Thời gian quay trở lại buổi sáng.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần dựa theo chỉ thị của hệ thống đi tới khoảng Vô Tận Hư Vực.
Đây là nơi còn gian khổ hơn so với hoàn cảnh ở Ma giới.
Bởi vì Đế Thiệu Quân đã hoàn toàn rời đi, mấy vạn trận pháp mà Đế Thiệu Quân hắc ám từng bày ra áp chế Đế Thiệu Quân chân chính cùng với thi thể và hồn phách bị phong ấn của gã cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Toàn bộ Hư Vực chỉ lại hai người Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần.
“Lực lượng của hai người đều quá khổng lồ, lớn đến mức có thể hủy diệt thế giới giống như Đế Thiệu Quân, cho nên điều này khiến cho việc từ bỏ năng lượng cũng trở thành chuyện cực kỳ gian khổ.” Hệ thống nói, “Nhưng tin tốt là, tốc độ dòng chảy thời gian ở Vô Tận Hư Vực và tam giới khác nhau.”
Ngu Sở hơi nhíu mày.
“Dựa theo cách nói của Đế Thiệu Quân lúc trước, mấy ngàn năm ở nơi này tương đương với mấy tháng ở bên ngoài?”
“Đúng vậy.” Hệ thống nói, “Nếu ngươi bỏ qua sổ lẻ thì một ngày ở đây bằng ba mươi ba năm ở thế giới bên ngoài.”
“Vậy chúng ta sẽ phải làm như thế nào?” Ngu Sở nói, “Đừng nói là sẽ đánh nhau hàng ngàn vạn năm giống như Đế Thiệu Quân đi.”
“Đương nhiên không cần.” Hệ thống nói, “Chiến tranh giữa họ là kẻ địch của nhau, muốn cắn nuốt đối phương để sống sót. Mà hai vị ký chủ đây lại là đồng tâm hiệp lực, không cần đối kháng lẫn nhau, điều này dễ dàng hơn rất nhiều.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần dựa theo chỉ thị của hệ thống, bọn họ dùng lực lượng hỗn độn lực lượng quang minh phối hợp với nhau hình thành hai trận pháp ánh sáng khổng lồ một đen một vàng, bóng đổ in lên mặt băng rộng lớn.
Hai người chia nhau ra ngồi xếp bằng ở trung tâm của hai trận pháp ánh sáng, bọn họ nhắm mắt lại.
Trận pháp ánh sáng quay xung quanh bọn họ theo sự vận hành lực lượng trong cơ thể hai người mà phát ra ánh sáng càng lúc càng sáng chói, các hoa văn ở các vị trí khác nhau của trận pháp cũng bắt đầu vận chuyển.
Cả đất trời đều đang rung chuyển vang lên tiếng nổ lớn , gió lốc gào thét lên cuốn theo trận pháp ánh sáng.
Bê trong cơn bão, từ trung tâm hai trận pháp, lực lượng hỗn độn và lực lượng quang minh bay lên trời, một bên toả ra ánh sáng chói mắt, một bên khác tản ra sương đen phảng phất như thể muốn nuốt chửng tất cả.
Hai năng lượng nhìn có vẻ hoàn toàn đối lập nhau xông thẳng lên trời, ở trên trời cao một đen một trắng tạo nên hai cột sáng quấn lấy nhau phảng phất như nước và sữa giao hòa mà không hề có sự ngăn cách.
Không trung ảm đạm thất sắc đã một thời gian, lực lượng của hai người giao hòa tiêu tán lẫn nhau trở thành nguồn sáng rực rỡ nhất trong toàn bộ Vô Tận Hư Vực.
So với Ngu Sở, lực lượng hỗn độn mà Quân Lạc Trần phải gồng gánh càng thêm hung ác, trong lúc đang đồng thời rút ra, nó nhất quyết không chịu phối hợp, Quân Lạc Trần nhắm chặt lông mi, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tuy hai người họ cách nhau trăm thước, lại cùng nhắm mắt nhưng trong thế giới năng lượng của mình đều có thể nhìn thấy sự tồn tại của đối phương.
Ngu Sở cảm nhận được Quân Lạc Trần càng ngày càng cố hết sức. Tu vi bản thân hắn mới ở Luyện Khí kỳ nên đương nhiên là càng về sau việc thoát ly lực lượng hỗn độn sẽ càng khó có thể chịu đựng được.
Lực lượng quang minh của nàng lại hung mãnh, Quân Lạc Trần lúc này họa trong giặc ngoài, tất nhiên phải cố hết sức.
Trên bầu trời, hai loại lực lượng đang giao hòa với nhau cũng dần dần không còn cân bằng, lực lượng hỗn độn thoạt nhìn có vẻ càng them dao động.
