Nguyễn Tương xấu hổ nhìn Cố tổng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha. Chân anh ta rất dài, gác lên nhau đầy vẻ tùy ý. Trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt nhìn thẳng cô giống như đang mỉm cười.
Cô giãy giụa hai chân, tay nhỏ bám lên bàn, mặc có Đàm tổng kìm kẹp thế nào cũng muốn rời khỏi người anh.
Đối tác của công ty đã đến, cô lại mông trần ngồi trên côn ŧᏂịŧ lớn của Đàm Ngụy Ngang, thậm chí một phút trước còn bị thao đến cao trào, cô không biết xấu hổ hay sao?
Nhưng mà Đàm Ngụy Ngang đã gian ác thành tính, bàn tay kẹp chặt lấy eo không cho cô có cơ hội phản kháng, mục đích đương nhiên là muốn Cố tống bước vào thấy dáng vẻ bị người thao huyệt của cô.
Nguyễn Tương ngồi trên đùi Đàm Ngụy Ngang, áo sơ mi trắng mở rộng, hai bầu ngực đẫy đà bắn ra ngoài. Đầu ngực bị Đàm Ngụy Ngang mυ'ŧ sưng đỏ, hơi run rẩy trong không khí.
Tà váy nửa người dưới bị vén tận eo, cặp mông tròn trịa lõα ɭồ trong không khí, hai chân mở rộng, miệng huyệt đỏ hồng đang ngậm lấy côn ŧᏂịŧ đen tím. Cơ thể trần trụi bày ra trước mặt Cố tổng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng giữa nơi hai người giao hợp cũng bị người khác nhìn thấy rõ.
Cô vô cùng xấu hổ…
Nhục bức cũng vì xấu hổ mà co thật chặt, Nguyễn Tương cúi đầu như chấp nhận tình cảnh, cường độ giãy giụa cũng nhỏ đi rất nhiều.
Đàm Ngụy Ngang hưởng thụ những hành động của cô, sau đó bóp lấy khuôn mặt đỏ bừng chưa tan hết mùi tìиɧ ɖu͙©: “Tao bức nhìn thấy đàn ông lạ thì cắn thật chặt? Không nhịn được muốn ăn dươиɠ ѵậŧ mới, hửm?”
Nói xong, mặc kệ khuôn mặt lúng túng của Nguyễn Tương nhợt đi, kéo cô đứng dậy khỏi người mình.
Lúc côn ŧᏂịŧ rời khỏi da^ʍ huyệt, miệng huyệt còn cắи ʍút̼ thật chặt, mà dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bên trong không có gì ngăn cản, chảy ào ào ra ngoài phát ra tiếng kêu òng ọc.
Hai chân Nguyễn Tương đã yếu mềm, cô phải chống tay lên bàn làm việc mới đứng dậy được. Cô kéo tà váy xuống che khuất tiểu bức mình, cài lại nút áo trước ngực. Hai luồng thịt căng tròn miễn cưỡng mới nằm im trong vạt áo lại như sắp nảy ra ngoài.
Bầu ngực mập mạp không có áo ngực che đậy phồng lên. Bên dưới lớp vải gần như trong suốt, có thể nhìn được hình dạng bầu ngực no tròn, còn có hạt đậu non mềm đỏ bừng đang dựng đứng, tạo thành hai điểm gồ lên. Dáng vẻ nửa kín nửa hở này còn dâʍ ɖu͙© hơn cởi sạch quần áo gấp mấy lần.
“Đứng đấy làm gì? Cố tổng đã ngồi được một lúc lâu, còn không mau rót nước bưng trà!”
Giữa hai chân Nguyễn Tương tràn đầy hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, trên người nhớp nháp một tầng mồ hôi mỏng. Nghe vậy cả người run rẩy, cuối cũng vẫn không dám chống đối Đàm tổng.
“Chậc, anh còn nhớ đến tôi cũng không dễ gì!”
Cố tổng thích châm chọc Đàm Ngụy Ngang mọi lúc mọi nơi. Ánh mắt lưu luyến nhìn bầu ngực lớn cùng khe huyệt chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ của Nguyễn Tương. Chỉ hận hai mắt không thể nhìn thấu lớp váy cô, để xem tao bức bị đàn ông chơi đã thành ra dạng gì.
Đàm Ngụy Ngang thấu hiểu nỗi lòng của đối tác, đắc ý khẽ cười một tiếng, gọi Nguyễn Tương đến. Anh duỗi tay kéo tà váy ôm sát mông cực ngắn của cô lên cao một tấc, lấy giọng cấp trên lạnh lùng chỉ trích.
“Ai cho cô kéo váy thấp như vậy? Nên thế này! Phải có tinh thần phục vụ khách hàng, mau chóng đi pha trà.”
“Được...”
Nguyễn Tương không dám kéo váy xuống, cam chịu lộ nửa bộ mông trắng như tuyết dưới lớp váy. Cô dời bước đi pha trà, nương theo bước chân có thể nhìn thấy loáng thoáng bên dưới là mép thịt đỏ bừng, âʍ ɦộ trắng nõn không có lông chọc hai người đàn ông đỏ mắt, thế nhưng cô vẫn không hay biết.
Chiếc khay đặt trà nằm cách Cố tổng không xa, Nguyễn Tương đưa lưng về phía anh ta, khẽ cong lưng hạ eo pha trà. Vòng eo trắng mịn sau lớp đồ tình thú càng thêm mê người.
Cố tổng không cần tốn sức cũng nhìn thấy bên dưới váy ngắn là tao bức ướt dầm đỏ hồng. Chén trà được được trong khay kêu cạch một tiếng, khiến Cố tổng không khỏi nghĩ đến âm thanh dươиɠ ѵậŧ Đàm Ngụy Ngang rút khỏi nhục huyệt Nguyễn Tương. Nếu cắm vào da^ʍ huyệt cô chắc chắn cũng sẽ non mềm nhiều nước như vậy.
Cả người Nguyễn Tương vẫn còn hơi tê dại, bàn tay bủn rủn bưng lấy chén trà. Lúc đưa trà cho Cố tổng, hai luồng ngực no đủ quây trong áo sơ mi khẽ rung nảy, đầu ngực cứng rắn cũng được phác họa rõ ràng.
Thấy đối phương không giơ tay nhận trà, Nguyễn Tương đành hạ thấp eo đặt chén trà lên bàn nhỏ trước mặt anh ta.
Hai quả anh đào nhỏ trên luồng tuyết trắng đỏ ửng khẽ dựng lên, một bên ngực còn để lại dấu vết đỏ bầm vì chà đạp quá độ.
Phong cảnh đẹp đẽ trước ngực bị Cố tổng nhìn không sót một chi tiết, anh ta khẽ nuốt cuống họng, dươиɠ ѵậŧ bên dưới càng thêm cứng rắn.
Cố tổng không phải Liễu Hạ Huệ, thậm chí còn là một cao thủ chốn tình trường.