Hệt như dáng vẻ trong lần đầu tiên gặp gỡ.
Tầm nhìn biến mất, cả người Phó Tư Điềm nhũn ra, mọi giác quan dường như đều tập trung ở chóp mũi và phía trên nhân trung nơi bị hơi thở của Thời Ý khuấy động.
Cô biết rằng chỉ giây tiếp theo thôi, thậm chí không cần đến giây tiếp theo, tất cả những vì sao trong cuộc đời cô đều sẽ được Thời Ý thắp sáng.
Nhưng sự ấm áp mềm mại mà cô khao khát còn chưa kịp hạ xuống, tiếng ho khan không biết là vô tình hay cố ý của tài xế vang lên trước một giây, tựa như sấm sét nổ tung giữa hai người.
Thời Ý nhanh chóng lùi lại, lẩm bẩm một câu: "Xin lỗi, mình uống hơi nhiều."
Bàn tay Phó Tư Điềm đặt trên đỉnh đầu Thời Ý chưa kịp lấy ra, rơi xuống trên vai Thời Ý. Cô bối rối rụt tay lại, ngồi thẳng người, mặt đỏ đến tận cổ.
Vui sướиɠ, kích động, căng thẳng tột độ tràn ngập trong l*иg ngực, mỗi một hơi thở đều trở nên nóng bỏng. Rõ ràng trong xe có mở điều hòa, nhưng Phó Tư Điềm vẫn đổ mồ hôi. Tuy rằng chưa hôn được, nhưng vừa nãy Thời Ý... rõ ràng là muốn hôn cô.
Cô mỉm cười e lệ, nhịn không được quay đầu lén nhìn Thời Ý, Thời Ý ngồi thẳng tắp eo, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Dưới ánh sáng chập chờn, Phó Tư Điềm nhìn lướt qua, trong hình ảnh phản chiếu từ cửa kính, giữa đôi mi tinh tế của Thời Ý là mây mù nặng nề như giông tố sắp kéo đến.
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Phó Tư Điềm rơi thẳng từ trên trời xuống.
Thoạt nhìn Thời Ý rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức âm u. Không có một chút dấu vết xấu hổ, càng không có một chút dấu vết nào là vui mừng.
Sự cháy bỏng và mê say vừa rồi tựa như một giấc chiêm bao.
Phó Tư Điềm có linh cảm không lành. Không khí đột nhiên hạ xuống, mồ hôi trên lưng bị điều hòa thổi qua lạnh thấu xương. Giữa ngày hè oi bức, cô rùng mình một cái.
Bầu không khí nặng nề đến mức hít thở không thông. Trong sự giày vò, tài xế ngừng xe tỏ vẻ đã đến nơi rồi.
Phó Tư Điềm không nhúc nhích, Thời Ý mở cửa xe, không nhìn cô lấy một cái, mở miệng nói ra câu đầu tiên sau cuộc tiếp xúc thân mật bị gián đoạn kia: "Xuống xe đi."
Bình thản, không nghe ra được cảm xúc.
Đôi mắt Phó Tư Điềm càng ảm đạm hơn.
Hai người đi cùng nhau từ bãi đỗ xe đến cửa thang máy, Phó Tư Điềm lấy hết can đảm hỏi: "Thời Ý, cậu có chóng mặt không? Có cần mình đỡ cậu không?"
Thời Ý lời ít ý nhiều: "Không chóng mặt, không cần."
Bầu không khí lại rơi vào im lặng, im lặng đến tận khi vào nhà.
Phó Tư Điềm còn đang thay giày, Thời Ý nói: "Mình đi tắm trước, cậu nghỉ ngơi sớm chút."
Phó Tư Điềm cố nén tiếng "Ừ" chua chát trong cổ họng, cả trái tim rơi thẳng xuống đáy cốc. Thời Ý vẫn không hề nhìn cô.
Là do Thời Ý không thể đối mặt với cô, hay là do không thể đối mặt với việc hai người suýt chút nữa hôn nhau? Thời Ý thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện thích mình rồi.
Đèn cảm ứng ở huyền quan vụt tắt, cô ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, trái tim như bị khoét một lỗ, trống rỗng và đau đớn.
Cô liều mạng muốn tìm một thứ gì đó để đắp vào.
Từ món quà trong dịp lễ tình nhân, cho đến ý loạn tình mê khi nãy, thậm chí là con thỏ lúc này đây vẫn còn đang trong phòng, những thứ khiến mình cảm nhận được rõ ràng sự dịu dàng và tình ý, hết thảy đều là do uống quá nhiều, hết thảy đều là do bản thân mình tự đa tình hay sao?
Hay là, hay là Thời Ý chỉ đang do dự? Cậu ấy đang đợi mình chủ động?
Cô đè nén sợ hãi, hít một hơi thật sâu, đôi tay run rẩy pha nước mật ong bưng đến cửa phòng Thời Ý.
Không nặng không nhẹ gõ cửa hai lần, bên trong rất im lặng, im lặng đến nỗi Phó Tư Điềm cho rằng Thời Ý đã vào phòng tắm, hoặc là do không muốn trả lời mình.
Tiếng bước chân của Thời Ý vang lên, cửa mở ra: "Có chuyện gì?"
Trên mặt Thời Ý hoàn toàn không có chút ý cười nào.
Phó Tư Điềm chìa tay ra, cố gắng tỏ ra bình thường nói: "Mình pha nước mật ong cho cậu, cậu uống một miếng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Tầm mắt Thời Ý dừng bên chân cô, "Không cần, mình đánh răng rồi."