Lòng Ngu Sở chùng xuống.
Đế Thiệu Quân hắc ám có thể biến tất cả những nơi bị lực lượng hỗn độn bao trùm trở thành đôi mắt của mình, Ngu Sở và Quân Lạc Trần cũng giống như vậy.
Chỉ cần lực lượng còn thuộc về bọn họ, thì nó chính là một bộ phận trong thân thể của bọn họ.
Giữa không trung, cột sáng đại diện cho Ngu Sở hơi chững lại một chút, bỗng nhiên có một sợi tơ màu vàng kim từ nơi hai người giao hòa, giống như dây leo mà bắt đầu bò về phía cột đen của lực lượng hỗn độn.
Trên cột sức mạnh màu đen, sợi dây màu vàng dần dần đi xuống phía dưới, một đường đi tới bên người Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, màu đỏ ửng lan tràn từ cổ xông thẳng lên vành tai.
Không phải nguyên nhân gì khác, nếu chỉ đơn thuần nhìn cục diện này thì thực sự rất dễ đoán ra được Ngu Sở đang giúp đỡ Quân Lạc Trần, giúp hắn một tay.
Nhưng trong thế giới tinh thần, lúc Ngu Sở truyền năng lượng của nàng sang thì kỳ thực lại là một chuyện cực kỳ riêng tư và mạo phạm.
Hư thể của bọn họ bị vây ở giữa không trung, nơi hai năng lượng đang giao hòa, hai hư thể tự mình ngồi đả tọa giống như bản thể.
Lúc này, bỗng nhiên hư thể của Ngu Sở đứng lên rồi cất bước đi tới. Quân Lạc Trần trán đầy mồ hôi ngẩng đầu lên nhìn nàng ngẩn ra, không biết vì sao Ngu Sở không đả tọa mà lại tới đây làm gì.
“Làm sao vậy?” Hư thể của Quân Lạc Trần hỏi.
“Huynh sắp không chịu nổi.” Ngu Sở nói, “Ta đến giúp huynh.”
Nghi vấn của Quân Lạc Trần nghẹn ở cuống họng, hắn không có cơ hội hỏi ra thành lời.
Bởi vì giây tiếp theo, Quân Lạc Trần chỉ cảm thấy vạt áo hư thể của Ngu Sở nhẹ nhàng khẽ đong đưa —— Thế mà nàng lại trực tiếp ngồi vào trong lòng hắn!
Đồng tử Quân Lạc Trần co lại, hơi thở cả người bất ổn, lập tức lực lượng màu đen chao đảo.
“Đừng hốt hoảng.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Vì nhiệm vụ, huynh hãy há miệng ra.”
“Cái ——”
Quân Lạc Trần vừa mới phun ra một âm tiết, ngón tay thon dài của Ngu Sở khẽ nâng lấy cằm hắn rồi cúi đầu hôn xuống.
Hư thể của hai người miệng lưỡi giao hòa, lực lượng quang minh của Ngu Sở truyền qua theo lực lượng của Quân Lạc Trần cho hắn lực lượng chống đỡ.
Hư thể không cần hô hấp, thực ra việc hôn môi càng giống như một tri kỷ. Lực lượng của hai người tương trợ cho nhau, hư thể này của bọn họ hôn môi thời gian cực dài, mãi cho đến khi lực lượng của Quân Lạc Trần dần dần ổn định lại, Ngu Sở mới ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hàng mi dài cong vυ't của Quân Lạc Trần vẫn luôn khẽ run, đôi mắt nam nhân mang theo vẻ kinh ngạc, cả người đã cứng đờ, chỉ dựa theo quán tính mà khống chế lực lượng, cột sáng hắc ám run rẩy từng đợt.
“Có thể chuyên tâm một chút được không?” Ngu Sở nhướng mày: “Vừa mới cho huynh lực lượng, sao huynh vẫn không khống chế ổn định được vậy?”
“Ta…” Quân Lạc Trần khóc không ra nước mắt, hắn ấm ức nói, “Nàng ngồi trong ngực ta làm ta thật sự không cách nào chuyên tâm được. Hơn nữa nàng…”
Làm gì có nữ tử nào vừa đi lên liền hôn, đã vậy lại còn hôn sâu nữa chứ? Nếu không phải biết lúc truyền lực lượng không thể gián đoạn, Quân Lạc Trần đã sớm ngất đi rồi.
Lúc này Ngu Sở mới đứng lên khỏi ngực Quân Lạc Trần, nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói: “Tốt, bây giờ ổn rồi chứ?”
Nàng trở lại cột ánh sáng của mình rồi ngồi xuống, lú này mới hít một hơi thật sâu.
