Xuyên Thành Búp Bê Của Ba

Chương 77

Tô Nặc gần đây rất đeo bám Tô Mẫn.

Tình cờ là ngày nghỉ, Tô Mẫn vẫn phải đi làm, mỗi lần đi ra ngoài đều thấy cô trừng lớn mắt nhìn anh, cô không nói gì nhưng Tô Mẫn lại cảm thấy mình giống như bị bỏ rơi mèo con.

“… Hôm nay con có muốn đi với bố không?” Cô ấy đã phấn khích nhảy khi nghe anh nói vậy.

Tô Mẫn đưa cô đến công ty và gây xôn xao dư luận.

Một người nghiện công việc thường có vẻ ngoài lạnh lùng, một ngày nào đó sẽ xuất hiện trong văn phòng với con gái mình và trông giống như nô ɭệ của con gái, là một điều hiếm thấy trong vạn năm.

"Ba, ba bận, đừng lo lắng cho con ..."

Tô Nặc liếc mắt nhìn phòng làm việc ngoài cửa kính, rất nhiều nhân viên bên ngoài đều đã vây quanh, muốn xem cô, con gái của Tô Nặc như thế nào.

Tô Mẫn đang rót sữa cho cô, thấy cô nhìn ra khỏi cửa với vẻ xấu hổ, anh liền lấy điều khiển từ xa ấn xuống, cánh cửa kính trong suốt ban đầu đã bị một lớp sương mù dày đặc nhuộm lên, và cô không còn thấy rõ nữa.

Anh lấy một chiếc chăn khác ở bên cạnh đắp lên đùi cô: “đắp đi, đừng cảm lạnh, có chuyện thì nói cho anh biết.” Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh lại ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu bận rộn.

Tô Nặc ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh đọc truyện tranh một hồi, liền dựa vào trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào anh.

Tô Mẫn thực sự nghiêm túc khi làm việc.

Những lúc thế này, anh luôn tỏ ra tách biệt và lạnh lùng. Khi anh ngước mắt lên nhìn người ta, ánh mắt anh rất sắc bén, miệng mím chặt càng khiến người ta khó gần hơn.

Chẳng trách những người bên dưới có chút sợ hãi hắn, kể cả Tô Nặc, lúc đầu cũng sợ hắn, luôn cho rằng hắn hung dữ.

“Cô Tô… Cái này là của anh Tô nhờ tôi mang cho cô…” Trong lúc ngơ ngác, Thư ký Lưu đã đẩy cửa bước vào, đặt một cuộn băng giấy lên bàn cà phê trước mặt cô.

Bao bì nhìn rất quen, đã lâu cô không gặp.

Khi tôi mở túi, hóa ra là nhóm màu xanh lá cây ngải cứu của Dafuji. Thực ra nó không phải là món ăn quý, nhưng ở cái thành phố miền Bắc này, những món ăn vặt miền Nam bình thường như vậy không dễ kiếm.

Chỉ là cô lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ở phía nam, nên đối với những thứ này cô càng quen thuộc hơn.

Khi được Tô Mẫn mang về, cô không quen sống và ăn uống. Dì nấu theo nhiều cách khác nhau, không phải không ngon mà là cô không quen, vì nội tâm phản kháng nên cô luôn ăn ít hơn. Khi đó, cô gầy gò, gầy gò khiến Tô Mẫn không khỏi lo lắng.

Có lần, một hộp bim bim xanh mà dì vô tình mang về quá ngon khiến cô phải lén ăn hết.

Sau đó, cô luôn có thể nhìn thấy một hộp bóng xanh tươi trên bàn ăn, ban đầu cô khá vui vẻ, cho đến khi trời đổ mưa lớn và Tô Mẫn về muộn.

Lúc xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Tô Mẫn từ trên tay lôi ra một hộp bim bim xanh ướt hết cả người, sau đó cô mới biết ngày nào anh cũng lái xe từ phía đông thành phố cổ đến mua cho cô.

Lúc đó, cô vẫn còn đầy oán hận anh, cảm thấy anh có động cơ thầm kín và động cơ thầm kín muốn giành lại cô nên đã gạt bỏ những cử chỉ của anh.

Khi đó, cô đã lao ra và ném hộp bi m bim xanh vào thùng rác trước mặt anh.

“Tôi không muốn những gì anh đưa cho tôi.”

Tô Nặc nhớ lại những gì cô đã nói với anh lúc đó. Kể từ đó, Tô Mẫn không bao giờ mang theo nó nữa.

Không biết anh có còn nhớ những lời cô từng nói không, Tô Nặc đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.

Nghĩ đến điều này, cô siết chặt ngón tay và nhìn lên anh.

Tô Mẫn lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, có cuộc gọi đến, chỉ một hồi chuông liền nhấc máy, không biết ở đó nói cái gì, hắn trả lời vài lần liền cúp máy. Điện thoại dựng lên với tài liệu trên tay.