Phó Tư Điềm lưu luyến ngắm nhìn gương mặt Thời Ý, cổ họng nghẹn ngào, đầu ngón tay cầm ly thủy tinh trở nên trắng bệch, giọng nói rất khẽ: "Thời Ý, không phải lúc tối cậu hỏi mình có gì muốn với cậu không hay sao? Mình..."
"Hiện tại đã rất khuya rồi, mình không muốn nghe." Thời Ý ngắt lời cô, giọng điệu thậm chí lộ ra sự thiếu kiên nhẫn hiếm thấy.
Từ đầu đến cuối, cô ấy đều không nhìn cô lấy một lần.
Chút mong mỏi cuối cùng của Phó Tư Điềm tan tác, rốt cuộc không thể lừa mình dối người nữa. Cô hốt hoảng lui về phía sau, không dám cản trở ánh mắt của Thời Ý, lắp bắp nói: "À, mình xin lỗi, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi. Vậy... cậu ngủ ngon nhé."
Loạng choạng chạy đi.
Nước mật ong đổ ra, nhưng cô không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại, cho đến tận khi cô hoàn toàn ném mình vào bóng tối không một bóng người.
Cô dựa vào cánh cửa đã đóng chặt, từ từ ngồi xổm xuống. Nước mắt rơi xuống, cô che mắt muốn kiềm lại nhưng không tài nào làm được.
Làm gì vậy, ngồi trong nhà người ta khóc thế này. Cô ngửa đầu lên không dám chớp mắt, đến hơi thở cũng run rẩy nhưng ngay cả một tiếng nghẹn ngào cũng không lọt ra. Trong cổ họng nồng nặc mùi vị của gỉ sắt.
Cách tốt nhất là đừng nghĩ nữa. Thế nhưng vẻ mặt lạnh nhạt và những lời nói vô cùng lãnh đạm của Thời Ý cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, không cách nào kiểm soát được.
Cách mà người trưởng thành từ chối, rất nhiều lúc đều đến từ bên trong sự ung dung bình tĩnh.
Cô không phải là người không biết nhìn sắc mặt người khác. Thời Ý đã giữ lại cho cô chút thể diện cuối cùng rồi.
Cô tự nhéo mình thật mạnh, giống như khi còn nhỏ không hiểu chuyện cứ khóc mãi không nín, bà nội cũng nhéo cô như vậy, từng cơn đau nhói qua đi, nước mắt dần nén lại theo phản xạ có điều kiện.
Cô lau khô nước mắt, cầm khăn ướt và khăn giấy đi ra ngoài, nương theo ánh sáng phản chiếu từ phòng ngủ cho khách, quỳ một chân lau từng nơi từng nơi trên sàn nhà bị đổ nước mật ong.
Cẩn thận tỉ mỉ, như đang lau chùi một báu vật quan trọng nào đó.
Cô phải quay lại đúng vị trí của mình thôi. Nơi đây vốn dĩ như thế nào, cô cũng nên làm cho nó trở lại như thế ấy.
Thời Ý đối xử với cô đã đủ tốt rồi, cô không nên mang thêm bất kỳ phiền toái nào cho cô ấy nữa.
Cô đi đến phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong lại lặng lẽ làm vệ sinh phòng tắm một lần. Trở lại phòng ngủ cho khách cũng dọn dẹp lại một lần. Cuối cùng không còn gì để làm nữa, cô ôm thỏ bông, trân trọng ngắm nhìn xem màn đêm biến thành ban ngày như thế nào.
Trời sáng rồi, giấc mộng cũng hoàn toàn thức tỉnh rồi.
Cô đặt con thỏ lên chăn bông đã được gấp lại gọn gàng, ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng cho Thời Ý.
Thời Ý thức dậy muộn hơn so với những ngày cuối tuần bình thường, chín giờ rưỡi, cửa phòng vẫn đóng chặt, không một tiếng động.
Phó Tư Điềm đặt bữa sáng vào nồi áp suất để giữ nhiệt, ngẫm nghĩ, đi sang phòng sách tìm giấy ghi chú viết lên: "Thời Ý, mình thấy cậu chưa thức dậy nên không quấy rầy cậu. Trong nhà có việc, mình đã đổi vé xe sang buổi trưa rồi.
Bữa sáng trong nồi áp suất.
Khoảng thời gian này, cảm ơn cậu vì đã chăm sóc mình. [mặt cười]"
Cô dán mảnh giấy nhét vào khe hở dưới cửa phòng của Thời Ý, quay về phòng nhấc vali ra ngoài, cố hết sức không gây ra tiếng động ảnh hưởng đến Thời Ý.
Nhấc đến cửa, cửa chính mở sẵn, cả người cô đã đứng ngoài cửa, đột nhiên giọng nói của Thời Ý vang lên.
"Mình đưa cậu ra ga." Cô nhìn cô ấy đứng cách một huyền quan, cả người quần áo chỉnh tề, rõ ràng là dáng vẻ đã dậy từ rất lâu.
Cuối cùng cũng được trông thấy đôi mắt cậu ấy một lần nữa.
Điềm đạm lạnh nhạt, hệt như dáng vẻ trong lần đầu tiên gặp gỡ.
Phó Tư Điềm cười khẽ: "Không cần đâu, cậu mau đi ăn sáng đi."
Thời Ý không nói tiếng nào.
Phó Tư Điềm nói, "Mình đi nhé, bye bye."
Cô khép cửa lại, xoay người đi về phía cửa thang máy.
Thang máy đi lên, cô đứng yên không nhúc nhích. Thang máy đi xuống, thang máy lại đi lên.
Phó Tư Điềm bật cười, một giọt nước mắt bỗng lăn xuống.
Lại nghĩ linh tinh cái gì nữa vậy. Cô mắng chính mình, kéo vali đi vào thang máy, chìm xuống cùng thang máy, chìm vào biển sâu vô tận.