Thật ra là Ngu Sở cũng chỉ đang giả vờ, nàng áp chế rung động kỳ lạ trong lòng.
So với Quân Lạc Trần, Ngu Sở trải qua nhiều thế giới như vậy, trở thành nhiều nhân vật khác nhau, tất nhiên sẽ trưởng thành bình tĩnh hơn. Nhưng đối mặt với Quân Lạc Trần đôi lúc vẫn không thể khống chế được sự hồi hộp trong lòng mình.
May mắn đây là hư thể mới không nhìn ra được cái gì.
Ngu Sở thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có cảm giác hậm hực.
…… Quân Lạc Trần đúng là đồ ngốc, nếu hắn có thể thông minh hơn một chút, nói mình vẫn không khống chế được lực lượng kia thì chẳng phải có một số việc sẽ tự nhiên mà xảy ra sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu Quân Lạc Trần thật sự là người khéo đưa đẩy như vậy thì có lẽ Ngu Sở cũng sẽ không động tâm với hắn.
Không biết ở trong Vô Tận đã trải qua thời gian bao lâu, cuối cùng tất cả lực lượng của hai người đều được phóng thích ra, hai lực lượng có thể hủy diệt thế giới không ngừng làm rung chuyển thế giới này.
Toàn bộ Băng Tuyết Đại Địa trong Hư Vực không ngừng vang lên âm thanh ầm ầm ầm theo trận động đất dữ dội, toàn bộ Hư Vực gần như đều bị lực lượng của bọn họ đảo lộn đến mức long trời lở đất, mặt đất không ngừng bị nứt toác.
“Hư Vực cũng hấp thu đủ năng lượng, nó sắp biến mất rồi.” Hệ thống nói, “Hiện tại trở về ngay!”
Mặt băng còn nguyên vẹn duy nhất, chính là mặt đất bị Ngu Sở bà Quân Lạc Trần dùng trận pháp ánh sáng trấn áp, hai người liếc nhìn nhau chăm chú một cái, bọn họ đồng tâm hợp lực, cùng nhau mở ra giới môn, trở về Nhân giới vào thời khắc cuối cùng trước khi Vô Tận Hư Vực sụp đổ.
Lúc trở lại động phủ, hai người đều phảng phất cảm thấy ở trong đó trải qua ít nhất mấy chục năm. Họ đều ngồi trên bãi cỏ thở hổn hển.
“Lực lượng trên người các ngươi đều đã biến mất, nhưng sẽ còn chút lực lượng tàn dư cuối cùng, nó sẽ tự dần dần biến mất, không thành vấn đề.” Hệ thống nói, “Đặc biệt là ngươi, ký chủ Quân Lạc Trần. Ngươi còn thời gian một tháng, hãy hoàn thành hết những việc ở Ma giới.”
Quân Lạc Trần gật gật đầu.
Ngu Sở thì không khách khí như vậy.
“Nếu lực lượng đã tiêu tán, khi nào ta mới có thể vĩnh biệt ngươi đây?”
Hệ thống chỉ tồn tại trong một thế giới không ổn định, chờ khi nó xác định thế giới có thể vận hành ổn định thì nó sẽ biến mất rồi tiếp tục làm việc trong các thế giới khác.
Mất đi sự giám sát của hệ thống, thế giới này và bọn họ mới được xem như nhận được sự tự do thật sự.
“Ký chủ Ngu Sở, rất vui được hợp tác cùng với ngươi trong thời gian dài.” Hệ thống mở miệng nói, “Tất cả khen thưởng Tiên giới dành cho ngươi đều sẽ lưu vào trong không gian của ngươi, nếu chúng ta cắt đứt liên lạc như vậy, ngươi sẽ mất đi tư cách đánh thức tôi.”
“Cám ơn trời đất.” Ngu Sở nói.
“Tôi sẽ biến mất vào một tháng sau, ngay sau khi ký chủ Quân Lạc Trần hoàn toàn giải quyết những náo động ở Ma giới.” Hệ thống nói, “Hy vọng thế giới này hòa bình, mà chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
Ngu Sở hỏi: “Về chuyện kia ngươi nói với huynh ấy không?”
“Không có.” Hệ thống trả lời.
Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở.
“Sở Sở, nàng là nói đến chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Chính huynh chưa từng nghĩ tới sao, huynh trả lại lực lượng hỗn độn, trình độ của huynh cùng lắm cũng chỉ ở Luyện Khí kỳ của Nhân giới, ngay cả Ân Quảng Ly cũng chỉ cần búng tay một cái cũng có thể khiến huynh tan thành mây khói.” Ngu Sở nhíu mày, “Huynh không nghĩ tới sau này nên làm gì sao, muốn sống như thế nào sao? Huynh cũng không thể nào cứ ở lại Ma giới mãi được.”
