Trình Diệp Huân hiện là giáo viên dạy piano của một lớp dạy kèm âm nhạc, hầu hết đều là học sinh trung học cơ sở, có trình độ chuyên môn cao, có nền tảng vững chắc và dễ dạy. Có lớp học vào buổi chiều cuối tuần, sau khi học sinh về hết, cậu đóng cửa phòng học và rời khỏi trường huấn luyện.
Lục Hoài Giác đã đổi sang một chiếc xe hơi màu trắng đợi ở bên ngoài.
"Anh đợi có lâu không?" Cậu lên xe rồi hỏi.
"Vừa mới đến."
Trình Diệp Huân gật đầu, không nói gì.
"Hôm nay là bữa tiệc gia đình. Sẽ có nhiều người thân đến." Lục Hoài Giác báo trước cho Trình Diệp Huân, để lát nữa không bị dọa sợ, cậu vẫn chưa gặp những người thân này. Kết hôn nhân chỉ là một tờ giấy chứng nhận, không có yến tiệc hay lời chúc phúc, thậm chí ngay cả nhẫn cũng chưa chuẩn bị.
"Không cần nhẫn." Khi đó, Trình Diệp Huân nói với anh, "Giấy chứng nhận là đủ rồi, tôi quá bất cẩn, lỡ làm mất chiếc nhẫn thì phải làm sao."
Lục Hoài Giác không nói gì.
Trình Diệp Huân nhìn xuống quần áo của mình, có chút tùy ý. Cậu biết công việc kinh doanh của nhà họ Lục rất lớn, những người quen biết đều không giàu thì quý, cậu cau mày lo lắng sẽ làm Lục Hoài Giác mất mặt, bạn đời của vị chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng của nhà họ Lục sẽ rất " bình thường." Trong đầu cậu cảm thấy buồn cười, nhưng cậu thực sự rất lo lắng.
"Sao anh không nói cho tôi biết, tôi ăn mặc không lịch sự chút nào..."
"Em mặc gì cũng được, đừng nghĩ ngợi lung tung." Lục Hoài Giác chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề thể diện này,
đối tượng kết hôn của anh ai dám có ý kiến? Huống hồ, Trình Diệp Huân bất kể là ngoại hình hay điều kiện của bản thân đều rất tốt.
Nhà cũ của Lục gia còn lớn hơn biệt thự mà Trình Diệp Huân và Lục Hoài Giác ở, đi ngang qua khu vườn, Trình Diệp Huân thấy hoa trong vườn mùa đông được chăm sóc cẩn thận và nở cũng vừa vặn, đài phun nước bằng đá cẩm thạch ba tầng chảy róc rách, như để chào đón những vị khách mới.
Hầu như tất cả mọi người đều ở đó, chỉ chờ Lục Hoài Giác và Trình Diệp Huân.
Bị nhiều người soi mói như vậy khiến Trình Diệp Huân có hơi khó chịu, cho dù trước đây anh ấy chưa bao giờ lo lắng khi lên sân khấu biểu diễn, đầu tiên cậu chào hỏi cha và mẹ Lục, sau đó lại được Lục Hoài Giác dẫn đi chào hỏi người thân, may mắn là mọi người đều có vẻ tốt bụng cũng không hỏi những câu hỏi khó, chỉ là nụ cười trên môi cậu duy trì rất lâu, có chút mệt mỏi.
Trong bữa tối, Trình Diệp Huân ngồi bên cạnh Lục Hoài Giác, Lục Hoài Giác lặng lẽ kéo tay cậu ở dưới gầm bàn, trái tim Trình Diệp Huân run lên, cậu ngạc nhiên nhìn Lục Hoài Giác. Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, ngày thường cũng không có tiếp xúc thân mật.
Bàn tay của Lục Hoài Giác to lớn và rất ấm áp, anh ấy bao trọn cả bàn tay của cậu. Động tác nhỏ bí mật này thực sự có một ý nghĩa đặc biệt, giống như đôi bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau lặng lẽ nắm tay nhau thời còn đi học, sợ bị giáo viên nhìn thấy.
"Vất vả rồi." Lục Hoài Giác siết chặt các ngón tay của cậu. Chúng rất mỏng, các khớp xương xinh đẹp và rõ ràng. Chúng được sinh ra để chơi piano.
Anh nói nhỏ với Trình Diệp Huân, Trình Diệp Huân chưa kịp trả lời thì đã bị người cô đối diện nhìn chằm chằm: "Ồ, con đang thì thầm cái gì vậy?"
... bị bắt được rồi.
Một nhóm người nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười cùng trêu đùa, Trình Diệp Huân da mặt mỏng, có chút nóng nảy, rút
tay ra, tầm mắt rơi vào trên bàn đồ ăn vừa dọn, cậu không dám nhìn xung quanh hay nói chuyện.
"Ăn cơm đi." Mẹ Lục mở miệng giải vây, "Đừng có bắt nạt con dâu."
"Em không có. Người của Hoài Giác thật dễ mắc cỡ." Dì cười.
Những lời này khiến Trình Diệp Huân càng thêm xấu hổ.
Lục Hoài Giác gắp vài món vào bát cho Trình Diệp Huân, khóe miệng nhếch lên, anh nói: "Ăn nhiều hơn một chút."
Khi chơi đàn, có hàng vạn khán giả cũng không sợ hãi. Sao bây giờ lại rụt rè như vậy.
"Anh trai, hình như em đã nhìn thấy anh!"
Một giọng nói trẻ con vang lên trên bàn ăn, Trình Diệp Huân nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, đó là một cô bé khoảng mười hai tuổi, có đôi mắt to tròn sáng long lanh.
"Hả?" Trình Diệp Huân dừng động tác, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Con gọi kiểu gì vậy!" Cha mẹ của cô bé kịp thời đính chính, "Đó là chú nhỏ của con, giống như chú Hoài Giác của con."
Diệp Trăn chớp mắt, khó hiểu nói: "Nhưng mà chú nhỏ còn rất trẻ, giống như anh trai."
Điều này cũng không trách được Diệp Trăn, cách ăn mặc của Trình Diệp Huân kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc ngắn suôn mượt ngoan ngoãn, trông cậu thực sự không khác gì sinh viên đại học.
"Trẻ nhỏ không hiểu chuyện." Lục Hoài Giác nhẹ nhàng nói " Không sao đâu."
"Chú nhỏ, con thật sự đã nhìn thấy chú..." Diệp Trăn cau mày suy nghĩ lung tung, "Ở Ý, nhà hát nhạc kịch đó!"
Diệp Trăn cũng bắt đầu chơi piano ở trường tiểu học, năm 10 tuổi, nhóc cùng bố mẹ đến Ý được dẫn đi xem một buổi biểu diễn âm nhạc. Nhóc ấn tượng rất sâu, khi đó Trình Diệp Huân là người Trung Quốc duy nhất trong một nhóm người Châu Âu, cậu ấy chơi piano rất lợi hại.
Trình Diệp Huân được người chú của mình đưa ra nước ngoài từ năm mười tám tuổi, khi mới hai mươi tuổi, cậu đã là một nghệ sĩ piano nổi tiếng ở nước ngoài, lúc đó mỗi ngày đều có rất nhiều buổi biểu diễn lớn nhỏ, cậu thực sự không thể nhớ có một điều như vậy.
"Hai năm trước, Nhà hát lớn Banonia."
Lục Hoài Giác ở bên cạnh đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc.
Trình Diệp Huân ngơ ngác nhìn anh, anh ấy làm sao biết được?