“Ba đi họp, con có thể tự chơi ở đây một mình, được không?”

Anh đi tới, xoa đầu cô, thấy cô gật đầu, liền liếc nhìn Thanh Tư Đồ trên bàn: “Ăn nếu thích, không thì thôi. không thích thì kêu nhân viên vứt đi. "

" Thích quá! "

Tô Nặc nhìn anh: "Tôi muốn tất cả mọi thứ từ cha tôi ..."

Tô Mẫn sững sờ một lúc, sau đó sắc mặt trở nên mềm mại, cúi đầu ghé vào tai cô: "Tương lai Nặc Nặc muốn gì cũng được, Cha sẽ đưa nó cho con. Anh ... ”

Khi Tô Mẫn từ phòng họp trở về sau cuộc họp, Tô Nặc đã rót cho anh một tách cà phê.

“Em ăn chưa?”

Tô Mẫn vòng tay ôm eo cô, ôm cô vào lòng. Đã qua giờ ăn trưa, vừa rồi anh không thể quay lại cuộc họp, vì vậy anh đặc biệt yêu cầu Thư ký Lưu gọi cho cô một bữa ăn.

“Ăn.”

Cô ngồi trên đùi anh, dựa vào l*иg ngực rộng rãi của anh xem anh xử lý dữ liệu trên máy tính. Cảm thấy mệt mỏi sau khi ăn. Cô ngả vào vòng tay anh, nheo mắt ngủ gật, cái đầu nhỏ của cô gật từng chút một.

"... Có muốn đi ngủ không? Có một cái giường ..." Tô Mẫn xoa trán, cô cằm đi đến gian phòng nhỏ trong phòng làm việc có một gian phòng nghỉ ngơi nhỏ, anh nói cô vào trong nghỉ ngơi một chút.

Tô Nặc mở mắt ra liếc nhìn nơi đó, lắc đầu, vòng tay qua eo anh, vùi sâu hơn vào trong vòng tay anh. Hơi ấm trong vòng tay anh, mùi thơm mát từ cơ thể phả vào lỗ mũi, cùng với tiếng tim đập đều đặn khiến Tô Nặc cảm thấy thoải mái đến mức không muốn động đậy.

Tô Nặc ngẩn ra, nhưng trong mơ, một sợi lông vũ xoa nhẹ lên người cô, mềm mại ngứa ngáy, lâu lâu lại chui vào ốc tai khiến cô rất khó chịu.

Cô rụt cổ trong giấc mơ, nhưng lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông bên tai. Mở mắt ra, không biết Tô Mẫn đã làm xong việc từ lúc nào, anh đang dựa vào lưng ghế tựa trán nhìn cô cười cười.

Khi Tô Mẫn không cười, trên người lạnh lẽo đến mức không thể nhìn thẳng vào hắn, nhưng khi cười lại trở nên phi thường mềm mại, giống như tảng băng không bao giờ tan suốt vạn năm đột nhiên gặp được hơi ấm, lập tức tan thành ra.

Thực sự đáng kinh ngạc khi những cảm giác mâu thuẫn như vậy lại có thể được hòa nhập một cách hoàn hảo trong anh ấy.

Tô Nặc không thể dời mắt khỏi nụ cười đang nhìn chằm chằm vào khóe mắt anh, thậm chí cô còn quên mất mình đã tỉnh dậy ngay từ đầu như thế nào.

Anh cúi người hôn lên cằm cô. Dù sao thì anh ấy cũng đang nghỉ ngơi.

"Bé con ..."

Tô Mẫn cúi đầu che môi cô, đưa lưỡi vào trong miệng quấn lấy cô. Tay anh xoa nhẹ gáy cô, móc chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của cô vào khoang miệng, mυ'ŧ nhẹ, khuấy động khoang miệng đầy nước hoa của cô, ngấu nghiến hết thảy.

Thực ra Tô Mẫn cũng không muốn làm việc thật vất vả, nhưng anh ôm cô, cô mềm mại nép vào trong tay anh, sau khi ngủ say lại càng bất tỉnh hơn, con mèo con nhớp nháp, khịt mũi ở bên cổ làm anh ngứa ngáy.

“Chà…”

Tô Nặc khẽ ngâm nga, môi hôn lên đoi môi ẩm ướt của anh, một sợi bạc mảnh mai nhảy vào giữa môi và răng của hai người, cô mở đôi mắt mờ mịt, vô thức thè lưỡi ra liếʍ.

Tô Mẫn khịt mũi trở nên cô nề, cúi đầu cắn chặt môi của cô, dùng bàn tay to xoa xoa cái mông của cô, đè cô xuống.

Tô Nặc thụ động ngẩng đầu lên, hơi thở của cô đã bị anh nuốt trọn, trong cổ họng lẩm bẩm vài tiếng, một vật to lớn nóng bỏng đã chui vào hai chân cô...