Ngây Thơ Câu Dẫn

Chương 8: Ôn gia

Lâm An híp mắt giống như được Ôn Viễn Khanh vuốt ve thoải mái, nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay hắn đáp lại.

"Thầy, ôm"

Mới vừa tỉnh ngủ cô gái nhỏ giống như muốn làm nũng, Ôn Viễn Khanh không hề có lực chống đối, ôm thân thể mềm mại bế lên, mềm mại cùng cứng rắn tiếp xúc, dù cách một lớp quần áo, cũng làm người ta hết sức rung động, hai người cứ như vậy ôm nhạt thật lâu.

"Thầy à, em đói".

Giòn tiểu gia hỏa bên tai nhẹ nhàng nói.

"Ừm"

Ôn Viễn Khanh một chút lại một chút nhẹ nhàng vỗ về cái gáy, vuốt ve mái tóc quyến luyến không chịu buông tay.

Lại qua một lát, Ôn Viễn Khanh không tha buông tay, điểm điểm chóp mũi thiếu nữ trong lòng ngực, ôn nhu nói

"Đi, thầy dẫn mèo con đi ăn cơm"

Liền đem Lâm An ôm đến nhà ăn. Ôn Viễn Khanh dọn xong hộp cơm cùng một vài món linh tinh để trước mặt Lâm An, nhìn bộ dạng cô ngây ngốc

ngốc, tưởng cô thích, liền giải thích nói.

"Đây là vợ thầy mua, bình thường cũng theo thầy ở trường học dùng bữa"

Nói xong tự chính ngồi vào ghế đối diện bắt đầu chuẩn bị ăn cơm. Bởi vì khuỷu tay cũng bị trầy da, cho nên toàn bộ cánh tay đều không tiện uốn lượn, chỉ thấy Lâm An đôi mắt nhỏ phiết liếc mắt nhìn hắn một cái, tay bắt lấy cái muỗng lơ đãng buông lỏng, thanh âm vỡ vụng khi muống sứ rơi trên mặt đất vang lên.

Vợ Ôn Viễn Khanh - An Nhu đối với đồ sứ rất ưa thích, này một bộ đồ ăn bằng sứ Thanh Hoa cô thích nhất, đặc trưng chuẩn bị cho Ôn Viễn Khanh sử dụng hàng ngày ở trường..

"A, thực xin lỗi, tay em không ổn"

Lâm An ngẩng đầu áy náy nhìn Ôn Viễn Khanh. Ôn Viễn Khanh lên tay mềm mại nhẹ nhàng an ủi nói.

"Là thầy khi phải, sớm biết tay An An bị thương, còn để An An tự mình ăn cơm".

Sau khi đem đem mảnh sứ vỡ xử lý xong, Ôn Viễn Khanh liền ngồi ở bên cạnh Lâm An, tay cầm tay đút cô ăn cơm.

Trong mhà ăn, người đàn ông ôn nhuận kiên nhẫn mà đút từng muỗng cơm cho thiếu nữ, thỉnh giáo còn dùng ngón tay nhẹ nhàng mà lau đi dầu mỡ hay thức ăn vương trên khóe miệng, sủng nịch nhìn tiểu gia hỏa, mãn kiểm nhu tình.

Mà những mảnh sứ vỡ bị gói sơ sài bằng khăn giấy giờ phút này đã yên phận trong thùng rác.

Bởi vì hôm nay là thứ năm, nên con trai 15 tuổi Ôn Nghị sẽ rời trường học trở về nhà nên Ôn Viễn Khanh phải tranh thủ về sớm hơn ngày thường. Sau khi cơm nước xong, cẩn thận dặn dò vài câu, Lâm An nghe qua tỏng mắt hiện lên nồng ý " không tha" nhưng vẫn biểu lộ ra vẻ ngoan ngoãn đồng ý hắn.

Ôn Viễn Khanh cảm thấy hơi áy náy, sờ sờ khuôn mặt nhỏ

"Tự mình phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai thầy sẽ đến sớm, mua bữa sáng cho em, được không?"

"Vâng, thầy đi đường cẩn thận ", Lâm An hiểu chuyện nói.

Ôn Viễn Khanh về đến nhà, vừa vào cửa, đập vào mắt chính là thân thể mảnh mai của An Nhu đang quấn quanh bởi tạp dề màu hồng nhạt, tóc cột thấp kiểu đuôi ngựa, chuyên chú nấu ăn, mùi thơm của món sườn xào chua ngọt lượn khắp gian bếp, đây là món hắn thích ăn nhất. Con trai ở trong phòng làm bài tập, vợ ở nhà bếp nấu ăn, viên mãn như vậy, thế nhưng Ôn Viễn Khanh cư nhiên đối với nữ sinh của mìn rung động.

Cả đêm, Ôn Viễn Khanh đều biểu hiện cực kỳ trầm mặc, lên giường ngủ sớm,

An Nhu cho rằng Ôn Viễn Khanh ở trường học học bận rộn, nhẩm tính ngày mai sẽ đi siêu thị mua ít gà nấu canh bổ cho chồng, bổ sung chút dinh dưỡng.

"A, a, thầy Ôn, thật thoải mái"

Giọng thiếu nữ kiều suyễn ở bên tai tinh tế quanh quẩn, cự căn bị nhục huyệt bao vây lấy không còn khe hở, qυყ đầυ từng đợt cọ xát vách trong non mềm, theo lực độ âʍ đa͙σ hút vào, đột nhiên cắm xuống, hoàn toàn xỏ xuyên qua hoa huyệt thiếu nữ chặt hẹp.