"
Lâm An trong lòng ngực không thuận theo chẳng buông tha
"Mặc kệ người khác, ba ba chỉ muốn An An được vui vẻ, An An cùng ba ba ở bên nhau có vui không?
Hắn mềm nhẹ vuốt ve thịt non sau gáy thiếu nữ.
"Vui vẻ, thật vui vẻ, An An rất thích ba ba, ba ba đừng rời bỏ An An"
Lâm An cọ cọ hắn làm nũng
"Ba ba"
Lâm An ngẩng đầu lên, mắt tràn ngập hơi nước thâm tình nhìn hắn, tay nhỏ đi xuống vuốt ve khối lửa nóng đã sớm cổ khởi.
"Ohhh... bảo bối"
Ôn Viễn Khanh kêu rên, dùng tay lớn chụp lấy tay nhỏ đang tác loạn đè lại.
"Bảo bối buông ra trước, chờ một chút.. Rồi lại chơi".
"Nhưng mà An An hiện tại muốn cho ba thoải mái".
Giờ khắc này Ôn Viễn Khanh cảm thấy trong đầu mình "oanh" một tiếng có vật gì đó vẫn luôn thủ vững sắp sụp đổ, cái gì lý trí, cái gì đạo đức, cái gì luân lý, Ôn Viễn Khanh cũng không để ý, trong mắt trong lòng chỉ có Lâm An.
Lâm An cảm giác mình mới vừa bị đặt trên giường, hơi thở nam tính tràn ngập thành thục liền bủa vây, qυầи ɭóŧ ren cùng quần ngủ bị kéo đến đùi, một cây gậy sắt nóng rực chống trên huyệt khẩu, "A", hai người đều phát ra than thở thoải mái,không hề cách trở chỉ có thân thể cùng thân thể tiếp xúc thân mật, khiến hai người đều cảm thấy thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Thật thoải mái, vợ hắn hiện còn ở phòng bếp cách vách vì mình vất vả làm cơm, còn hắn cả người trần trụi đè nặng trên người sinh viên của mình vuốt ve. Nơi tư mật của họ gắt gao dán sát nhau, chỉ cần hơi chút dùng sức, liền có thể phá đi lớp màng mỏng, đem cự căn cứng rắn nhét đầy nộn từ thiếu nữ, hoàn toàn chiếm hữu.
Nhưng mà không được, vẫn không được, hắn không thể ủy khuất bảo bối của hắn, An An không đáng bị đối đãi như vậy. .Một đôi chân dài thẳng tắp bị Ôn Viễn Khanh gác trên vai dày rộng, chỗ bên trong đùi có một cây côn ŧᏂịŧ sẫm màu ra ra vào vào, thỉnh thoảng còn cọ xát âm đế gắng gượng, Lâm An cảm thấy châm tâm mình đều phải bị ma xát, bụng cũng bị chọc đến sinh đau.
"Bạch bạch bạch", nhục thể hai người va chạm, túi cầu thịt căng chặt cùng nộn huyệt mãnh thú đánh chụp, giống như đang chân chính làʍ t̠ìиɦ, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Ôn Viễn Khanh một lần so với một lần dùng sức về phía trước vọt tới, khoải cảm như sóng lớn liên tục hướng về phía Lâm An đánh úp lại, đột nhiên thân thể một trận không hề dự triệu cuồng run, trong cơ thể không chịu khống chế phun ra một cổ ấm áp âm tinh, đánh tới trên lông mao nồng đậm,cô bị hắn đưa tới cao trào. Hắn giống như phát điên, đĩnh eo kính chụp đánh càng lúc càng nhanh, càng chụp càng nặng.
Trong không gian chung cư không lớn, một người phụ nữ dịu dàng ở phòng bếp xào thức ăn, máy hút khói dầu rầm rầm vang, mùa hè oi bức, trên người sớm đã mồ hôi ướt đẫm, nhưng là nghĩ đến chồng khóe miệng luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, mà trong phòng bên kia, chồng cô cả người trần trụi cùng thiếu nữ gắt gao giao triền, "A, ohhh, a", nữ sinh yêu kiều rêи ɾỉ, nam nhân thô suyễn," bạch bạch bạch bạch, kẽo kẹt kẽo kẹt" tiếng ván giường lay động càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh, cuối cùng tới một loại tần suất làm người ta kinh tâm.