Quân Lạc Trần cúi đầu, hắn cười cười.
“Vậy thì trở về Nhân giới đi, làm người bình thường cũng khá tốt.” Hắn nói, “Chẳng qua, Sở Sở, điều này cần nàng hỗ trợ. Lúc trước ta đã hỏi hệ thống, nó nói lực lượng quang minh của nàng có thể chuyển đ thể chất của ta.”
Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở, khẩn thiết nói, “Nàng có thể giúp ta tiêu trừ thân phận người tu ma hay không? Ta muốn sống như một người bình thường.”
Ngu Sở nhìn ánh mắt thành khẩn của Quân Lạc Trần, nàng muốn nói lại thôi, ngực phập phồng.
--- Nàng thu lại lời khích lệ hắn không khéo đưa đẩy lúc còn ở Vô Tận Hu Vực.
Hắn là đồ ngốc hả? Nàng đã chủ động hôn hắn!… Mặc dù chỉ là ở trong thế giới tinh thần. Nhưng biểu hiện của nàng không đủ rõ ràng sao? Vậy mà hắn còn muốn trốn nàng đi??
Có thể là vẻ mặt của Ngu Sở quá mức khó lường, ngữ điệu của Quân Lạc Trần càng ngày càng yếu.
“…… Nếu nàng không muốn cũng được, ta làm ma tu cũng rất tốt, nàng không cần cảm thấy khó xử.”
Ngu Sở nhắm mắt lại, nàng chậm rãi vận khí, bình phục tâm tình của mình. Sau đó nói, “Hệ thống, ngươi nói đi.”
“Là như vậy, ký chủ Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Lúc trước ký chủ Ngu Sở hy vọng có thể biến thể chất của ngươi thành người tu tiên. Nếu ngươi không muốn hoặc là có một lựa chọn khác, ta sẽ nghe theo ý của ngươi.”
Quân Lạc Trần hơi ngẩn ra.
Hắn ngước mắt lên từng chút từng chút một, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Ngu Sở.
“Nàng… nàng hy vọng ta cũng tu tiên? “Quân Lạc Trần nhỏ giọng nói, “Nhưng chẳng phải nàng…”
“Đó là trước kia.” Ngu Sở nói, “Hiện tại ta không chán ghét huynh.”
Quân Lạc Trần còn chưa trả lời, nàng mím môi, lại tức giận nói, “Huynh không muốn thì thôi, ta…”
“Ta nguyện ý!” Quân Lạc Trần vội vàng nói, “Ta nguyện ý.”
Thói quen một khi thẹn thùng là nổi giận của Ngu Sở dường như vẫn chưa thay đổi.
Từ năm đó, khi nàng còn là Ngu đại tiểu thư muốn hắn giả làm người trong lòng của nàng, mãi cho đến nửa năm trước Ngu Sở quyết định mang hắn đã mất trí nhớ trở về Tu Tiên giới, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn luôn như thế.
Mỗi khi nàng chủ động nói mấy lời thật lòng, nhất định sẽ xù lông lên.
Cũng chỉ có Quân Lạc Trần mỗi lần cũng đều sẽ dùng phản ứng nhanh nhất mà đồng ý và trấn an nàng, nếu đổi lại là người khác chậm nửa nhịp, chắc có lẽ hai người bọn họ đã sớm kết thúc.
Ngu Sở gục đầu xuống, một lát sau, nàng ngước mắt lên nhìn Quân Lạc Trần.
“Huynh thật sự nguyện ý sao?” Nàng khô cằn nói, “Ta có thể dạy huynh, nhưng nói không chừng đồ đệ ta sẽ ức hϊếp huynh, nhất định ta sẽ nghiêng về phía bọn họ.”
Quân Lạc Trần khoan dung ôn hòa nhìn chăm chú vào Ngu Sở.
“Được.” Hắn dịu dàng nói, “Ta sẽ nỗ lực.”
Ngu Sở mím môi, nàng quay mặt sang một bên rồi khẽ ừ một tiếng.
Hai người xếp hàng ngồi bên mép nước, cả hai im lặng, không ai nhìn ai, nhưng bầu không khí dần nhu hòa.
Quân Lạc Trần nghiêng đầu, ngực của hắn hơi phập phồng, dường như đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, mới lặng lẽ vươn ngón tay của mình ra, muốn bắt lấy tay Ngu Sở.
Đúng lúc này, hệ thống không hề có cảm tình mà chặn ngang một câu, “Cho nên, ký chủ Quân Lạc Trần, ngươi lựa chọn thay đổi mình thành tư chất tu tiên đúng không?”
Tay Quân Lạc Trần run lên, lại rụt trở về.